Chương 12: Địa Thi Long

Đánh xong Cẩu Thi, Dương Tiễn mệt mỏi ngã lăn ra đất. Hắn thở hồng hộc, ra rất nhiều mồ hôi. Vừa nãy hắn đã phải tập trung tinh thần, rất cố gắng chuẩn xác mà đánh Cẩu Thi, nay đâm ra rất mệt.

Tuy nhiên, số phận lại một lần nữa trêu đùa hắn.

Không biết từ đâu có một con Địa Thi Long, đang vỗ cánh phành phạch từ phía xa bay tới. Có lẽ là do chấn động của cuộc chiến vừa nãy.

Dương Tiễn than thầm, tự trách mình. Nhưng hắn không phải loại người luôn tự trách, hắn biết bước tiếp theo mình nên làm thế nào: "Chỉ nó nước tử chiến với nó thôi!"

Trong phần kí ức thứ hai đã có sự xuất hiện của một số loại thi mà tương lai sẽ phải bắt gặp. Như con Địa Long Thi này, rất rất mạnh.

Nó to lớn hơn cả một tòa nhà ba tầng, hình dáng na ná giống với rồng bên phương Tây, nhưng khác biệt là giáp rất cứng, cả người toàn là khí độc. Trên đầu có một cái sừng nhọn, theo kiểu mũi khoan, nhưng sắc bén hơn.

Nó phẩy cánh một cái, đủ làm cho một chiếc ô tô bay mất.

Tuy rằng nó rất mạnh, độ cứng giáp là loại max nhưng không có nghĩa là vô địch. Thứ này có điểm yếu chí mạng là sợ lửa và sét. Bất cứ thứ gì liên quan tới sự tạo ra nhiệt thì gần như không ít thì nhiều cũng có sức sát thương.

Và muốn đánh bại nó, còn thuộc hai loại: một là từ xa. Khi nó vung cánh, gió bão rất mạnh. Thấy động một cái, lập tức triển khai tấn công từ xa. Hai là cận chiến, khi nó dừng lại một hai giây, lập tức lao lại bám trên da thịt nó, hóa lửa đâm vào. Cận chiến chỉ khi có đồng đội hỗ trợ, không thì vẫn nên đánh xa.

Dương Tiễn chắc chắn chọn đánh xạ thủ rồi. Hắn có chiêu thức Viêm Cầu, ngu gì mà không sử dụng.

Nhưng trước khi đánh, phải chắc chắn nó có nhắm vào hắn không đã. Dương Tiễn liền đi ngang theo hướng Địa Thi Long tiến lại, trốn vào một góc.

Hắn lẳng lặng chờ. Hơn mười giây sau, gió đã hơi nổi lên. Lại thêm hơn mấy giây nữa, gió lại càng mạnh hơn. Dương Tiễn thử giương mặt lên nhìn.

Đến lúc này hắn mới thực sự được chứng kiến sự to lớn khổng lồ của Địa Thi Long. Dường như là cả một vùng trời, bao quát lấy tất cả mọi thứ.

Nhìn thấy thứ này, hắn mới cảm nhận được con người nhỏ bé đến thế nào. Ý thức hắn có chút run run, định nhụt chí.

"Cứu... cứu tôi với!"

Một âm thanh yếu ớt vang lên trong đầu Dương Tiễn. Đó không phải nội tâm hắn, cũng không phải cha mẹ anh em hắn vì hắn không có gia đình, mà giọng nói xa lạ, không xác định.

Dương Tiễn cố gắng hỏi lại trong tiềm thức: "Ngươi là ai?"

"...Địa ...Thi ...Long..."

Âm thanh đứt quãng, sau đó ngắt lịm. Dương Tiễn thử gọi nhiều lần, nhưng không thành công.

Hắn lại thử đưa mắt về phía Địa Thi Long, chợt thấy một tia sáng yếu ớt lóe lên. Hắn rên khe khẽ:

- Móa! Không lẽ ngươi ở trong Địa Thi Long? Thế thì bye! Cứu ngươi thì ta đi chết chung với ngươi à?

Dương Tiễn mặc kệ giọng nói cầu cứu kia, định rời đi. Nhưng lúc quay đi, hắn lại cảm thấy cực khó chịu. Tức giận mà hét:

- Má nó! Ta làm người tốt hơi lâu rồi đấy!

Hai tay hắn làm thế trảo, dẫn nhập ra Viêm Cầu.

Tất thảy là mười hai quả cầu, xếp thành hình vòng tròn trên không trung. Dương Tiễn điều khiển hai tay xoay thành vòng tròn. Viêm Cầu cũng di chuyển theo, quay theo hướng di chuyển. Nếu tinh mắt, dễ dàng có thể nhận ra đó là hình dáng của kí hiệu âm dương. Mà tại sao hắn đột nhiên làm được thì cũng không biết, chính hắn cũng không để ý.

Nhanh chóng, động tác từ chậm dần lại nhanh lên gấp mấy lần. Đạt tốc độ nhất định, hai tay Dương Tiễn luồn về sau khéo léo, dùng khí lực thật mạnh đẩy nó về phía Địa Thi Long.

Gió bão quang Địa Thi Long gần như đã đẩy được Viêm Cầu ra xa, nhưng Dương Tiễn nhanh chóng phân giải thành hạt nhỏ hơn.

Gần như vậy, nhưng Địa Thi Long dường như không phát hiện ra.

Đây chính là thời cơ chuẩn nhất cho Dương Tiễn. Viêm Cầu đã gần đến rồi, hắn lập tức hợp chúng lại. Ánh mắt dò xét, đánh giá một hồi khoảng mấy giây.

Đã phát hiện ra một nơi yếu nhất trên lớp giáp gần cuối của Địa Thi Long!

Dương Tiễn khéo léo điều chỉnh, cho nó vào gần lại nơi kia. "Gần đến, gần đến. Đến rồi!", hắn lẩm bẩm mấy câu rất ngốc nghếch, tức khắc phát lực điều khiển, đánh thật mạnh vào vị trí mỏng manh kia.

"Bụp!"

Âm thanh nổ vang lên, nhưng rất nhỏ. Tuy thế, nó lại là một đòn cực đau với Địa Thi Long.

Lửa nhanh chóng bao lấy một mảng quanh nó. Nó bay lảo đảo, sau đó dùng lực rất mạnh tạt hết lửa đi.

Thất bại!

Tinh thần hơi suy sụp, nhưng tuyệt vọng là chết, điều này hắn luôn lẩm bẩm, là lời răn đe với mình sâu sắc nhất.

Còn Địa Thi Long, dường như đã bị chọc giận, hai cánh bắt đầu vung mạnh hơn, gió bão cực mạnh xuất hiện, cuốn đi mọi thứ.

Vung chán rồi, nó đành đáp xuống đất.

"Grao...."

Nó giận giữ gầm lên một tiếng kinh dị. Đây có lẽ là sinh vật sống chứ không phải là thi nữa.

Dương Tiễn tránh được trận cuồng phong, lùi lại hơn trăm mét.

Định hình lại rồi, hắn nhận ra nơi đây chính là một trạm xăng Petrolimex. Một ý tưởng táo bạo đã được nghĩ ra.

Dương Tiễn đi quanh nơi này, lục tung xem có chai nhựa không. Sau vài phút càn quét, hắn thu được hơn mười chai nhựa.

Tiếp đó định đổ xăng vào chai, nhưng hệ thống đổ xăng đã hỏng. Hắn bèn phá nát cây xăng, tạo ra một Viêm Cầu loại cực đại, nhưng giảm đi tính bắt lửa của nó.

Dương Tiễn bỏ vào miệng ống lấy xăng, sau đó cắm một cái ống đủ dài, tận đáy chạm vào mặt nước xăng. Xong lấp kín nó lại.

Hoàn thành, hắn đợi vài phút, hấng chai nhựa vào ống. Mấy phút sau, xăng đã bắt đầu lên. Dương Tiễn đổ đầy mấy chai, sau đó xách tất cả rồi thêm mấy can dầu nữa về phía Địa Thi Long.

Chuẩn bị xong, giờ là lúc bắt đầu.

Hắn bắt đầu ném. Những chai nhựa, chai thì bay cạnh Địa Thi Long, chai thì vào những chỗ tri giác nó yếu nhất, xong vỡ ra.

Còn ba can dầu, hắn ném thật mạnh về phía Địa Thi Long, kích hoạt một tiểu Viêm Cầu. Lửa bùng lên, lan ra cả mấy chỗ khác nhưng chưa phải toàn thân.

Đương nhiên Dương Tiễn cũng tính toán đến đây, nhưng mặc kệ. Hắn lựa chọn những chỗ da đã bị thiêu cháy, độc tan hết mà thực hiện việc "cắt thịt".

Địa Thi Long rên la dữ dội, cánh không ngừng quạt thật mạnh hòng dập lửa. Nhưng quá không may, lửa do xăng dầu tạo nên thường khó dập hơn. Những luồng gió xoáy quét qua, cứ chỗ lử này tắt, lửa chỗ khác lại bùng lên.

Cơ thể nó quá lớn, không đủ xăng để thiêu nên Dương Tiễn tranh thủ lúc nó còn bận dập lửa, kiếm thêm mấy can dầu, lấy thêm mấy chai xăng nữa.

Lại tiếp tục như vậy. Sau hai ba lần cứ dập rồi lại bùng kia, Địa Thi Long cuối cùng cũng gần chết.

Kế hoạch du kích sắp thành công!

Một trận mưa xảy đến. Nhưng xăng dầu nhẹ hơn nước nên Địa Thi Long vẫn tiếp tục bị thiêu cháy.

Mưa tạnh, lửa tắt, Địa Thi Long cuối cùng cững dừng phản công, nằm yên như chết ở một chỗ.

Dương Tiễn cũng chưa chắc chắn nó đã chết hay chưa, đánh bạo lại gần.

Sắp lại gần được mấy bước, hắn giật thót mình.

"Grao...."

Địa Thi Long nhổm dậy, gào lên tiếng cuối cùng rồi ngã bệt xuống đất, bức ra một luồng khí độc.

Dương Tiễn sợ xanh mặt, thử đưa một Viêm Cầu tơi đó. Lửa lập tức bùng lên.

Khí gas!

Quá nguy hiểm cho hắn. Tới đây hắn lại có một suy nghĩ rất kì lạ, hắn tiếc cho Địa Thi Long. Nó chết mà không biết ai giết nó.

Xác của Địa Thi Long phân giải thành một đống thịt bầy nhầy, hôi thối. Dương Tiễn bèn nhìn quanh.

Một điểm lóe sáng, đó chắc chắn là tinh hạch rồi. Dương Tiễn bèn lao lại lấy thật nhanh, không kịp nhìn, xong lại lao ra.

_______ Hết Chương 12 ______

Hẹn gặp lại ch.13: Đạo sĩ.