Chương 15: Đội Âu Lạc

______Phía đông của Tỉnh Hà Nam______

Ở đây là sáu binh sĩ, ai ai trông cũng rất trẻ tuổi, chỉ mới bước vào quân đội được năm năm.

Đối diện với họ là hơn chục con tang thi. Là quân đội đặc chủng, được huấn luyện đặc biệt nên mấy con tang thi này không dễ dọa bọn họ.

Cả sáu người, mỗi người cầm một khẩu Ak-47 bắn liên tiếp vào đầu tang thi.

Âm thanh quá lớn, khiến cho lũ tang thi cách xa nghe thấy, tiếp tục mò đến. Bọn họ vừa diệt xong lớp này thì lớp khác lại đến.

Thấy diệt mãi không hết, mà lượng đạn dược cũng sắp sử dụng hết, vị đội trưởng kia rất quyết đoán, bảo bọn họ rút lui.

Cả sáu người rút lên một con xe chuyên dụng, quay đầu dùng tốc độ nhanh nhất để chạy.

Trên đường cũng gặp rất nhiều tang thi cản đường nhưng đều bị một đường đâm chết. Sau hơn chục cây lái xe, bọn họ đã rút ra được khói phạm vi tang thi hoành hành, không phát hiện ra con nào nữa.

Nhưng chưa yên được bao lâu, bầu trời âm u ánh sáng yếu ớt, nay lại càng âm u hơn. Một vị binh sĩ nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt cứng đơ, cả người run bần bật: bên ngoài kia là một sinh vật to lớn, khổng lồ.

Tâm trạng anh ta suýt phát điên lên, cũng may tố chất tâm kí cực tốt, kháng cự lại sự sợ hãi, lắp bắp thưa:

- Đội .... đội trưởng! Bên... bên... ngoài là một sinh vật rất to lớn, bay lượn trên bầu trời!

Tất cả các thành viên đờ người, lập tức ngó ra ngoài cửa sổ. Tức khắc bọn họ như bị hóa đá, nỗi sợ trong lòng trào lên. May mắn vị đội trưởng trấn tĩnh được, ra lệnh trấn an:

- Mau xốc tinh thần lên cho tôi! Các cậu là những bộ đội đặc chủng được nhà nước tuyển chọn kĩ càng, không sợ trời không sợ đất mà đi sợ con quái vật đó sao?

Một người rụt rè nói:

- Thế giờ phải làm sao đội trưởng?

- Còn làm sao nữa, mau trốn đi. Không phải cứ đâm đầu vào chỗ chết là được hồi sinh hay bọc phát năng lượng đặc biệt từ các cậu.

Một người khác nghe vậy, muốn không khí bớt căng thẳng, liền nói:

- Đội trưởng, ngày xưa anh xem rất nhiều phim của Trung Quốc với Nhật hay sao mà anh kết luận giỏi thế?

Vị đội trưởng đỏ mặt, nói:

- Tuổi thơ ai mà chả từng. Chẳng lẽ cậu không xem?

Thấy lí do luống cuống của đội trưởng, mọi người cười thầm trong lòng. Tâm lí họ được ổn định lên rồi.

Họ lái xe tới một ngã rẽ thì bẻ lái, may mắn sinh vật to lớn kia không đuổi họ mà trực tiếp tiến về đằng trước.

Cả sáu người may mắn trốn thoát.

Vụttttt....

Một quả cầu lửa bay lên về phía sinh vật kia, nó lập tức đáp xuống. Mà đám người kia thì lại không hề biết. Mãi một lúc sau, một đám lửa xảy đến, từ xa họ thấy, tính tò mò nổi lên, đánh bạo đi về đó.

Vừa đến nơi, họ đã thấy xác sinh vật kia, với một đám lửa. Vốn đã có thể nhìn thấy chủ nhân của vụ này, nhưng họ lại ở phía đối diện Dương Tiễn.

Sáu người không ra khỏi xe, vẫn ngồi trên đó mà nhìn, cuối cùng bỏ đi.

Còn Dương Tiễn thì đợi, sau đó cứu Thần Vương.

Tổ quân binh kia sau khi đi, cũng kiếm một nơi là cửa hàng bách hóa mà dừng lại để tiếp tế lương thực.

Bọn họ lại tiếp tục lên đường tìm kiếm những nơi có con người. Lần này lại đi đúng về phía mà Dương Tiễn dẫn nổ tang thi.

Thấy đằng xa có ánh lửa và khói đen mịt mù bay lên, sau người lại chuyển hướng đến đó.

Đến nơi, chỉ thấy một hàng lửa. Sau người không kìm được cảm xúc nữa, lập tức nhảy xuống kiểm tra.

Họ phát hiện hàng lửa đó đang thiêu những con tang thi. Một người lên tiếng hỏi trúng vấn đề đang suy nghĩ của tất cả mọi người:

- Cái này, do ai làm chứ?

Vị đội trưởng và những đội viên còn lại trầm ngâm, sau cùng thì đội trưởng mở lời nói trước:

- Có lẽ là pháp sư?

Năm người kia ngớ ra, một người lại nói:

- Có lẽ vậy. Dù không tin nhưng chúng ta cũng phải xem xét khả năng này.

Đội trưởng ra lệnh:

- Vậy thì mau triển khai tìm xung quanh đây, người đó chắc cũng chưa đi xa.

Cả sáu người lục tục rời đi, vài giây sau đã có tin tức. Một đội viên trẻ tuổi hét lớn:

- Đội trưởng, đã tìm thấy người đó!

Mấy người kia kéo lại. Vốn tưởng pháp sư kia sẽ là một lão già, không ngờ lại là một tên nhóc, tuổi cũng gần hai mươi. Cả sáu người chấn động. Vị đội trưởng cất tiếng hỏi :

- Cậu là ngươi đã thiêu bọn chúng?

Người thanh niên kia chính là Dương Tiễn. Hắn trả lời:

- Tôi khuyên các người mau rời khỏi, sắp có một con rắn chui ra từ đống tang thi đang bị thiêu cháy kia!

Vị đội trưởng ngạc nhiên, nhưng theo hướng chỉ tay của hắn, anh đã thấy lờ mờ trong đám lửa kia có cái gì đang chuyển động. Anh theo bản năng mà lùi về đằng sau mấy bước.

Còn mấy đội viên kia thì thấy đội trưởng như vậy, cũng nhìn vào, rồi lại lui lại hơn mấy bước.

Thứ trong đống lửa lại ngọ nguậy, vùng vẫy kịch liệt hơn. Sau cùng, không chịu được nhiệt độ nữa, nó bị bức phải lao ra khỏi đống lửa.

Nhưng vừa lao ra, một lá phù đập vào mặt nó. Tiếp theo là một luồng sét xuất hiện, bao quanh linh phù.

Sét dần to hơn, nổ một tiếng bùm, đánh gần như chết con rắn vừa chui ra kia. Sau con đó, lại một con khác chui ra, nhưng ở chỗ gần mấy binh sĩ. Họ nhanh chóng lùi lại, còn Dương Tiễn thì nhanh chóng đánh ra mấy là linh phù vào những con khác nhau xuất hiện, miệng hét lớn:

- Mau bảo thành viên của anh lùi lại!

Đội trưởng nghe vậy, cũng không nghi ngờ mà lập tức hét to cảnh báo. Nhưng chưa kịp hét, đội viên đã mất bóng dáng, đã lùi lại hơn trăm mét. Đội trưởng xấu hổ, lập tức cũng lui về phía sau, hét:

- Cẩn thận!

Dương Tiễn không để ý, cứ vất linh phù về phía mấy con rắn bò ra thôi.

Nhưng có một con, bò ra nhưng lập tức cắn một con khác ngay cạnh đấy. Biết thứ mình cần tìm đây rồi, Dương Tiễn không triển khai tấn công với nó, để cho nó thu dọn tàn cuộc.

Con rắn cắn và nuốt hết đồng bạn này tới đồng bạn khác, tốc độ sinh trưởng rất nhanh. Thoáng chốc nó đã to bằng bắp chân một người trưởng thành.

Chén no nê rồi, nó quay sang nhìn Dương Tiễn, lè lưỡi. Sau đó hóa sáng biến thành một chiếc nhẫn.

Dương Tiễn nhặt chiếc nhẫn lên, nhìn kĩ. Cả cái nhẫn là hình một con rắn vặn người tròn, màu bạc. Chỗ miệng nó ngậm một viên màu đỏ, không rõ là gì.

Không nghĩ nhiều, Dương Tiễn cắt ra một giọt máu, nhỏ vào chiếc nhẫn để nó nhận chủ.

Còn đám người kia sau khi nhìn thấy một màn như vậy, tâm tính lại trở nên rất sùng bái Dương Tiễn, bèn lại bắt chuyện.

Vị đội trưởng cất tiếng hỏi:

- Cậu làm sao mà làm được như vậy? Cậu là ai?

Dương Tiễn liếc mắt nhìn anh một cái, trả lời:

- Anh không thấy sao mà còn hỏi. Mấy người là ai?

Vị đội trưởng trịnh trọng giới thiệu:

- Tôi là Trần Thế Khải, đội trưởng đội đặc chủng Âu Lạc. Mấy người kia là Đặng Đường Hoàng, Phạm Việt Dũng, Lương Công Trác, Bùi Thế Hưởng và Lê Ngọc Minh.

Dương Tiễn gật đầu, song lại hỏi:

- Đặc chủng Âu Lạc? Cái tên mới nghe lần đầu.

Trần Thế Khải cười cười, giải thích:

- Cậu không biết cũng phải. Đội đặc chủng này được lập ra chuyên dụng, rất bí mật. Thậm chí cả cục trưởng hay mấy lão già thượng cấp Cục cảnh sát và Quân đội cũng không hề biết. Cái này chỉ có chủ tịch nước với người đứng đầu quân đội thượng tướng Đinh Hoàng Lăng thì mới biết.

- Thế sao anh lại nói cho tôi? Đây không phải thông tin tuyệt mật sao?

Trần Thế Khải lắc đầu:

- Chính phủ gần như sụp đổ rồi. Còn bí mật cái gì nữa.

- Vậy tại sao các anh lại ở đây. Không phải nên là thao trường sao?

- Chúng tôi được lệnh chuyển căn cứ lên vùng Lào Cai. Vừa đến địa phận Hải Nam thì lại xảy ra mấy cái này. Bị xoay tại đây hơn một tháng rồi.

- Vậy đợi thêm một người bạn nữa của tôi đã, sau đó chúng ta nói tiếp.

___________ Hết chương 15__________

Hẹn gặp lại ch.16