Chương 32: Một Câu Nói Đùa Cũng Không Cho!

Teitan trường cấp 3, buổi trưa thời gian nghỉ ngơi.

Tại trước trung tâm hoạt động của trường câp 3 teitan có một dãy cây hoa anh đào được trồng sắp sếp một cách nghiêm chỉnh, bởi vì thời tiết duyên cớ năm nay cây anh đào so với trước kia có vẻ nở sớm hơn nhiều, trở thành trong sân trường khoảng thời gian này cảnh đẹp nhất.

Jiyo Inbun một cái đũa lắc một chút đụng vào một cánh hoa anh đào đang rơi xuống trước mắt hắn, lập tức cánh hoa anh đào để lại vệt vệt sáng hồng, cấp tốc bay ngang, đụng phá đầu lon Coca mà một tên nam sinh đang cầm trong tay, tên nam sinh đang hăng hái to miệng nói ra mấy lời sến súa tán tỉnh bạn gái hắn, nhất thời bị lon Coca vỡ phun cả vào mặt, lập tức sắc mặt hắn trong nháy mắt cứng đờ.

đám người xung quanh nhìn thấy cảnh này cũng là một mặt ngốc trệ, từ trước đến nay chỉ nghe nói qua mở lon Coca bị phun đầy mặt, chứ chưa từng nghe nói lon Coca tự động vỡ ra phun đầy mặt a! Mà đây là chuyện gì sảy ra, chẳng nhẽ đến cả Coca cũng không chịu được mấy lời sến súa của tên kia mà phá vỏ mà ra để đánh mặt hắn sao, ừm có thể là thế, mấy anh chàng FA ngồi gần đó cũng cho nhau ra phán quyết như thế, bởi lẽ bọn hắn nghe mấy lời thề non hẹn biển của tên kia cũng là muốn tiến lên cho cái tên này mấy cái bạt tai, đây hoàn tàn là đang khi dễ hội đồng FA có được hay không A!

Mà đối với Jiyo Inbun hắn là biết đó không phải là Coca đánh mặt cái gì mà chính là hắn đánh mặt đây, đấy chỉ là một điểm kỹ thuật phi hoa trích diệp của hắn mà thôi, một chút võ giả cấp thấp là có thể làm được này, nhưng vấn đề là cấp thấp đối với giá trị quan của hắn a! Còn người khác thì thế nào? Xin lỗi hắn không quan tâm có được hay không ha ha!

Jiyo Inbun tự nhận là định lực rất tốt, nhưng lần này hắn thực sự là không nhịn được ạ, cả hồi hắn ngồi dùng cơm trưa ở này bắt đầu, bên tai chỉ nghe luyên thuyên tên nam nhân kia cách đó không xa, hết lời này đến lời khác mấy câu nói sến súa, nào là “yêu em như là tình ngàn thu” , nào là “vì em anh có thể hái trăng bắt tinh thần!...” vân vân và mây mây.

Mẹ trứng đến nỗi như Jiyo Inbun hắn còn chưa dám nói là hái trăng bắt tinh thần, ừm đúng là trước kia hắn có làm thế thật, thậm chí là đem tinh cầu làm bi bắn chơi, nhưng hiện tại thì hắn làm không được a, mà cái tên kia chỉ là một tiệt đầu triệt đuôi người bình thường, ở đâu cho hắn dũng khí hái trăng bắt tinh thần a! Phải biết nếu ở kiếp trước của hắn, mấy người nói ra mấy lời kia thì không phải là đang sến súa tán tỉnh, mà chính là đang ngại mình sống quá lâu a, người khác nghe được hắn rất dễ bị một bàn tay chụp chết.

Bởi vì sao? bởi vì đây là đang trang bức a! Đây là đang vũ nhục chỉ số thông minh của các cường giả, giống như là đnag nói “đám cường giả kia đều là đồ vô dụng, ta đều có thể vì người yêu mà điên đảo tinh thần mà đám kia thì làm không được.” Đây là thật sự đang muốn chết, ai có thể nhin? Không có cường giả đi ngang qua, thì vài phút hắn cũng bị quần ẩu chết a.

Cho nên ở tiên hiệp thế giới muốn sống thì nên giữ mồm giữ miệng, ngoan ngoãn làm người, kiếp trước Jiyo Inbun cũng học được ngoan, không có suốt ngày cậy mình là thiên tài đi trang bức đánh mặt gây chuyện, bởi vì hắn biết thiên tài chưa lớn lên thì cũng chỉ là con giun hơi lớn chút mà thôi, cậy mạnh một tí trêu chọc bọn tông môn hay gia tộc có chỗ dựa là đang tìm đường chết, vài phút lão tổ của đám công tử ca kia sẽ dạy cho ngươi cách làm người.

Cho nên hắn trước kia cách sống là lập ra một cái danh sách gọi là danh sách trả thù, hôm nay bị người khi dễ hắn đều là cười lấy lòng làm hòa, tỏ ra mình là phế vật không đáng một đồng, nhưng nội tâm thì âm thầm ghi hận, chờ sau này tu luyện áp đảo lão tổ bọn kia thù chạy về thu sổ sách, quân tử trả thù trăm năm chưa muộn ha ha...!

Cho nên trở lại với hiện tại, đối với người Nam sinh kia Jiyo Inbun hắn chỉ có thể âm thầm nói một câu xin lỗi, trong nội tâm nghĩ “ người thanh niên a! Ta đay chỉ là đang muốn tốt cho ngươi a! Ta đây làm như vậy là vì dạy cho người sau này cần giữ mồm giữ miệng, biết là thế nào là lời ra thì ít máu ra thì nhiều a! ừm ta đây là thật tâm nghĩ như vậy chứ hoàn toàn không có ý gì khác, hoàn toàn là không phải tức giận ngươi làm ta khó chịu lúc dùng bữa nên ta mới chỉnh ngươi a! ừm thật sự là như vậy ha ha! Bởi ta đây là người tốt a ha ha!...” Nghĩ lan man Jiyo Inbun lại tiếp tục dùng bữa do hầu gái Okamura Hinoe của hắn chuẩn bị cho, lại nói Hinoe thật sự là khéo tay làm đồ ăn càng lúc càng ngon, chẳng thua gì cơm nhà hàng đây.

đang dùng bữa thêm được một lúc, bỗng một bóng dáng nữ sinh xinh đẹp đi đến ngồi bên cạnh Jiyo Inbun : “Inbun-kun ta ngồi đây được sao?”

“A! Là Kazumi sao, cứ tự nhiên a, ta đang lo buồn chán chết, tự nhiên có một cô em xinh đẹp đến tiếp chuyện cầu còn không được đây” Nhìn thấy người đến là Tsukamoto Kazumi Jiyo Inbun không khỏi hiền hòa cười một chút, thuận miệng trêu chọc nàng mấy lời.

Tsukamoto Kazumi là một tay che miệng cười khanh khánh : “Ha ha!... không ngờ Inbun-kun ngươi cũng học được được khéo miệng đây rồi.”

“Đâu có , đâu có , ta là lời thật lòng có cây anh đào chứng giám, nếu ta có nửa phần ba hoa sẽ bị cây anh đào ở đây đánh....” Jiyo Inbun lập tức thề thốt phủ nhận việc mình chỉ là nói khách sáo với Kazumi mà thôi.

Nhưng là lúc này chợt một cành cây nhỏ của cây anh đào chắc là bị gió thổi gãy, rơi đập ngay vào đầu của Jiyo Inbun ngay lúc hắn nói mấy câu ba choa chích chòe sến súa lừa gạt Tsukamoto Kazumi, Quả thật là báo ứng chưa gì đã tới, hắn vừa rồi trừng trị tên nam sinh kia, nay lại đến lượt bị cây anh đào cho chỉnh.

Động tác của Jiyo Inbun là có phần cứng đơ, vội vào lấp liếm: “Ây Kazumi đây hoàn toàn là trùng hợp, là trùng hợp, ta hoàn toàn không có lừa qua ngươi.”

Nhìn thấy điệu bộ này của Jiyo Inbun, cộng thêm khuôn mặt đại thúc của hắn, càng nhìn càng giống hình ảnh đại thúc xấu đang dùng kẹo que lừa gạt tiểu học sinh, Tsukamoto Kazumi không khỏi che miệng cười: “Được rồi, ngươi không cần lại ta tin ngươi là được chứ gì!” Thấy Kazumi đồng tình với mình Jiyo Inbun lập tức lấy lại phong độ: “Ta biết ngay là chỉ có Kazumi ngươi là hiểu ta, tin ta đi ta là người thành thật ta tuyệt đối sẽ không bao giờ nói mấy lời ba hoa sao rỗng , nếu mà ta nói dối thì cây hoa anh đào này sẽ...” Jiyo Inbun lại định thề thốt phủ nhận chuyện mình ba hoa, nhưng chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, một cành cây Hoa anh đào có phần lớn hơn cành lúc này, dường như là phần thân bị mục liền lúc này gió thổi gãy xuống. Mặt của Jiyo inbun lúc này là đều biến đen Trong lòng hắn lúc này là một đoàn MMP nội tâm hắn thực sự muốn khóc a! “Mẹ nó chưa từng nghe qua thề thốt một câu lại khó đến vậy a!” Nhưng tên đã trên dây không thể không phát, bởi vậy hắn chợt nhỏ giọng xuống: “Ta nghĩ lại lời thề thốt không thể tùi tiện nói, như vậy thật mất phẩm cách nha!” Nhìn thấy điệu bộ lúng túng này Jiyo Inbun Tsukamoto Kazumi không khỏi được một trận cười vang, làm cho Jiyo Inbun không khỏi mặt già đỏ lên, nhưng vẫn cố gắng làm ra vẻ trấn tĩnh. “Không nói chuyện này, Inbun-kun nghe nói ngươi lại vừa giúp đỡ cảnh sát phá được một vụ án, mà lại còn là phá án sớm thành công ngăn chặn một chuỗi liên hoàn giết người, tránh cho những người khác bị giết sao?” Lúc này Tsukamoto đột nhiên đổi đề tài, đối với Jiyo Inbun hỏi. “Chuyện này là ai nói cho ngươi biết?” Jiyo Inbun là thật bất ngờ chuyện này không phải là công bố ở trên báo là do cảnh sát giải quyết sao? ở đâu lại lòi ra hắn đây rồi? “Là Ran và Sonoko trò chuyện bị ta nghe được trong lúc đi đến lớp tìm ngươi nha, lúc đó tiếng kêu nói kinh ngạc về việc ngươi phá án của Sonoko rõ to cả lớp đều nghe được hết, thậm chí là mấy học sinh đi ở bên ngoài cũng nghe được, bị hiếu kỳ kéo vào, ta cũng là nghe được nên gặng hỏi bọn họ đây.” Tasukamoto Kazumi thành thật trả lời cho Jiyo Inbun biết.

Jiyo Inbun là mặt đen lại, trong lòng là MMp “Mẹ nó Ran ngươi đây là có chuyện gì, chuyện mình biết thì cũng đành thôi, nếu có khó giữ được bí mật đem kể với người khác thì cũng không nên kể với Sonoko chứ, chẳng nhẽ bạn thân với nàng bao nhiêu lâu ngươi không biết nàng có biệt danh là bà tám, chuyện gì cũng hận là không để cho cả trường biết được là không thôi sao? Còn có lần ngươi tiết lộ với nàng là mình hẹn đi chơi với Shinichi, cuối dùng cả lớp đều biết sao, ngươi vậy mà vẫn chưa chừa. Đây là muốn đem ta lăng xê thành thần tượng thám tử học sinh cấp 3 của toàn trường sao? Ngươi nếu là có ý định làm thế thì cũng nên đợi ta khôi phục lại hình dáng soái ca đã chứ, nếu là cái hình tượng hiện giờ của ta lộ ra ngoài thì ta sẽ nhanh chóng trở thành tâm điểm với tiêu đề đại thúc câp 3 chứ không phải là thám tử học sinh cấp 3 a! Tâm hồn đen tối a...” Đang khi Tusukamoto Kazumi nói chuyện, Jiyo Inbun trong lòng là đem Ran cùng khuê mật Sonoko mắng thành đầu heo cả ngàn lần, Vạn lần, hết cái để mắng hắn lại lặp lại một vòng tuần hoàn mắng tiếp phát tiết nỗi hận trong lòng, giống như dìm chết xong lại hồi sinh lại dìm chết tiếp, lặp đi lặp lại. Tội nghiệp Ran cùng Sonoko lúc này đang bi nhảy mũi hắt xì bao nhiêu lần đây. ------

Trong lớp học Ran cùng Sonoko.

“Hắt xì .... hắt xì... hắt xì!” Ran đưa tay xoa xoa cái mũi ngứa liên tục, “ Kỳ lạ ta là bị cảm sao? Sonoko ngươi cũng bị cảm giống ta sao?...”

“Đúng vậy a! Cái mũi ta thật khó chịu, nhưng kỳ lạ là ta sao đầu không có cảm thấy nóng đây?” Sonoko đáp lời.

“Ta cũng không thấy nóng a!” Ran đáp

“Chúng ta vẫn là nên đến phòng y tế kiểm tra xem đi” Sonoko đề nghị

“Ừm”

Vậy là 2 cô nàng bị Jiyo Inbun âm thầm mắng cho phải vào vào nằm phòng y tế kiểm tra. @@@ V~~

Trở lại chuyện ở chỗ cây hoa anh đào.

“Inbun-kun không ngờ ngươi cũng thật là khéo tay a, lại có thể tự làm Bento trong xin đẹp và nhìn cũng rất ngon như vậy.” Đang khi nói chuyện Tsukamo Kazumi ngón tay chỉ vào hộp Bento dã vơi đi hơn nửa của Jiyo Inbun cười nói. “A cái này sao? Đây là hầu gái nhà ta tự tay làm cho ta, lại nói nàng làm là rất ngon a, ngươi cũng có thể thử một chút, nàng ta là một cô gái xinh đẹp lại giỏi giang hay làm việc nhà ta đều là nàng làm hết, thật sự là một hầu gái tốt a.” Jiyo Inbun thành thật trả lời vấn đề của Kazumi. “Hầu gái?” sắc mặt Kazumi thốt nhiên biến đổi, hỏi dò

Jiyo Inbun cũng chẳng suy nghĩ nhiều: “Đúng a! đó là hầu gái ta mới tuyển , ngươi cũng phải biết nhà ta là rất rộng lớn, mà bản thân ta thì nhiều việc thật sự là chăm lo không được nhà cửa, cơm nước nên phải có hầu gái giúp đỡ a!” Jiyo Inbun trả lời một cách vô tội như vậy, mà trong lòng hắn cũng không suy nghĩ nhiều chỉ cho rằng đây là bình thường, nhưng mà rơi vào trong đầu Tsukamoto Kazumi thì lại là một cái suy nghĩ khác.

Trong đầu nàng bây giờ chỉ quanh quẩn mấy chữ “Hầu gái xinh đẹp , chủ nhân,... hầu gái và chủ nhân, chủ nhân và hầu gái.” Rồi lại liên tưởng đến mấy truyền thuyết đô thị , chuyện kể giữa bọn con gái với nhau, anime , phim ảnh về hầu gái và chủ nhân , rồi thì trong đầu nàng lại nổi lên mấy hình ảnh, hầu gái xinh đẹp mặc váy ngắn người hầu, chủ nhân thì nến sáp, roi da, “chẳng lẽ Inbun-kun thuê hầu gái mục đích thật sự là để!” vừa nghĩ dến đây Kazumi cả khuôn mặt đều đỏ, ước chừng là có cả khói bốc lên.

Chỉ thấy nàng đỏ mặt đứng lên: “Inbun-kun là tên biến thái!” hét lớn một tiếng xong quay người một đường bỏ chạy.

Jiyo Inbun là động tác cứng đờ hắn đang gắp lên lát trứng cuộn định cho vào miệng, lúc này cũng là không kiểm soát được rơi trở lại trong hộp Bento, mặt hắn là đầy mộng ép, nhìn bóng lưng Tsukamoto Kazumi đang chạy xa , lại nhìn xung quanh hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía hắn giống như là đang nhìn một tên biến thái thứ thiệt, khóe miệng của hắn là giật giật.

Mẹ nó đây là chuyện gì đang xảy ra, đang vui vẻ trò chuyện lại thành ra thế này, đây biến chuyển cảm xúc cũng quá nhanh a, lại nói cho dù là thời tiết ở rừng mưa nhiệt đới cũng không có thất thường như thế a!... Lúc này “Đùng Đoàng” một tiếng , là sấm sét vang lên giữa trời xanh, lại mây đen kéo đến ý định mưa là rất rõ, giống như là đang nói ta chẳng thua kém, nhìn lên trời khóe miệng Jiyo Inbun lại càng giật lợi hại, ừm ta xin rút lại lời nói, là thời tiết cũng thay đổi thất thường chẳng kém gì cảm xúc cảu Kazumi a! Hắn đến một câu nói ví von cũng bị phản đối là sao a tâm hồn đen tối! --------

buổi tối khoảng 8h sau khi Jiyo Inbun đi đến nhà hàng dùng bữa gặp mặt khách hàng xong, hắn trở về tiếp tục công việc điêu khắc đo trận pháp của mình, lại nói trận pháp của hắn cũng đã điêu khắc được hơn phân nửa sắp đến ngày chứng kiến thành quả rồi, mà trận pháp này được Jiyo Inbun chăm chú rót linh lực từng chút một uy lực một khi thành chắc chắn sẽ rất lớn, điều này Jiyo Inbun hoàn toàn là tự tin.

Trở lại phòng tắm rửa rồi lại nhấm nháp một chút điểm tâm cùng cà phê mà Okamura Hinoe chuẩn bị cho hắn, lại cầm đọc lên tờ báo mà hắn mua lúc trở về, chỉ thấy phía trên là mấy thông tin xã hội, trong đó một tin thogn báo là ngày mai trường đại học Teitan sẽ tổ chức lễ hội, bởi vậy mời các khách quan nào có nhu cầu thì đến tham quan nhà trường. “Lễ hội trường đại học Teitan sao, đúng dịp ngày mai không có việc gì cũng nên là đi một chuyến xem như là vui chơi đi a!” Jiyo Inbun mỉm cười nói thầm.

Hinoe cũng là ở gần đó biểu tình tội nghiệp với Jiyo Inbun, nhưng Jiyo Inbun chỉ là đáp lạnh nhạt.

“Không cho đi, ngươi phải ở nhà trông nhà cho ta.”

“Vâng!” Hinoe bộ dáng thất vọng đáp ứng một tiếng lui trở lại.

--

Ngày hôm sau buổi sáng.

Hôm nay là ngày tổ chức lễ hội trường đại học Teitan, Jiyo Inbun dậy rất sớm tậm luyện một chút, sau đó mặc quần áo chỉnh tề rời nhà đi.

Gió xuân mơn mởn , thỉnh thoảng có chút cánh hoa anh đào bị gió cuốn thổi qua tạo nên một cảnh sắc tràn ngập sức sống, khiến lòng người cũng trở nên thư thái hơn rất nhiều.

Jiyo Inbun cũng không tránh khỏi bị cảnh sắc pha nhiễm mà trở nên vui vẻ , thoải mái ngắm nhìn dòng người tấp nập trên phố. Lại ngẩng đầu nhìn lên thiên không xem trời xanh trong lành Jiyo Inbun liên tục gật đầu cảm thấy hôm nay tâm tình thật tốt, nhất là không phải đi cùng cái tên tử thần Conan , cái tên mà suốt ngày quấn quanh mình cái Aura chết chóc vô hình, đi cạnh hắn lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần nhìn có mấy người vô tội bị aura tử thần của hắn non chết, thật là xúi quẩy.

Đi cạnh một cái tên xúy quẩy như thế sao mà có thể thoải mái cho được ha ha!~~

Jiyo Inbun đang tâm tình thật tốt, cảm thấy không phải đi cạnh Conan là một kiện tốt sự tình. Đột nhiên một đám thân ảnh quen thuộc lướt qua trước mắt hắn.

Nhìn thấy đám thân ảnh quen thuộc lướt qua này Jiyo Inbun là thầm mắng “mẹ nó”. Chỉ thấy trước mắt hắn là 3 tên nhóc Conan, Tsuburaya Mitsuhiko và Kojima Genta, cả 3 đang cùng nhau lướt đi trên một cái ván trượt, Jiyo Inbun vừa nhìn là biết được đây chính là ván trượt siêu tốc mà tiến sĩ Agasa đặc chế cho Conan, mà nhìn bộ dáng của mấy đứa thì dường như là đuổi them thứ gì vậy, Conan còn vừa điều khiền ván trượt vừa một tay vặn mắt kính truy tung của hắn cơ mà, bộ dáng Conan lúc này là rất gấp.

Nhưng nhìn lướt qua mắt kính của Conan , Jiyo Inbun thấy được là trên đó chẳng có một chút tín hiệu phát sáng nào, nói rõ vậy mà hắn cần tìm đã đi rất xa, vượt qua tầm rada của mắt kính.

Vừa đang tâm đang rất thoải mái vì không phải đi cạnh cái tên Conan, nay lại nhìn thấy Jiyo Inbun mặt đều đen, lúc này hắn đều biét là đang yên đang lành gặp được tử thần Conan kiểu gì cũng có vụ án phát sinh a!

Nhìn đám nhóc đi cưỡi ván trượt xa tầm hơn mấy chục mét, Jiyo Inbun liền tâm niệm khẽ động liền mở ra âm dương nhãn quan sát xung quanh. Lập tức thấy được phiêu phù ở trên đầu đám nhóc là một cái linh hồn thể trẻ con đang một mặt hiếu kỳ nhìn xem đám nhóc.

Linh hồn này vưuà nhìn la biết là bị sát hại , hơn nữa tử trạng còn rất thê thảm, có thể nhìn rõ thấy chỗ tay chân cùng cổ có hiện lên viền đỏ, hiển nhiên là bị người ta dùng thủ pháp ác độc cắt đứt, hơn nữa còn là tươi sống cắt chết, bởi vì linh hồn sẽ lưu lại dạng của mình trước khi chết mấy giây. Nên có thể hiểu được hung thủ ra tay tàn ác thế nào.

Lấy tâm cảnh của Jiyo Inbun bây giờ cũng không khỏi hàn mang nổi lên, bởi lẽ đối phương ra tay quá độc ác, lại đối với một bé gái ra tay ác như vậy, đây còn là một bé gái nhìn dễ thương, lại nhìn trang phục hoạt bát của nàng là biết được ba mẹ nàng có bao nhiêu yêu thường săn sóc. Đây là bố mẹ nào biết được con gái của bị ra thành thế này không tránh được sẽ khóc hết cả nước mắt không kìm được đây.

Jiyo Inbun ý niệm một câu “Nhiếp”, hồn thể bé gái lập tức giống như bị một hấp lực vô hình cuốn lấy lôi kéo bay hướng về phía lòng bàn tay Jiyo Inbun, một lát liền hóa thành linh hồn cầu nhỏ như quả bóng bàn yên vị trên lòng bàn tay của hắn.

Nhìn sắc mặt bé gái thấy mình bất ngờ bị nhốt mà lộ ra nhiều phần sợ hãi nhìn xem Jiyo Inbun. Jiyo Inbun chỉ đơn giản là một cái mỉm cười trấn an nàng để cho cô bé hơi hòa hoãn một chút. Sau đó hắn liền một tay bóp lấy pháp quyết tính toán ra đại khái vị trí thi thể của bé, sở dĩ hắn không có trực tiếp tình toán ra đám người hung thủ vi trí, đơn giản là vì năng lực hạn chế hắn cũng chỉ có thế dựa vào linh hồn thể của bé gái tính ra vị trí thi thế rồi nghĩ biện pháp tìm hung thủ sau vậy. !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Ha ha tác lại trở lại rồi, dạo này qua thời gian thi cử rồi, mà cũng muốn kiếm một chút tiền tiêu nên dạo này ta sẽ tranh thủ đăng chương hằng ngày để phục vụ anh em , nhưng anh em cũng phải ủng hộ ta nhiệt tình nha. đừng để ta phải buồn lòng hay mất động lựuc viết truyện nha anh em ơi ha ha ha ha h . một lần nữacám ơn tất cảbạn đã theo dõi trong thời gian qua , nhất là bạn ✧๖ۣۜLạc ๖ۣۜThiên ๖ۣۜLam✧ rát chăm chú nhắn tin cho ta, và comen ý kiến để cầu chương. Cám ơn bạn ✧๖ۣۜLạc ๖ۣۜThiên ๖ۣۜLam✧ đã quan tâm đến tác rất nhiều nha ha ha! !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!!!!!!!!!!!