Thoát khỏi cái mùi khủng khiếp kia rồi, Dương Tiễn lại tiến tới mục đích chính. Hắn dò xét xung quanh, nhìn thật kĩ. Trong cái đám hỗn tạp thịt nát máu đen kia trông như có một cánh tay ngoi lên.
Tên kia kia rồi! Hắn Dương Tiễn phát lực, bật nhảy thật mạnh tiến tới chỗ cánh tay. Hai chân hắn chìm trong đống thịt, mùi tanh tưởi bốc lên mũi. Không chần chừ, tay phải hắn nắm ngay lấy cánh tay, xốc tên kia lên. Nhưng đen đủi làm sao, đó chỉ là một cánh tay bị cắt đứt. Lại nhanh chóng nhìn quanh.
- Kia rồi!
Dương Tiễn lại phát lực, quyết định dứt khoát, không phải tên cầu cứu kia thì mặc kệ. May mắn lại chính xác.
Ra khỏi đống bầy nhầy kinh dị kia, Dương Tiễn vẫn chưa hết kinh sợ. Hắn ngồi trên một tảng đá, điều chỉnh lại hơi thở.
Tên cầu cứu kia thì nằm bất tỉnh một góc, gần như cơ hội sống rất mong manh. Dương Tiễn điều chỉnh xong, lại xem tình hình.
Đánh giá sơ qua, đây là một tên thanh niên, tuổi tầm ngoài hai mươi, ăn mặc như người thường.
Hắn đang bất tỉnh, Dương Tiễn thấy cả hai đều rất bẩn và bốc mùi khó chịu do dính phải Địa Thi Long. Hắn lấy ra một viên tinh hạch, nhét vào miệng tên thanh niên kia.
Tính hạch phát sáng, sau đó hóa khí biến mất. Dương Tiễn cầm lấy tay hắn, xách đi.
Sau mấy phút cuốc bộ, cuối cùng cũng tìm được một căn nhà gần đấy.
Dương Tiễn kéo tên thanh niên kia vào nhà tắm, dội qua hắn một lượt cho sạch hơn rồi mặc kệ, ném ra ngoài hành lang. Còn hắn, vào tắm cho sạch sẽ lại, xong đánh một giấc.
Không biết ngủ được bao lâu, sau khi tỉnh dậy thì chưa thấy ánh mặt trời. Tên thanh niên thì vẫn còn ngất. Hắn vào nhà bếp, tìm được một thùng Hảo Hảo, lập tức cho vào nấu.
Sau một hồi chạy vật vã, vài giờ chiến đấu với tang thi thì đây là khoảng thời gian bình lặng nhất với hắn.
Hắn vừa ăn mì, vừa hưởng thụ khoảng thời gian này. Tìm được một gói caffe, hắn lập tức pha thử. Từ lâu, rất lâu hắn đã ước mong được nếm thử vị caffe.
Vị đắng, bỏng rát. Rất ngon. Thưởng thức thứ này làm hắn cảm thấy như mình vẫn sống trong cái thế giới đang chết dần này.
Hưởng thụ xong rồi, vẫn là nên chính sự. Dương Tiễn lại chỗ thanh niên kia, thấy gã vẫn chưa tỉnh. Hắn thử kiểm tra hơi thở, vẫn rất yếu.
Dương Tiễn bèn lấy ngón cái, đè chính giữa mi tâm gã. Sau đó, dựa vào pháp môn thổ nạp mà thử đưa năng lượng vào cơ thể.
Lạ thay, một nguồn năng lượng kì lạ ngăn chặn hắn. Hắn lại tăng lên, bức tường ngăn cản bị phá vỡ. Thanh niên kia hộc ra một búng máu, ho sặc sụa.
Gã đã tỉnh!
Dương Tiễn bèn đỡ dậy, ngón trỏ xoa bên thái dương gã.
Thanh niên từ từ mở mắt. Ánh mắt yếu ớt, mờ đục, biểu hiện một sự yếu ớt. Gã rên rỉ:
- Cảm... cảm ơn!
Dương Tiễn không nói gì, đưa hắn miếng nước để uống.
Thanh niên uống xong miếng nước, lại thiếp đi. Dương Tiễn vất hắn lên giường, bỏ đấy.
Sau đó lại ra bên ngoài kiếm tang thi.
Bầu trời đã tờ mờ sáng, phía đông đã xuất hiện tia nắng đỏ rực.
Tang thi dạo gần đây xuất hiện rất lẻ tẻ, không biết có phải là do đây là ngoại ô hay không, hoăch có thể đây chính là vùng an toàn.
Hắn bước ra khỏi nhà, nhưng lại vắng ngắt, không có lấy một ai.
Dương Tiễn di chuyển, tìm quanh nhưng lại không thấy bóng dáng dù chỉ duy nhất một con tang thi. Có lẽ chúng đều di chuyển tới nơi nào đó khác. Nhưng thường sẽ chẳng có thứ nào mà chúng thực sự thích thú.
Đó là vấn đề Dương Tiễn đau đầu nghĩ lúc này. Thất vọng, hắn não nề trở về.
Tên thanh niên kia đã tỉnh, đang uống nước. Vừa thấy Dương Tiễn, chắp tay hành lễ:
- Tại hạ Lê Thần Vương, cảm tạ ơn đức của ân nhân.
Dương Tiễn thấy bộ dáng này của Thần Vương, cười lớn:
- Hahaha... thôi đi đại ca, giờ thế kỉ 21 rồi, không ai chào kiểu đấy nữa đâu!
Thần Vương ngớ ra, giờ hắn mới nhận ra mình quê đến mức nào:
- Vậy thì cảm ơn anh vì cứu tôi. Thứ lỗi cho, tại vì quanh năm suốt tháng ở trên núi tu hành, nên từ ngữ vẫn thuộc loại gia truyền... à nhầm, từ ngữ dùng vẫn rất cổ đại. Mong lượng thứ!
Dương Tiễn phất tay:
- Thôi bỏ đi. Ta hỏi ngươi: ngươi là ai? Sao lại ở trong bụng Địa Thi Long?
Thần Vương đưa tay ra, ngỏ ý mời Dương Tiễn ngồi xuống. Hắn nói:
- Câu hỏi thứ nhất: tự giới thiệu, ta tên Lê Thần Vương, đạo hiệu Hắc Dạ Linh Tôn, tu hành tại miếu Bất Minh.
- Tu hành? Bất Minh? Haha... ngươi thật hài hước đó!
- Ân nhân không tin?
- Không, ngược lại. Ta hoàn toàn tin. Vốn chẳng ai tin mạt thế sẽ xuất hiện, ai ngờ nó vẫn xuất hiện đó thôi. Thế còn câu hỏi thứ hai?
Thần Vương chần chừ một hồi rồi nói:
- Tại... à nhầm, ta cùng sư phụ lúc ở trên núi tu hành, thấy huyết bụi. Sư phụ bói một quẻ, biết điềm gở sắp đến liền bảo ta cùng thầy đi du ngoạn hồng trần. Đã diệt trừ được rất nhiều cương thi, nhưng xui xẻo lại gặp trúng đối thủ cực mạnh như kia. Thầy sau đó liều chết cứu ta, nhưng ta tay chân loạng choạng, rốt cuộc vẫm thành bữa ăn cho nó. Cũng may ân nhân xuất hiện giải cứu, không thì ta đã trở thành một phần của đống thịt nát kia rồi.
Dương Tiễn chần chừ suy nghĩ, sau đó đáp:
- Được rồi, đợi ngươi không phục vết thương rồi chia tay.
Thần Vương nghe vậy, vội vàng hỏi:
- Ân nhân định đi đâu?
- Lên Hà Nội!
- Xin ân nhân cho ta theo!
Dương Tiễn giật mình:
- Kháo! Sao ngươi lại chọn đi theo ta?
- Sư phụ ta đã chết, về núi không biết nơi đó còn không, hay đã trở thành một cái ổ tang thi rồi. Ta dứt khoát bỏ lại, giờ đi với người coi như cũng có mục đích đi tiếp. Vả lại ta chưa báo đáp ơn cứu mạng của ngài, bỏ đi sao được.
Dương Tiễn thở dài, thử hắn:
- Ngươi có dám giết người không?
Thần Vương trả lời dứt khoát:
- Chỉ giết kẻ không phụ lương tâm!
Dương Tiễn ngạc nhiên vì câu nói của hắn, nhưng ngay lập tức đã hiểu: tên này từ nhỏ đã tu đạo, sư phụ chắc đã truyền cho rất nhiều cách sống và làm người. Nhưng hắn lại thiếu đi cái vui vẻ, rất cứng nhắc. Không biết đi theo Dương Tiễn có giúp hắn được không, nhưng để hắn đi theo ít ra còn có người trò chuyện.
Dương Tiễn gật đầu, bảo gã quay về nghỉ ngơi, còn mình thì ngồi xuống một cái ghế, chợp mắt một cái.
Trong đầu hắn hiện lên những kí ức đã trải qua từ lúc bắt đầu mạt thế: huyết bụi, bà chủ nhà thi hóa, tang thi ngập đường, gặp anh em nhà họ Vương, v.v. Rồi cuối cùng là biết đến sự tồn tại của đạo giáo.
Hắn tự hỏi: đạo giáo nếu tồn tại, ít nhiều cũng phải có nhiều câu chuyện về họ chứ. Theo mấy câu chuyện cổ tích, tính xác thực kém kia, thì tại Việt Nam chỉ toàn tán tu, bên Trung Hoa mới có vài cái tông môn như Mao Sơn, Long Hổ Sơn. Tính tò mò nổi lên, định hỏi Thần Vương. Mà tên kia đang còn yếu, tóm lại cứ để sau.
Và về tên Thần Vương kia nữa, tuy tên này có vẻ lễ nghĩa nhưng Dương Tiễn hơi không tâm về hắn, không nói rõ là cái gì.
Gác lại mấy cái suy nghĩ đè nặng áp lực này, Dương Tiễn thiếp đi thật sự.
Không biết bao lâu, hắn lại tỉnh dậy lần nữa. Lúc này trời đã sáng, nhưng theo loại âm u. Hắn ngó ra ngoài cửa nhìn, tự hỏi:
- Mấy đám mây kia, hình như không phải bình thường!
- Đó là do tử khí và thi khí bốc lên tạo thành.
Một âm thanh từ đằng sau vang lên, Lê Thần Vương. Hắn đã tỉnh lại, tiếp tục giải thích:
- Nghe sư phụ tôi nói, tử khí và thi khí kết hợp sẽ tạo nên Hắc Vân, không có đặc tính hơi nước, chỉ đơn thuần che chắn ánh mặt trời đi. Lượng tử khí và thi khí này rốt cuộc phải từ bao nhiêu người mới tạo nên đủ đây?
- Có lẽ... là người của toàn bộ thế giới!
- Anh khẳng định như vậy?
- Không biết, có lẽ sau này cậu sẽ biết!
_____Hết Chương 13________
Hẹn gặp lại chương 14.