Tổng cộng tám người đang ở trong một cửa hàng tiện lợi. Họ vừa ăn, vừa trao đổi một số vất đề. Trần Thế Khải đột ngột dừng vấn đề :
- Cậu Dương, cậu gia nhập đội của chúng tôi được không?
Mấy quân sĩ cạnh đó nghe thấy, bất bình:
- Đội trưởng Khải, sao anh ta lại được trực tiếp vào đội mà chúng tôi phải trái qua rất nhiều kiểm tra mới được vào?
Trần Thế Khải giọng gắt lên:
- Cậu bất mãn? Tôi hỏi cậu, con quái vật to lớn vừa nãy cậu tiêu diệt được nó không? Mà Dương Tiễn, cậu ấy chỉ có một mình mà đã diệt được nó.
Mấy quân sĩ nghe vậy, ngầm nghĩ cho là đúng, gật đầu tán thành. Còn đội viên kia, Phạm Việt Dũng, thấy cũng có lí, biết mình sai liên tục xin lỗi. Hắn thậm chí còn quỳ xuống mà nói xin lỗi. Dương Tiễn chỉ bảo:
- Đứng lên đi. Tôi không phải kẻ có lòng dạ tiểu nhân. Tuy nhiên, tôi hi vọng không thu nạp các anh.
Trần Thế Khải bất ngờ, hỏi:
- Tại sao chứ? Chẳng lẽ cậu chê chúng tôi yếu hay nhát gan?
Dương Tiễn lắc đầu:
- Không phải. Mấy người rất mạnh, mạnh hơn người thường nên nhìn mấy cái xác biết đi kia mà tinh thần đã không sụp đổ như người thường.
- Vậy tại sao chứ?
- Vì đi đông thường không ăn nhập. Nhưng tôi có một cái mấy người có thể làm được.
- Cái gì chứ? - mấy đội viên hỏi dồn.
Trần Thế Khải liếc nhìn họ một cái, sau đó hỏi:
- Cậu Dương rốt cuộc là sao? Mong cậu nói rõ hơn.
- Các người đến phát triển một cái căn cứ của tôi tại Nam Định. Tôi sẽ gửi mấy người vị trí của nó.
- Nam Định, cậu Dương, cậu tới từ Nam Định sao?
Dương Tiễn xua xua tay:
- Được rồi, cái đấy bỏ qua. Bây giờ tôi dạy các người một cách nâng cao bản thân, trở thành người tiến hóa.
- Người tiến hóa? Cậu là người tiến hóa sao? - Lương Công Trác hỏi.
Dương Tiễn không trả lời, lấy ra một viên tinh hạch, đoạn gọi Thần Vương đang ngồi ở một chỗ lại:
- Thần Vương, anh cũng lại xem đi. Cái này có ích cho thực lực của anh.
Thế là cả bảy người nhìn vào viên tinh hạch trên tay Dương Tiễn. Bùi Thế Hưởng thắc mắc:
- Thứ này anh lấy từ đâu?
- Từ cơ thể tang thi.
- Cái gì! - Mọi người bất ngờ - Trong cơ thể không cằn đấy vậy mà lại có thứ lấp lánh như thế này.
Dương Tiễn nói câu tỉnh bơ:
- Không có gì là không thể. Và giờ chúng ta sẽ phải dùng chính thứ này để chuyển hóa cơ thể.
Lê Ngọc Minh lên tiếng hỏi:
- Thứ này có gây ra tác dụng phụ không anh Dương?
- Nếu vậy bây giờ các cậu đã là những cái xác biết đi. Đừng hổ linh tinh nữa, xem tôi đây.
Dương Tiễn phủi phủi nền đất, hai chân xếp bằng. Hai tay hắn đặt lên nhau, để giữa lòng bàn chân. Trên tay đó cần viên tinh thạch kia.
- Từ từ cảm nhận, thuận theo dòng nước. Khi nắm bắt được đầu rồi thì nên lập tức nắm lấy, đưa nó vào cơ thể không được miễn cưỡng.
Hắn vừa dứt lời, đã nhập định. Viên tinh thạch trong tay bắt đầu sáng lên, nhấp nháy. Chúng dần tan biến đi, hóa thành dòng rồi vào ngay vị trí tim của cơ thể.
Tiếp đó, các đường gân, mạch máu trong cơ thể hắn sáng lên.
Mấy người quân đội kia nhìn mà ngạc nhiên, thậm chí thán phục. Mà Thần Vương còn ngạc nhiên hơn, ngây ngốc. Nếu bây giờ mà có ai lay hắn, chưa chắc hắn đã tỉnh.
Dương Tiễn hấp thụ xong, hơi mở mắt. Thấy có một đống ánh mắt lắp lánh nhìn về mình, hắn không chịu được mà quay đi hướng khác:
- Thế nào? Nắm được rồi chứ?
- Rồi rồi!...
Dương Tiễn lấy trong túi ra bảy viên tinh hạch, đưa cho mỗi người một viên. Sáu người quân nhân nhanh chóng ngồi thiền nhập định. Còn Thần Vương thì không. Dương Tiễn hỏi:
- Sao vây? Cậu không hiểu sao?
Thần Vương lắc đầu, hỏi lại:
- Anh làm thế nào mà có pháp môn thổ nạp đạo gia chúng tôi? Đã thế còn là Hình Kim Mạch Huyết Tải, một môn thất truyền từ lâu?
Dương Tiễn lắc đầu, nói:
- Không biết. Tụ dưng trong đầu tôi xuất hiện. Thôi, cậu mau đi luyện hóa nó đi. Tôi không muốn có đồng đội tạ.
Thần Vương không hỏi nữa, cũng gật đầu rồi ngồi thiền.
Dương Tiễn thì lấy viên tinh hạch từ chỗ Địa Thi Long mà hắn lấy được ra, quan sát kĩ một hồi.
Viên tinh hạch này lại khác rất xa những viên bình thường. Nó hình cầu, một bên trong, một bên thì chia lớp. Từ chỗ trong mà nhìn vào thì có thế thấy bên kia được chia thành ba lớp, từ trong ra ngoài, gồm màu: tím, vàng, hồng.
Dương Tiễn nhìn thẳng, chằm chằm rất lâu. Đúng một khoảng thời nào đó, Dương Tiễn cảm giác như mình đã bị hút vào một đường hầm nào đó.
Hắn giật mình tỉnh lại, mồ hôi chảy ròng ròng.
Hắn vẫn còn đang ngồi thiền, viên tinh hạch vẫn còn trên tay, mọi người vẫn đang ngồi thiền. Thấy lạ quá, Dương Tiễn lập tức cất viên tinh hạch vào trong túi, đứng lên ra ngoài.
Hắn đứng cạnh ngưỡng cửa, nhìn lên bầu trời.
Một người bước đi rất chậm ngay sau hắn. Hắn phát hiện, nhưng cứ mặc kệ. Người kia vừa tới đằng sau, Dương Tiễn định bắt hắn bất ngờ, không ngờ người nói lại là Lê Thần Vương:
- Anh lo nghĩ gì sao?
- Không? Chẳng có gì cả. Mà cậu đã hấp thụ xong rồi sao?
- À ừ.
- Vậy mau đi nghỉ đi, mai chúng ta cùng sáu người kia xuất phát.
Lê Thần Vương nghe vậy, nói:
- Được, ngủ ngon.
Thần Vương khuất bóng, Dương Tiễn liền tạo ra một viêm cầu. Hắn phóng ta nó dần lên như một trái bóng, sau đó nhắm thẳng xuống đất mà nổ.
Bộp!
Dương Tiễn ngã lăn ra đất, cuối cùng hắn cũng thoát ra được khỏi mộng cảnh. Đột nhiên một giọng nói vang lên trong đầu hắn:
"Khá lắm, vậy mà cũng nhận ra được ảo cảnh của ta."
- Một tí cái thủ thuật này mà cũng đòi trấn áp ta!
Dương Tiễn lắc đầu, gằn giọng:
- Cút mau!
"Hahaha... chúng ta sẽ còn gặp lại! Hahaha...."
Âm thanh biến mất, hắn thở dài một hơi. Sau đó ngồi thẳng dậy, cất viên tinh hạch kia vào túi.
Hắn vòng quang cửa hàng, may mắn nơi này có bán chăn gối, liền lấy ra một bộ.
Dương Tiễn trải xuống đất, sau đó lăn ra ngủ. Nhưng không ngủ được bao lâu lại thức giấc. Hắn tiến về phía mấy người kia xem tình hình.
Cả sáu quân nhân đều thành công hấp thuk được năng lượng, đang nằm ngủ, mỗi kẻ đều nở một nụ cười thỏa mãn.
Còn Thần Vương, không hiểu sao sắc mặt xám ngoét lại, mồ hôi tuôn rơi như mưa. Dương Tiễn lập tức nắm lấy bàn tay cậu ta, bắt mạch.
Mạch ổn định, bình thường. Hắn truyền một ít năng lượng vào cơ thể gã. Như lần trước, lại gặp một tầng sức mạnh cản bên ngoài. Mà lần này nó mạnh hơn, Dương Tiễn mất rất nhiều công sức mới công phá vào được.
Hắn lại chìm vào ảo cảnh lần nữa.
Nơi này là một khoảng đồng cỏ xanh mướt, xa xa có mấy con bò đang gặm cỏ, nói chung rất yên bình. Ở phía xa hơn nữa là một bóng người đang đứng, nhìn ngó xung quanh.
Dương Tiễn cho rằng đó là Thần Vương, lập tức tiến lại. Quả thật đó chính là Thần Vương, nét mặt vui vẻ.
Thấy Dương Tiễn, Thần Vương vui mừng, vẫy vẫy tay. Hắn hỏi:
- Anh cũng vào đây sao?
- Không, thấy cậu mãi chưa tỉnh nên vào xem thôi.
- Vậy sao? Anh mau xem nơi đây là nơi nào? Quá sức yên bình.
Dương Tiễn hỏi lại:
- Tưởng đạo gia các cậu phải biết thứ này rõ hơn tôi chứ?
- Đúng vậy, đúng là có biết. Theo tôi suy đoán thì nơi này là mộng cảnh. Cần phá mộng để đi ra.
- Vậy cậu phá đi!
Thần Vương lắc lắc đầu:
- Không phá được! Tôi chưa đủ khả năng để phá.
- haizzz....
Ầmmmmm....
Bỗng nhiên một tiếng nổ xảy ra, cánh đồng khô héo, mấy con bò đang ăn cỏ lăn ra chết, xác thịt héo cạn nước.
Mọi thứ cháy lên, cánh đồng từ từ nứt ra, dung nham trào lên, từ đây chạy tới những con quái vật gớm ghiếc.
Khung cảnh hỗn loạn, kinh dị.
Bụp!
Bộp!
Cả hai người Dương Tiễn và Thần Vương bị búc ra khỏi mộng cảnh, thở hồng hộc. Nét mặt xám ngoắt, mồ hôi đầm đìa ướt hết áo.
- Mộng cảnh đó là sao? - Thần Vương lên tiếng đầu tiên.
Dương Tiễn lắc đầu:
- Quá kì lạ! Nó như là một dấu hiệu, một điềm báo cho chúng ta.
Thần Vương gật đầu.
______Hết chương 16_____
Hẹn gặp lại ch.17