Chương 5: Khảo thí linh căn (2)

Phong Vân tới thế giới này đã bảy năm, có thể nói đây là bảy năm tốt đẹp nhất trong cuộc đời nàng. Không phải suốt ngày canh gác, không còn những giấc ngủ giật mình, không còn sống trong cảnh nay sống mai chết.

Nàng có được một gia đình của riêng mình, được mọi người yêu thương, được đắm chìm trong thú vui của tuổi thơ, hơn thế nữa là khám phá cái thế giới đầy kỳ tích này. À, phần khám phá là của ma vật, nàng chỉ phụ trách hưởng thụ thôi.

Phong Vân đang đi trên đường lớn thì bỗng nhiên một bóng đen lớn xuất hiện ẵm Phong Vân lên, nhéo má nàng, nói: “Nhóc tinh nghịch lại bày trò gì hôm nay nữa đây.”

Nhìn thấy người tới là nhị thúc Bạch Minh, Phong Vân gãi đầu tỏ vẻ vô tội, nói: “Không phải người đang ở ngoài cửa hàng sao, sao lại đến nơi này.”

“Hừ! Còn không phải tại con, hôm nay là đại lễ khảo thí linh căn hằng năm, là việc trọng đại thế mà con còn nhở nhơ ở đây.” Nhị phòng vừa nghiến nghiến răng vừa bóp bóp hai má mịn của Phong Vân.

“Cái nơi nhàm chán ấy còn không bằng vào sòng bạc.” Phong Vân lẩm bẩm làm Bạch Minh cạn lời, khuê nữ nhà người ta nếu không phải đánh đàn vẽ tranh thì giờ phút tu luyện, còn Phong Vân thì lại suốt ngày đi theo lũ con trai đánh nhau, thậm chí còn vô mấy nơi ăn chơi như sòng bạc nữa chứ.

“Nếu con không đi, cũng được, ta sẽ nói với tỉ tỉ chuyện hôm qua con vào sòng bạc.” Bạch Minh nhìn Phong Vân, cười nói. Hắn thấy tâm trạng Phong Vân từ bình thường chuyển sang trắng bệt thì cảm thấy chút thỏa mãn nhẹ.

“Được rồi được rồi, con đi là được chứ gì?” Mỗi khi Phong Vân đi chơi về đều bị nương nàng mắng một trận, nào là không có phong phạm khuê nữ, nào là quậy phá quăng hết mặt mũi...

Bạch Minh phi thân, ẵm Phong Vân trên tay mình. Phong Vân nhìn thị trấn bên dưới thì cẳm khái trong lòng: “Không hổ là linh sư.”

Ma vật đã nói nàng có linh căn thiên phẩm thì chắc chắn là vậy rồi, không cần phải đi khảo thí nhàm chán kia. Nếu không phải nhị thúc bất thình lình xuất hiện, có lẽ nàng còn lâu mới phí thời gian ở đó.

Trong khi đó, trong đầu của Bạch Minh là một mảng suy tư. Đứa cháu này của hắn ít học ham chơi, những đứa trẻ đồng trang lứa đều đã hấp thu linh khí đến căng tràng đan điền rồi, chỉ chờ hôm nay khảo thí xong là sẽ đột phá, trở thành linh sư.

Trong cơ thể Phong Vân hiện tại linh khí được nạp vào còn chưa đến hai thành, theo hắn ước lượng thì linh căn của Phong Vân có thể là từ tứ phẩm tới ngũ phẩm. Loại linh căn này nếu đặt trong nhà thì quá mức bình thường.

Đầu óc Phong Vân từ nhỏ đã biểu hiện ra sự hơn người, chế tạo ra những công cụ kỳ quái nhưng lại rất hiệu quả. Hắn còn nhớ khi Bạch gia đến thị trấn này phải loay hoay đủ đường, vì thiếu tiền bạc mà rất nhiều việc không làm được. Nhưng khi Phong Vân thiết kế ra những kiểu áo kỳ lạ bắt mắt kia, tạo ra những chiếc bánh ngọt thu hút tứ phương khiến công việc kinh doanh khởi sắc, vực dậy hoàn toàn Bạch gia.

Bởi vì những biểu hiện xuất sắc ấy nên đại lễ khảo thí này không chỉ có người Bạch gia chú ý đến mà cả những tai mắt bên ngoài, có thể nói Phong Vân chính là bộ mặt của lứa linh sư thế hệ này của Bạch gia.

Hai người vừa mới đáp xuống thì Phong Vân lại bị ai đó ôm đi. Một mùi hương êm dịu truyền vào mũi nàng, Phong Vân bất giác hô lên: “Nương”

Mẫu thân nàng, đại tiểu thư Bạch gia, Bạch Như Hoa, là một phụ nhân đoan trang thùy mị, lại hiền lành bao dung. Thế nhưng những hình ảnh đó đã thay đổi khi Phong Vân đến.

“Á...” Phong Vân bị nương nàng nhéo tai, hậm hực nói: “Cái đứa ham chơi này, ngày thường trốn học cũng thôi đi, ngay cả ngày hôm nay cũng trốn nữa. Để xem ta dạy con thế nào.”

Bạch Như Hoa tăng thêm chút lực đạo làm Phong Vân la ó, tiếng hét đầy thảm thiết truyền vào tai khiến bà cũng không nỡ trừng phạt nặng, thả Phong Vân ra. Phong Vân lập tức nhào vào lòng ôm lấy.

“Nương thương con nhất mà.” Giọng nói trong trẻo khả ái khiến Bạch Như Hoa mủi lòng, cũng có chút đau đầu. Không phạt thì không được mà phạt lại không nỡ.

“Được rồi được rồi, mau vào trong đi.” Bạch Như Hoa nói, Phong Vân nhanh nhẹn chạy vào võ quán.

Trong khi đó Bạch Như Hoa nhìn qua Bạch Minh bằng ánh mắt đầy ẩn ý, nói nhỏ: “Tất cả đâu vào đó rồi chứ?”

“He he, tỉ yên tâm, không một vết xước, tỉ phu, tam đệ, tứ đệ đã ra tay là đâu vào đó thôi.” Bạch Minh cười nói.

“Tốt.” Cả Bạch Minh lẫn Bạch Như Hoa đều nở nụ cười nham hiểm. Phong Vân chính là bộ mặt của Bạch gia thế hệ này, thiên phú không thể nào thấp được, vậy nên các phòng đã lập nên một kế hoạch không khẽ hở, chỉ cần Phong Vân đặt tay lên quả cầu khảo thí, dù thế nào thì cũng chắc chắn ra linh căn phẩm cao.

Phong Vân đi vào sảnh lớn, bên trong chật nít người. Những bậc phụ huynh kia, vài người còn bỏ qua một buổi làm mà đến xem con em mình khảo hạch linh căn. Trở thành linh sư chính là một bước đổi đời, thoát khỏi thân phận tầm thấp.

“A Phong Vân, ngươi đến rồi.” Tạ Sùng Hy, nữ hài tử bạn thân của Phong Vân, vừa nhìn thấy nàng liền mừng rỡ vẫy tay.

“Ha, còn tưởng ngươi đi sòng bạc bỏ lại bổn thiếu bảo ở đây nữa.” Nam hài mập mạp tên Nguyễn Bá Tĩnh, hắn mặc trên người một bộ y phục đắt tiền, đến cả cái quạt cầm trên tay cũng là pháp bảo nhị giai.

Còn có Mai Nghị, nam hài được Phong Vân cứu vừa rồi, bên cạnh Mai Nghị là một nam hài trầm tư kín tiếng, thấy Phong Vân đến chỉ chào một tiếng: “Phong Vân.” Tên này là Trần Minh Công, trưởng tử Trần gia, trong nhóm trẻ hắn là người học rộng hiểu sâu nhất, là người đầu tiên hấp nạp linh khí căng tròn ở đan điền, thiên phú sợ là không thấp.

Phong Vân vừa nói chuyện với đám nhỏ thì một giọng nói nữ hài chanh chua chen vào: “Phế vật chưa hấp nạp đủ linh khí cũng đòi tới đây.”

Nữ hài vừa nói là Hồ Ngọc Lan, tiểu thư tam phòng của Hồ gia, đối tượng để Phong Vân giải khuây, yêu cái đẹp ghét cái nghèo. Nàng ta có một khuôn mặt khả ái, được nuông chiều mà mềm mịn, lại khoác trên mình bộ y phục đắt tiền, ánh mắt đầy kiêu ngạo. Tuy diện mạo bên ngoài khả ái thế nhưng lời nói ra lại tùy tiện thô lỗ nhường nào.

“Chơi cùng với kẻ phế vật thì đều là một đám phế vật.” Nói xong nàng ta bộc phát linh lực thị uy, kiêu ngạo nói: “Ta là thất phẩm linh căn, Phong Vân, những gì ngươi gây ra ta sẽ trả đủ hết.”

“Ồ, trả đủ sao, vừa hay ta đang ở đây.” Phong Vân vẽ một nụ cười trên môi, bẻ đốt tay răng rắc.

Cái khí thế của nàng làm cho Hồ Ngọc Lan nhớ lại những lần bị đánh trước đó, tuy có linh căng cao phẩm nhưng những ký ức kia vẫn còn ám ảnh nàng ta. Nàng ta nuốt nước bọt, quay lưng để lại một lời: “Chờ đó, ta sẽ sớm giẫm ngươi dưới chân.”

Gia chủ các gia tộc lớn đều xuất hiện tại sảnh, ngồi trên chỗ giành cho khách nhân tôn quý nhất. Bọn họ đến xem con em mình khảo hạch chỉ là phụ thôi, đến xem Phong Vân là chính. Những biểu hiện, hiểu biết trước đó Phong Vân bày ra quá mức dọa người, thế nhưng Phong Vân chỉ mới thu nạp linh khí ở hai thành, khả năng là linh căn trắc ra dao động ở ngưỡng nhị tới tứ phẩm. Nói trắng ra là đám người này đến coi trò cười của Bạch gia mà thôi.

“Hồ huynh, Hồ tiểu thư này đúng là kế thừa tinh hoa của huynh, đủ tốt, đủ kiêu ngạo.” Tuy là lời khen nhưng âm thanh phát ra chẳng khác gì là lời nói khích cả, thậm chí còn làm người nghe ra lời mắng rằng phẩm hạnh thật tồi, cũng là mắng người phía sau dạy dỗ không tốt.

Người vừa nói là gia chủ hiện tại của Bạch gia, cũng là phụ thân của Phong Vân, Bạch Phong Vĩ.

“Đâu có đâu có, đứa trẻ nhà ta chỉ mới hấp nạp đủ linh khí, còn chưa trở thành linh sư nữa, đây đúng là sự xấu hổ của nhà chúng ta rồi.” Gia chủ Hồ gia Hồ Thiết Mộc phản pháo cay độc chẳng kém gì Bạch Phong Vĩ.

Ánh mắt giữa hai người có một luồng điện đối địch nhau. Kể từ khi Bạch gia đến nơi này, Hồ gia đã liên tục làm khó khắp nơi, quan hệ hai nhà có thể nói là như nước với lửa trên mọi phương diện.

Hồ Thiết Mộc dựa vào cắn nuốt đan dược mà có được tu vi linh Sĩ lục tinh, đối diện là Bạch Phong Vĩ truy rèn công pháp cao cấp mà có tu vi linh Sĩ lục tinh, chất lượng hai bên không đồng nhất nhưng Bạch phong Vĩ là linh Sĩ lục tinh duy nhất của Bạch gia còn Hồ gia lại có tới hai linh Sĩ lục tinh.

Tuy nhiều hơn một vị linh Sĩ lục tinh nhưng Hồ gia vẫn không dám quá phận, lí do là từ những công pháp trong tay Bạch gia có phẩm chất vượt xa bọn họ, dù sao Bạch gia cũng từng là đại gia tộc trong thành Thăng Long.

“Mai Nghị, thất phẩm linh căn.” Giọng nói của lão sư phụ trách khảo thí vang lên hấp dẫn ánh nhìn của mọi người qua.

“Là thất phấm linh căn đấy.”

“Đứa bé này nghị lực phi thường, chăm chỉ tu hành...”

“Tiền đồ rộng mở...”

Tiếng bàn tán xì xầm xung quanh, linh căn phẩm cao thế này dự là sẽ có rất nhiều thế lực nhắm đến.

Tạ Sùng Hy nhìn qua chỗ Hồ Ngọc Lan, khiêu khích nói: “Đã nhường rồi.”

Hồ Ngọc Lan nghiến răng, hậm hực dậm chân: “Khốn khiếp, ta mà lại bằng cái đồ ăn mày đó sao.”

Sắc mặt Phong Vân chẳng hề thay đổi, nàng ngồi dưới đất nhàm chán gặm tăm, trong đầu thì nghĩ nghĩ đến buổi tối ăn cái gì. Nàng chẳng hề lo lắng cho bọn họ, bởi trước đó đã nhờ ma vật bồi dưỡng cho từng người, linh căn không thể nào dưới lục phẩm được.

“Nguyễn Bá Tĩnh, linh căn lục phẩm.” Nghe đến Phong Vân hừ lạnh, bình thường tên này chỉ chăm chăm ăn mà thôi, chẳng chịu tập luyện gì cả nên phẩm cấp mới thấp thế này.

Ma vật:...

“Chẳng phải ngươi cũng vậy sao?”

“Không tính, bổn tiểu thư vốn là thiên tài rồi.” Phong Vân phản bác.

“Tạ Sùng Hy, linh căn thất phẩm.” Lão sư học đường lại tuyên bố.

“Ba linh căn thất phẩm...”

“Từ khi nào thất phẩm lại như hàng giảm giá thế...”

Mọi người chưa kịp bàn luận tiếp thì âm thanh công bố lại vang lên, mang làm cho tất cả phải sững sờ: “Trần Minh Công, linh căn cửu phẩm.”

Chưa dừng lại đó, lão sư lại tiếp tục công bố: “Hồ Tĩnh, địa phẩm linh căn.” Giọng nói vừa ra khiến cả sảnh đường lặng yên, mọi ánh mắt đổ dồn về nam hài đứng trên bục.

“Trời, là địa phẩm linh căn...”

“Ta không nghe nhầm chứ...”

“Ba thất phẩm, một cửu phẩm đã đủ trâu bò lắm rồi, địa phẩm, tựa hồ đây là lần đầu tiên ở Văn Lang trấn này...”

“Xem ra Hồ gia sắp hô mưa gọi gió, đạp lên hai nhà còn lại rồi...”

Những nhà có quan hệ với Hồ gia liền vuốt mông ngựa với Hồ Thiết Mộc: “Thiết Mộc huynh đúng là hổ phụ sinh hổ tử.”

“Không chừng sau này Văn Lang trấn chúng ta lại sinh ra một vị Tướng lĩnh hô phong hoán vũ.”

“Thiết Mộc huynh, hẳn là huynh không quên thằng đệ này đi...”

Hồ Thiết Mộc ôm quyền tiếp từng người, vẫn là bộ dạng lễ nghĩa của gia chủ nên có nhưng ánh mắt lại kiêu ngạo khôn cùng, tỏa ra khí thế của kẻ bề trên. Ngay cả đứa trẻ tốt nhất Trần gia Trần Minh Công cũng chỉ là linh căn cửu phẩm thì thế hệ kế tiếp này, địa vị của Hồ gia ở trấn Văn Lang sợ là đạp qua hai nhà kia.

Hồ Thiết Mộc nhìn liếc qua gia chủ Trần gia rồi dừng lại trên người của Bạch Phong Vĩ bằng ánh mắt như muốn nói có giỏi thì con ngươi cũng có địa phẩm linh căn đi.

Ánh mắt đó làm đường gân của Bạch Phong Vĩ, Bạch Như Hoa và những người khác phải nổi gân xanh trên trán.

Hồ Tĩnh bước xuống đứng bên cạnh Hồ Ngọc Lan, hắn hưởng thụ những ánh mắt ngưỡng mộ như thần kia, nhìn qua đám người Phong Vân bằng ánh mắt khiêu khích, làm động tác cắt cổ.

“Đến lượt ngươi rồi kìa Phong Vân...” Tạ Sùng Hy nói, nàng nhìn Phong Vân với ánh mắt cổ vũ cùng tin tưởng, tin rằng Phong Vân còn vượt xa cả Hồ Tĩnh.

“Cho hắn biết thế nào mới là thiên tài.” Mai Nghị cũng ngứa mắt Hồ Tĩnh, phụ họa theo.

“Cố lên Vân Vân...” Heo mập Nguyễn Bá Tĩnh vừa gặm đùi gà vừa cổ vũ, Trần Minh Công thì không nói gì nhưng hắn cũng giống ba người còn lại, đều mười phần tự tin vào Phong Vân.

Dù cho Phong Vân chỉ mới hấp nạp được hai thành linh khí nhưng những biểu hiện, kiến thức bày ra những năm qua thật kinh người, không ai là không ấn tượng cả. Trong những ánh nhìn đó, phe Hồ gia thì đợi xem trò cười, Trần gia thì giữ trung lập còn bên Bạch gia thì chờ mong vô cùng.

“Tại sao ngươi lại bước chậm thế này?” Ma vật khó hiểu nói trong lòng.

Phong Vân khinh bỉ, nói: “Người xuất hiện sau cùng, hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn luôn luôn là nhân vật chính, đây mới đúng là phong thái hào sảng, quyền lực nên có của một nhân vật chính chứ.” Kiếp trước nàng hay xem những chương trình thời trang, những người mẫu trên đó đi lại giữa ánh mắt của tất cả. Phong Vân vô cùng hâm mộ, luôn muốn thử cảm giác này.

Ma vật:...

Trong khi đó, tại hàng ghế ngồi của Bạch gia, những ánh mắt đều vô ý liếc về nhau.

Bạch Phong Vĩ truyền âm: “Sự việc làm tốt hết rồi chứ?”

“Tất cả đã xong.” Bạch Minh nói chắc như đinh đóng cột.

“Không một khẽ hở.” Bạch Như Hoa gật đầu hài lòng.

“Đúng thế.” Tứ phòng Bạch Trực lấy ra một thủy tinh châu, híp mắt cười nói: “Với đồ khảo thí này, chỉ cần con bé đặt tay lên thì luôn trắc ra linh căn cực phẩm.”

Một ngọn gió yên tĩnh thổi qua, hình như có gì đó sai sai ở đây.

Bạch Phong Vĩ:...

Bạch Minh:...

Bạch Như Hoa:...

Bạch Trực:...

“Á, hình như ta quên đổi...” Bạch Trực rùng mình làm rơi cả quả cầu.

“Con mẹ nó, thằng ngốc vô dụng này...” Bạch Minh truyền âm một cách tức giận.

Bạch Phong Vĩ, Bạch Như Hoa: “Đánh chết ngươi...”

Giọng nói của lão sư học đường lại vang lên: “Bạch Phong Vân, thiên phẩm linh căn.”