Dương Tiễn tiến lại với một khoảng cách vừa đúng, tay phải giơ mũi giáo lên, tay trái trực cầm vào con dao trong túi.
Mụ chủ nhà có vẻ chán tên kia rồi, liền đứng dậy, nhìn về phía mấy tên chạy kia. Dương Tiễn biết cơ hội đã tới, dùng lực mạnh nhất phóng cây lao về phía tim mụ. Mũi tên bay vút lại, dâm tới một phần hai lưỡi. Hắn nhanh chóng phi như bay lại, ấn thêm 1 lực mạnh nữa làm cho cái lao đâm xuyên qua ngực mụ. Máu bắn tung tóe, lưỡi lao đầy máu.
Mụ chủ nhà có vẻ như không hề hấn gì, vẫn quay lại nhìn Dương Tiễn một cái. Hắn cũng đã biết rằng, khi con người biến thành tang thi, không khác với việc người đó đã chết. Hắn biết vậy, nhưng dù sao cũng phải thử. Đáng tiếc là thất bại rồi.
Mắt mụ ngược lên trên, tia máu đầy mắt, không vững trí có thể giật mình mà bị mụ giết ngược lại. Còn Dương Tiễn thì không, hắn cố ý không nhìn vào mặt mụ, tay còn lại với động tác thật nhanh gọn lấy ra con dao sắc bén.
"Phập"
Lưỡi dao đâm thẳng vào gáy mụ, còn Dương Tiễn thì lảo đảo, suýt ngã nhưng may sao tay phải đang nắm chắc cái lao kia nên vẫn vững vàng, tiện dùng hết lực tay, khoét một vòng quanh gáy mụ, máu tươi bắn ra đầy cả người hắn.
Dương Tiễn cắt đứt phần da đấy ra, bên trong không có thứ gì cả, chỉ có một viên đá. Hắn đoán do vừa mạt thế, nên mụ chưa phát triển cho mình viên tinh hạch ấy.
Tức tối, Dương Tiễn lại thử vận may nữa. Nhưng nhìn ngoài trời, sắc tối bao phủ, nơi nơi náo loạn cả lên, bây giờ đi kiếm tinh hạch rất bất tiện vả chăng còn nguy hiểm, bất cẩn một giây là đi đời. Hắn dự định sáng mai dậy sớm rồi đi.
Sáng hôm sau, hắn đã dậy từ sớm, đang làm một nồi mì tôm. Đêm qua hắn ngủ được rất ít, tiếng la hét, gầm gào vang khắp mọi nơi, dù rất muốn quên đi cũng không được. Chén xong bát mì rồi, hắn dự định sẽ đi liều mạng tiếp.
Trước khi bước ra khỏi cửa phòng, Dương Tiễn kiểm kê lại xem mình còn sót lại thứ gì không. Chuẩn bị rất kĩ càng, một con dao đặt trong túi da ở hông bên trái, một chiếc túi nhỏ dắt ngang vai, cây lao được cầm rất chắc chắn ở phía tay phải.
Dương Tiễn đẩy cửa từ từ bước ra ngoài. Hắn đi rất nhẹ nhàng, cảm giác đột nhiên linh hoạt hơn. Ngoài nhà, chỉ có duy nhất hai cái xác chết, một cái là của tên xấu số bị giết, còn một cái là của kẻ đi săn nhưng bị săn ngược lại. Bông chốc, một ngọn gió mang theo mùi máu tanh nồng đậm hơn. Hắn lại tiếp tục rón rén ra ngoài.
Dương Tiễn đã suýt ngất đi, vì cảnh vật quá đáng sợ. Ngoài đường, máu me be bét khắp nơi, đầy xác người la liệt giữa đường.
Hắn chầm chậm đi ra đường, chợt một con tang thi đang chầm chậm đi qua. Hắn nhắm vào ngay nó, chuẩn bị sẵn tư thế. Cây lao kia đã được hắn củng cố lại, rửa sạch vết máu.
Dương Tiễn tay lăm lăm cây lao, núp vào một góc đợi nó đi qua. Con tang thi đi từ từ, chầm chậm qua, phát ra mấy tiếng kêu gừ gừ trong miệng. Nó lảo đảo đi qua, chớp đúng thời cơ, Dương Tiễn không một tiếng động đi theo nó.
"Phập"
Một cái lao nữa trúng vào ngực trái con zombie gầy còm kia. Dương Tiễn liền lao ra, xô ngã úp người nó, lấy cái dao trong túi ra, nhanh tay mổ xẻ xem có tinh hạch không. Động tác rất mau lẹ, không hề có một động tác thừa nào. Đáng tiếc lần này lại không có.
Trong lúc hắn còn đang mải mê tìm tinh hạch, không biết từ phía sau có một con tang thi đang chạy xô tới.
Như cảm ứng được nguy hiểm, Dương Tiễn nhanh chóng nhảy ra khỏi người con tang thi gầy còm kia, lui chạy tức khắc.
Phía sau, con tang thi tiếp tục đuổi theo, giọng gầm gào liên tục.
Dương Tiễn chạy được một lúc, đột ngột giảm tốc, tay trái nhanh chóng đút dao vào túi, lấy hai tay dồn sức vào thanh lao, rồi cứ hướng tang thi lao tới mà chạy lại.
Lưỡi lao cắm phập vào người nó, nhưng có vẻ các dây thần kinh bị tê liệt hẳn rồi mà vẫn không cảm thất gì, vẫn lao lại cắn.
Khoảng khắc chiếc lao đâm vào ngực tang thi, Dương Tiễn đã nhanh chóng vòng ra phía sau, lấy con dao ra đâm thẳng gáy nó.
Một dòng máu đen phun ra, Dương Tiễn đảo ngược hướng cầm dao, giật mạnh một cái, một tảng hỗn hợp cả thịt cả da rơi ra. Mất đi thứ duy trì sự sống, con tang thi liền ngã vật xuống.
Dương Tiễn đặt cái đống bầy nhầy khiếp vía mà hắn đang cầm trên tay xuống, lấy dao xẻ dọc nó ra
Một vầng sáng hiện ra, trông khá yếu ớt. Biết lần này chắc chắn thành công rồi, Dương Tiễn vui mừng, tách hết phần còn lại kia ra, để lộ ra bên trong là một viên tinh hạch màu đỏ rực rỡ.
Dương Tiễn cầm lên mà không quan tâm nó vẫn dính đầy máu, lấy áo ra quệt đi.
"Đây mới là hình dáng chân thực của tinh hạch."
Hắn mừng rên lên vì vui sướng.
Viên tinh hạch to bằng một ngón ta cái, màu đỏ trong suốt, tỏa ra một lượng ánh sáng màu đỏ rực rỡ.
Tuy đã lấy được viên tinh hạch, nhưng hắn lại không hề biết cách sử dụng. Thầm trách người kia vì sao không dạy hắn cách sử dụng.
Chọt hắn nghĩ một thứ ý nghĩ điên dại và ngu ngốc: trực tiếp nuối vào bụng.
Cách nghĩ này thật điên rồ. Nếu không may hấp thụ sai cách, mạng hắn biến mất là rất có khả năng.
Nhưng tới cái giờ phút này, dù sớm hay muộn cũng phải đón đợi cái chết. Mà chẳng phải nên đón đầu gió, nếu vận khí hắn cấp max thì đây thật sự sẽ là một khởi đầu cho tương lai vô hạn của hắn. Ngược lại, nếu như thất bại, đành trở về với vòng luân hồi, về với cát bụi, làm thức ăn cho đám tang thi ghê rợn kia.
Nghĩ tới đây, hắn cũng chẳng còn có ý định quay đầu nữa, đành đánh một ván cược, mà nếu thắng thì lời to, còn nếu thua, hắn sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng của mình.
"Ực"
Hắn nuốt một ngụm nước bọt xuống, tay phải giơ viên đá lên ngang mắt, thầm tự động viên chính hắn.
Không nghĩ ngợi nhiều nữa, Dương Tiễn cho thẳng viên tinh hạch vào bụng. Viên tinh hạch không có dư vị gì cả, rồi từ từ đi xuống thanh quản, đi xuống dạ dày hắn.
Nuốt viên tinh hạch vào bụng như vậy, hắn chưa có cảm giác gì cả.
Một cơn đau bụng dữ dội xuất hiện, làm hắn đau đớn, ngã ra đất, kêu gào thảm thiết.
Tiếng thét của hắn đã tập trung một lượng lớn tang thi lại quanh hắn, chỉ cách khoảng 9~10m.
Tiếng thét thì càng ngày càng lớn, mà lũ tang thi thì tập trung lại càng ngày càng đông. Dần dần, khoảng cách chỉ còn 5m...4m...1m.
Dương Tiễn trong cơn đay bụng, phút chốc bỗng trở lại bình thường. Vừa thoát ra khỏi cơn đau bụng, giờ hắn lại đối mặt với cả một bầy tang thi do chính hắn kéo đến.
Đột ngột, một thứ sức mạnh trong hắn bỗng bộc phát, kế theo đó là một lời nhắn:" Mau đến vị trí an toàn trong năm phút nữa."
An toàn, hắn cười một cách cay đắng. Đống tang thi đông như kiến cỏ này làm sao để thoát chứ? Giờ này, chắc hắn chỉ có chết một cách chắc chắn.
- Ta, Dương Tiễn lại có thể chết một cách dễ dàng như vậy sao? Hahaha... lão tử đường đường là một kẻ biết trước tương lai, sao có thể phụ lại nguyện vọng của ta kiếp trước. Vớ vẩn, dù cho có cách nào đi nữa, không ai có thể giết được ta.
Hắn kêu lên một đống như vậy, tay kia cầm lấy chiếc lao rút ra, chạy thẳng vào đám tang thi lúc chúc, chen chúc nhau, cứ đâm tới hết con này lại tới con khác.
Quần áo hắn rách tơi tả, mau bê bết khắp người. Nhưng vận số hắn kinh người, tiếp tục vẫn là một ván cược mạng sống mà hắn lại vẫn là kẻ chiến thắng.
Sau khi vượt ra khỏi đám tang thu lúc nhúc, Dương Tiễn nhanh chóng chạy một mạch về một ngôi nhà hai tầng gần đấy, tá túc mấy phút.
Thời gian năm phút đã hết, giọng nói vừa nãy vang lên, nhắc nhở hắn:" Chuyện sau đây rất quan trọng và nguy hiểm, ngươi có dám chắc mình làm được không? Nếu như làm được, khi hoàn thành, tất nhiên sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng."
"Hahaha..."
Hắn cười một tràng, có thứ gì mà ở trong mạt thế này khó khăn như thế, nếu là chuyện giết tang thi, vẫn miễn cưỡng làm được. Hắn liền đáp lại bằng một dòng suy nghĩ thể hiện sự đồng ý. Âm thanh kia vamg lên:
"Nghe kĩ đây, nhiệm vụ này là nhiệm vụ đầu tiên và cũng là cuối cùng mà ta dùng tư cách tiền kiếp của cậu, phó thác cậu hãy tìm không gian thứ nguyên VTB6. Nó cần cho cậu sau này. Chúc may mắn."