Công Viên Giải TRí, cảnh chiều tà đã sập xuống , những cái bóng đèn đường kéo dài , cùng với bóng của đoàn người, ánh chiều Tà Dương mang cho người ta một cảm giác buồn u ám , có lẽ cũng bởi vừa mới phát sinh một vụ án kinh khủng.
Ran nhìn theo bóng lưng Shinichi rời đi , tay Shinichi vẫy vẫy tạm biệt, Ran trong lòng không hiểu sao dâng lên một cảm giác tịch mịc đến khó tả.
“ Không Hiểu sao lần này, thấy Shinichi rời đi …. Có cảm giác như sau lần này sẽ không còn được gặp lại Shinichi nữa….”
Đây là nỗi lòng của Ran khi tạm biệt Shinichi ở bước ngoặt truyện , nhưng mà hiện tại lời này không phải Ran nói.
Ran quay đầu nhìn về phía Jiyo inbun, một mặt ngạc nhiên, Tsukamoto Kazumi cũng vậy
Jiyo inbun nhìn Ran, mỉm cười , từ tốn nói : “Có phải là hiện tại đang suy nghĩ như thế không?”
Ran là trợn mắt ngoác mồm Jiyo Inbun nói thế tức là biết rõ nỗi lòng của nàng, nhưng điều này sao có thể đây?
Jiyo Inbun mặt nghiêm túc lại: “ Kì thực, cô nương cô nghĩ gì nó viết lên mặt cả rồi kia kìa, ha ha ha ….”
Ran chợt đỏ mặt , cả mặt đỏ lên gióng như hơi nước bóc lên từ mặt lên đỉnh đầu, nàng có một cảm xúc muốn đánh Jiyo Inbun, nếu như không phải là biết đánh khôgn lại thì nàng đã sớm động thủ rồi, ‘Giời ạ, ngươi đừng có bóc trần nội tâm thiếu nữ như thế có được không, hả?...’ Jiyo Inbun nhìn thấy bộ mặt xấu hổ của Ran , hắn cũng ho khan vài tiếng , một bộ mặt chính kinh nhìn về phía Shinichi rời đi , nói: “ Kì thực Ran nghĩ như vậy là hoàn toàn đúng, qua ngày hôm nay Ran sẽ phải một thời gian dài mới gặp được Shinichi…” “ Một thời gian dài? Chẳng lè nhà Shinichi có việc gì , và hắn đã nói với Jiyo –san sao….” Ran nghe vậy , mặt gấp gáp dồn hỏi Jiyo Inbun.
Chỉ thấy Jiyo-inbun lắc đầu , đối với Kazumi và Ran nói : “ Không phải!... ừm, nói thế nào nhỉ?... người Trung Quốc có một cái gọi là thuật xem tướng số, có thể nhìn mặt người ta mà đoán biết được số phận của họ.” “ Vừa nãy , ta xem tướng của Kudo , hắn ấn đường đã đen lại, biểu thị hôm nay sẽ gặp tai kiếp, vừa nãy hắn chạy đi đó, tay kiếp cũng đã ứng nghiệm , mặc dù không nguy hiểm chết người, nhưng hắn sau này sẽ phải trải qua quãng thời gian khó khăn.” “ Và trong khoảng thời gian đó hắn sẽ không tiện gặp lại mọi người nữa, có thể là chuyển nhà luôn.”
Ran lắp bắp, Tsukamoto Kazumi cũng chấn kinh: “ Chuyển nhà?... xem tướng , đây là ý gì…?”
Jiyo inbun mỉm cười , : “ Xem tướng là một thủ đoạn của pháp sư Trung Quốc, nhà ta làm công việc trừ Linh vốn là đạo phái bắt nguồn từ bên ấy, nên cũng có sử dụng thủ đoạn này để đoán biết tương lai của mỗi người, còn về việc ta nói có đúng không thì đợi ngày mai sẽ thấy…” Ran nghe vậy trầm mặc, mặc dù nghe rắt hoang đường , nhưng xem bộ dáng của Jiyo inbun nghiêm túc không có vẻ gì là nói dối, mà hắn tại sao phải nói dối chứ? chọc nàng sao? KaZumi thì lựa chọn im lặng.
Bọn nhỏ đi theo chân 3 người thì lại cứ pearl pearl nãy giờ chuyện của tụi nó khôgn thèm để ý đến 3 người.
Đi được một đoạn Jiyo inbun chia tay mọi người , bảo là có việc quan trọng đi trước, nhờ Ran và Kazumi đưa bọn trẻ về, Kazumi ấp úng dãy dụa muốn theo giúp, ngay lập tức bị Jiyo Inbun kéo lại cả người tiến nhậm vào trong lòng ngực của Jiyo Inbun.
Hắn nhẹ nhàn hôn lên trán nàng một cái, nhìn giống như một lão ngoan đồng đang chọc ghẹo nữ sinh vậy , nhưng mà Kazumi biểu hiện hoàn toàn khác biệt , nàng một mặt đỏ bừng, tâm lí muốn được ở trong ngực Jiyo inbun lâu hơn nữa , muốn được Hôn thêm mấy cái .
Hôn trán nàng xong, Jiyo inbun vỗ vỗ bờ vai Kazumi : “Ngoan, đưa bọn trẻ về , lần sau chúng ta sẽ tiếp tục đi chơi…”
“ừm!...” Kazumi bộ dạng khả ái , thẹn thùng gật gật đầu….
Ran cùng bọn trẻ nhìn 2 người toát lên thần sắc hâm mộ, Ran nghĩ thầm giá như tên ngốc Shinichi cũng lãng mạn như là Jiyo inbun thì hay biết mấy, suốt ngày đam mê vào ba cái vụ án đáng sợ. -----------
Mười phút sau ở trên một bãi cỏ cạnh một kiến trúc bỏ hoang, cách Công viên không bao xa.
Kudo Shinichi bị Gin đánh gục trên đó và cho uống thuốc rồi bỏ đi, thân thể Shinichi thì bóc khói liên tục dần dần bị teo nhỏ lại.
mọi cảnh này đều bị Jiyo inbun thu hết vào trong ống kính của mình, hắn núp ở một gốc cây gần đó, nhưng thu liễm hết toàn bộ khí tức , dù cho có người đi ngang qua cũng cho đó là không khí, bởi vậy hắn có thể ung dung quay chụp mà không sợ bị phát hiện.
Mà cho dù có bị phát hiện thì đã làm sao , ai có thể uy hiếp được tới hắn? :v~~~
Xong việc Jiyo Inbun lập tực tựa như thiểm điện Biến mất, hắn còn phải trở về nhà thật nhanh, còn có nhiều minh văn đang chờ hắn chế tác đây, về phần Shinichi thì không cần lo lắng, theo nguyên tác một lát nữa sẽ có đội tuần tra phát hiện ra hắn. -
trong nhà Jiyo inbun đang ngồi chế tạo minh văn, hắn cứ liên tục ngồi viết viết vẽ vẽ mấy tiếng đồng hồ.
Một hồi lâu sau , hắn đứng lên duỗi lưng vươn vai, ưỡn ngực, trong lầm thầm nghĩ ‘Tu vi vẫn còn quá thấp , mới làm việc có tí đã mệt phờ người ra…’
hắn ngồi nhấm nháp đĩa hoa quả mà mà Dì Miho vừa gọt lên đưa cho hắn, đưa tay lật lật mấy cuộn Minh Văn, gật đầu hài lòng : “ Ừm … đây là Hỏa bạo phù, đây là huyễn mộng phù, đây là triệu thủy phù, đây là Bạo Lôi Phù, đây là Hóa Sương Phù, Đây là Quang Yểm Phù….” “ Ừm cũng tạm được , nhưng mà nguyên liệu cũng dùng hết rồi , có lẽ nên đi ra ngoài mua thêm vài thứ….”
Jiyo inbun túm lấy áo khoác , nói với dì Miho và Genji vài tiến rồi đóng mửo cửa nahf đi ra ngoài , phải nói cảnh phố ban đêm thế giới Conan thật là mát mẻ, Jiyo inbun rất thích đi dọa trong những tiết trời như thế này.