Sau khi chứng kiến dị tượng ấy, gương mặt Dương Tiễn đã trở nên trắng bệch, chạy một mạch về nhà trọ của mình.
Hắn thở hồng hộc, trên trái còn lấm tấm mồ hôi. Dựa lưng vào tường, hắn tĩnh lại một lúc, rồi thở dài, thầm nghĩ: " Thật không ngờ việc mà người đó nói là sự thật. Có lẽ mình cần suy xét về sau này rồi."
Dương Tiễn vốn là một đứa tre cô nhi, không gia đình, không nơi nương tựa nên từ nhỏ hắn đã không được sống trong tình yêu thương, thành ra hắn trở thành một tên gần như vô cảm, những thứ nhưng tình yêu thương, sự giúp đỡ người khác gạt ra bên ngoài. Trong hắn chỉ còn có sự sợ hãi, lạnh lẽo nên từ nhỏ tới lớn đều chẳng có ai chơi với hắn cả.
Suy đi tính lại một hồi, cuối cùng Dương Tiễn cũng chỉ có một quyết định duy nhất: chỉ có tự mình cứu mình được. Những kẻ không có giá trị, giết. Hắn chợt nghĩ tới pháp luật, nhưng thế giới hỗn loạn như vậy, pháp luật yếu ớt ấy sẽ lập tức đứt gãy, còn là cái thá gì để hắn bận tâm.
Nghĩ vậy, hắn lại tịnh tâm lần nữa, rồi viết ra giấy những thứ cần rồi lục tất cả tiền của hắn gom góp bấy lâu, thoát ra khỏi nhà, chạy đi mua chúng.
Khoảng một giờ sau, hắn vác theo một đống đồ lỉnh kỉnh nhiều loại, cứ thế đi thẳng về phía phòng trọ của mình. Đặt đống đồ xuống, hắn mệt nhoài.
Bên ngoài, dị tượng Huyết Bụi kia chỉ diễn ra đúng 2 phút, sau đó đã trở lại bình thường.
Còn Dương Tiễn, hắn hí hoáy làm một thứ: chính là một cái lao. Chiếc lao được làm rất chắc chắn từ một thân kim loại của một cán chổi lau nhà. Thân nó được hắn quấn một dây vải theo đường xoắn ốc, nhằm chống trơn khi mồ hôi ra. Một đầu kim loại kia là hai lưỡi dao hoa quả, chụm đầu vào nhau kiểu chữ v. Hắn làm rất cẩn thận. Bỏ hết cán dao bằng nhựa đi, thay vào đó đục lấy hai cái lỗ nhỏ, đối diện nhau, rồi luồn qua hai hai lỗ ấy một sợi sắt đường kính 2 mili, đính chặt chúng lại một lần.
Trong đấy, hắn còn mua một cái túi nhỏ, dắt ngang vai, tiện cho việc đi lại. Dắt thêm một con dao cực sắc, lưỡi dao bóng loáng, được bao quanh một túi da dày ở hông phải.
Vấn đề duy nhất còn lại chính là điện. Chắc chắn khi mạt thế xảy ra, việc bị mất điện là một điều chắc chắn. Thứ này ảnh hưởng không nhỏ tới cuộc sống của hắn. Tuy rằng định mua pin dự phòng, nhưng suy cho cùng thì nó cũng chỉ được một hai ngày rồi sẽ hết.
Dương Tiễn ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, không nghĩ tới nữa, bèn nhìn ra ngoài. Phòng trọ của hắn là ở tầng 3, nên từ đây có thể nhìn ra một phần thế giới bên ngoài. Dòng người vẫn cứ như không, vẫn cứ tiếp tục công việc của mình, dù đình trệ chút ít do dị tượng kia mà không hề biết sắp tới sẽ là một trận đại họa.
Dương Tiễn hắn thì lại có chút lo âu. Nhưng một cơn gió thoảng qua làm vơi đi chút lo âu kia. Chơt hắn suy nghĩ:" Đúng rồi, nơi này chính là khu vực có gió mạnh nhất tại Nam Định, há chẳng phải ta có nguồn năng lượng gió sao?"
Hắn đột nhiên vui sướng lên, nhưng nghĩ tới mình nên dùng cái gì tạo ra điện thì cụt ngủn. Chợt trong góc phòng, một chiếc quạt đang quay chậm rãi. Tâm trí hắn như bừng sáng, lập tức chạy lại, tháo phăng ra. Tiếc thay, bên trong lại là loại motor có nam châm. Không cam lòng, hắn lật tung phòng lên để tìm kiếm. May mắn không phụ lại, chỉ một lúc sau hắn moi ra từ gầm giường một chiếc đèm quay ánh sáng. Bèn hung hăng tháo ra. Bên trong là một chiếc motor còn khá mới, với một đống bánh răng. Hắn vui như mở cờ trong bụng, liền lên google tra thông tin về thứ này.
Tìm thấy đầy đủ thông tin rồi. Hắn bắt tay làm việc luôn.
Đây là loại động cơ đồng bộ nam châm vĩnh cữu có thể cải tạo lại thành máy phát điện AC cở nhỏ ( chừng vài oát)dùng để thắp sáng đèn đốt tim hoặc đèn led. Vì rotor của động cơ được truyền qua hệ thống bánh răng nên dùng tay quay thì rất nặng. Hắn bèn nạy nắp ra, bỏ các bánh răng truyền động và nối cốt với rotor là được được một máy phát AC. Tuy nhiên số vòng của cuộn dây khá cao nên muốn thắp sáng đèn led ( phát ra chừng 12 VAC) thì phải quấn lại dây mới khoảng vài trăm vòng, đường kính dây 0,3 mm . Dây này hắn lại phải lặn lội đi mấy cửa hàng mới kiếm được. Xong rồi, hắn đặt nó ở cửa sổ.
Những ngọn gió miên man không ngớt liên tục làm cho chiếc quạt quay liên hồi.
Dương Tiễn mừng rỡ, vội lấy ra một chiếc đèn chừng 12v, lắp vào thử. Quả nhiên, chiếc đèn phát sáng, chứng tỏ hắn đã tạo ra một vật tốt.
Nhưng nghĩ tới, nguồn điện này vẫn còn bé, chưa thỏa mãn, lại đi chế tạo tiếp một máy biến áp công suất 220~224v. Hắn làm trong đúng 72 tiếng với thời gian nghỉ ngơi rất ít. Lúc này, túi của hắn rỗng tuếch, chẳng còn lấy một xu. Nhưng việc gì phải lo, mạt thế náo loạn, chẳng lẽ hắn lại không kiếm được thứ gì.
Thời gian hoàn thành chiếc máy biến áp kia, lại vừa trùng đúng với thời gian còn lại của mạt thế là 1 ngày nữa.
Mệt quá, Dương Tiễn nằm lăn ra sàn, không ăn đánh một giấc say sưa.
Một giấc của hắn sau 3 ngày ngủ nghỉ không đều đặn thật dài. phải tới 11 giờ trưa hôm sau, hắn mới lồm cồm bò dậy. Bất quá hắn cũng chỉ có một mình, nên dự định lần này phải kiếm ai đó chuyên về các lĩnh vực kia trợ giúp mình mới được.
Một lần nữa hắn kiểm kê lại những thứ cần thiết: thực phẩm đủ cho một tuần, vũ khí thì cây thương kia của hắn coi như tạm được, mấy thứ linh tinh khác như điện cũng đủ dùng. Kiểm kê xong rồi, hắn cũng không vội vàng gì, làm một bát cơm trứng tráng, rồi lăn lên giường ngủ, vì hắn biết, đêm nay thực sự chính là ác mộng cho toàn thế giới.
Những kẻ kia không may mắn bằng hắn, không biết trước chuyện này sẽ xảy ra, nên chắc chắn sẽ chết mà không nghi ngờ. Còn hắn, với sự chuẩn bị kĩ càng như vầy, sự tự tin trong hắn tăng lên một chút.
Nằm xuống ngủ, nhưng mãi hắn cũng không ngủ được, vì sợ hãi và lo lắng.
Cũng may hắn cũng không phải kẻ nghĩ nhiều vào thời điểm này. Lúc này, ai cũng phải hiểu được rằng, suy nghĩ là một việc tốt, nhưng suy nghĩ nhiều ít, nên dựa vào đúng lúc, đúng chỗ. Mà hắn, vào cái thời điểm này, chính là một con người như vậy. Nghĩ càng nhiều, thần hồn nát thần tính, chưa kịp thích ứng đã bị chết ngay tức khắc.
Nửa đêm, Dương Tiễn đã tỉnh, nhìn chăm chú đồng hồ, như một kẻ đang đợi sự ủy thác, sự ủy thác ấy chính là vận mệnh. Giữ được vận mệnh, thay đổi được vận mệnh hay không đều là dựa vào hắn hết.
Kim dài điểm, kêu từng tiếng'cạch''cạch', liên hồi, không ngớt. Căn phòng tối om, không một tiếng động, chỉ có tiếng thở chậm rãi, đều đều của Dương Tiễn hòa trộn với tiếng kim đồng hồ vang lên, tạo ra một không gian bức bách, khó chịu. Hắn lôi smartphone ra, thời gian đã điểm 12:59.
Một âm thanh chậm rãi đếm lại thời gian còn lại kêu lên nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ:''45'', ''46''.
Dương Tiễn cứ như vậy đếm tới số cuối cùng, con số của định mệnh"60". Một tiếng kêu nhỏ nhẹ, chói tai 'piiiiii...' đột nhiên vang lên, tiếp theo đó là một tiếng hét thất thanh nữa phát ra từ dưới nhà. Hiển nhiên chính là mụ chủ nhà, vì trong đây toàn con trai ăn ở với nhau.
Nghe tiếng hét, mọi người chợt giật mình tỉnh giấc. Mụ chủ nhà toàn thân lảo đảo, máu me bê bết, tròng mắt ngược lên trên, miệng bị xé toác ra, trông rất kinh hãi, gần như chẳng còn ngôn từ nào để miêu tả nữa. Mụ lảo đảo bước đi, không ngừng kêu gào. Những người chạy xuống đầu tiên kinh hãi thót tim, suýt chút nữa bĩnh ra quần, nhưng may sao thần trí còn hơi vững, hét lên một tiếng hô hào nhau bỏ chạy. Nhưng thật không may, họ đã trở thành đối tượng tiếp theo của mụ kia. Mụ lao cái thân hình to lớn, núc ních như lợn lại, đè chúng xuống rồi mặc sức chống cự, cái mồm bị xé toạc kia cứ liên hồi cắn xé, mà kẻ xui xẻo kia lại gào thét khản cổ nhưng không có ai chịu giúp.
Mấy kẻ may mắn kia thức thời, liền nhân cơ hội bỏ trốn. Còn tên xui xẻo kia thì gào thét một lúc rồi cũng buông thõng.
Khác với mấy kẻ kia, đây có lẽ là miếng mồi béo bở cho Dương Tiễn. Nhìn thấy cái cảnh hãi hùng ấy, mặt không hề biến sắc, thần trí vững vàng. Đây cũng là hiệu quả do hắn đã chuẩn bị tâm lí từ mấy ngày trước. Thời khắc đến rồi, hắn phải thử sức một phen.