Trấn Văn Lang, một trấn lớn trước thành Thăng Long. Là một thị trấn đã tồn tại mấy trăm năm rồi, nơi đây từng tồn tại rất nhiều gia tộc, thế lực ngoài vòng quản lí của thành Thăng Long.
Trải qua những cuộc bạo loạn, những cuộc tập kích của các linh sư tán tu và thú triều, hiện chỉ còn hai gia tộc lớn còn tồn tại là Trần gia và Hồ gia. Trần gia chuyên chế tạo vũ khí còn Hồ gia nắm giữ toàn bộ nguồn đan dược ở nơi này. Hai nhà đã tranh đấu bao nhiêu năm để hoàn toàn nắm giữ thị trấn này cho đến khi một thế lực thứ ba chen vào, Bạch gia.
Bạch gia là một đại gia tộc trong thành Thăng Long, kể từ khi xảy ra đại họa kia bọn họ bị kết tội, bị đuổi khỏi thành, đến trấn Văn Lang này. Khác với hai nhà Hồ Trần, Bạch gia chuyên đào tạo linh sư, so với việc người dân sử dụng đan dược lẫn vũ khí, thì linh sư dùng chúng sẽ càng hiệu quả hơn.
Hồ gia, Trần gia cũng có thể đào tạo linh sư nhưng so với đại gia tộc tới từ trong thành thì chẳng là gì cả, những công pháp Bạch gia mang tới thổi một luồng gió mới vào linh sư nơi này, cũng phá hủy thế giằng co của hai nhà Hồ Trần lâu năm.
“A...” Một nam hài bị quật ngã ra đất kêu rên đau đớn. Hắn chỉ vào mặt kẻ đang đứng, quát: “Hồ Tĩnh, ngươi hiếp người quá đáng.”
“Ha.” Nam hài tên Hồ Tĩnh khinh thường nói: “Mai Nghị, ngươi luyện võ tại võ quán Xuân Phong lâu như thế cũng chỉ tới mức này, còn không bằng đan dược nhà ta nữa, đúng là thứ kém cỏi.”
Những đứa trẻ đi theo Hồ Tĩnh cười phụ họa khiến cho Mai Nghị nóng mặt, nghiến răng không chịu thua: “Ngươi chỉ dám kiếm chuyện với ta, gặp Bạch Phong Vân thì cúp đuôi chạy.”
Vừa nghe tới cái tên Bạch Phong Vân, khuôn mặt của đám trẻ lẫn Hồ Tĩnh xẹt qua chút áp lực, Hồ Tĩnh nắm chặt đấm, đè nén cảm xúc vừa rồi xuống, kiêu ngạo nói: “Mang con nhỏ đó tới đây, ta đã hấp thu đủ linh khí, một bước trở thành linh sư rồi, có gì phải sợ chứ.”
“Ồ, có ai nhắc đến ta sao?” Một giọng nói ngọt ngào tự tin của nữ hài phát ra, rơi vào tai của đám trẻ lại có chút rét lạnh.
Bọn trẻ không nhịn được, đồng loạt quay đầu nhìn sang nơi phát ra âm thanh. Một nữ hài khả ái với làn da trắng hồng non mịn xuất hiện. Nếu không phải chứng kiến những thứ mà Bạch Phong Vân làm ra e rằng bọn họ còn cho rằng nàng vô hại.
“Bạch Phong Vân, ta đã sắp trở thành linh sư rồi, hôm nay ta sẽ tính sổ với ngươi.” Hồ Khởi chỉ vào mặt Bạch Phong Vân, kiêu ngạo nói.
“Vừa lúc ta đang ngứa tay đây.” Phong Vân không nói không rằng, trực tiếp xuất thủ đánh cho đám trẻ đi theo Hồ Tĩnh chạy tan tác. Hồ Tĩnh miễn cưỡng đỡ được mấy chiêu thì khuôn mặt đã sưng phù lên.
Công pháp luyện thể của Bạch gia quá khác biệt, thế nên càng có nhiều người đầu nhập với mong muốn được luyện tập nó.
“Không sao chứ?” Sau khi đánh đấm đã đời, Phong Vân mới quay sang Mai Nghị hỏi.
Mai Nghị từ từ đứng dậy, phủi bụi trên người, cảm kích nói: “Cảm ơn ngươi, Phong Vân.”
“Có gì mà cảm ơn chứ, ngươi luyện võ từ nhà ta thì cũng là người của nhà ta, ta chỉ bảo vệ người mình.” Phong Vân sờ mũi nói.
Lời nói phóng khoáng như thế rơi vào tai Mai Nghị lại nghe ra ý vị khác, đột nhiên trên má hắn phiếm hồng.
Phong Vân nổi tiếng ở cái trấn này, ngày nào cũng gây náo loạn khắp nơi. Khác với những nữ hài từ các gia tộc khác được dạy dỗ lễ nghi của tiểu thư khuê các, Bạch Phong Vân lại rất thích nghịch ngợm, vui đùa cùng lũ con trai trong trấn, không hề ngại quần áo lem luốc, bày ra những trò tinh nghịch chọc tức đám người Hồ gia.
Cô nàng liên tục bị các trưởng lão, cao tầng Hồ gia tới nhà mắng vốn nhưng lần nào cũng được tha thứ, chẳng bị phạt gì cả. Bởi từ trên xuống dưới Bạch gia, ai ai cũng sủng Phong Vân hết mực, chưa kể đến Phong Vân cũng biết rõ điểm dừng, không hề ỷ sủng mà phạm vào những ranh giới không nên.
“Nhanh lên, chạy đến Xuân Phong quán đi, sắp trắc thí linh căn rồi kìa, ta tin với khả năng của ngươi có thể đạt được hạng nhất đấy.” Bạch Phong Vân vỗ vai Mai Nghị, nói.
Mai Nghị nghe thế càng cảm động hơn, hắn chỉ là một đứa trẻ bình thường không có gì nổi bật, thế mà lại có người tin tưởng hắn như thế.
Mai Nghị vội vàng chạy đi, trong đầu là một cỗ tinh thần quyết tâm giành hạng nhất.
“Mắt nhìn người của ngươi không tệ, tên nhóc đó có ba động linh lực rất cao, nếu bạo phát chiến lực có thể đạt tới con số 10, bằng một người trưởng thành.” Một giọng nói vang lên trong đầu Phong Vân.
“Tất nhiên, con mắt của ta tốt đó giờ. Ma vật, ngươi nói ở chỗ này có kỳ ngộ sao?” Phong Vân tò mò hỏi.
Kẻ ở trong đầu Phong Vân chính là ma vật bị nàng giết kiếp trước, nó đã cùng nàng xuyên qua thế giới này đã bảy năm rồi. Lúc đầu quan hệ hai bên rất căng thẳng, Phong Vân lúc nào cũng muốn loại bỏ nó ra khỏi đầu mình và ma vật cũng tương tự thế.
Nhưng cho đến hiện tại chẳng đi tới đâu cả, bọn họ đành chấp nhận sống chung như thế. Điểm lợi của ma vật là nó có thể nhìn ra lực chiến đấu của một người rất cụ thể, lúc đầu Phong Vân có hơi bất ngờ về những đứa trẻ tại đây đã có lực chiến của người trưởng thành, càng kinh hãi hơn khi thấy người trong gia đình mình thậm chí còn kinh khủng hơn, vài người còn mạnh hơn cả mấy con ma vật cấp bảy, cấp tám. Riêng lão gia gia, ma vật cấp mười kiếp trước cũng không phải đối thủ.
Sau khi xuyên qua, học tập chữ nghĩa, Phong Vân mới biết được nơi này là lãnh thổ Đại Việt, là vùng đất kỳ diệu nơi những con người mạnh mẽ tồn tại, họ có thể hô mưa gọi gió, dời núi lấp biển, được người đời gọi là linh sư.
Linh sư có năm cảnh giới lớn: linh Đồ, linh Sĩ, Tướng lĩnh, quân Vương, Hoàng. Hoàng là cảnh giới tối thượng tồn tại chỉ trong truyền thuyết, các trang sử sách, chưa ai từng diện kiến cả.
Trên đây đều là những kiến thức căn bản, nhưng với cái đầu vốn chỉ nghĩ đến giao lưu chân tay như Phong Vân thì sao có hứng thú được. Là ma vật trong đầu nàng đọc sách mà mang đến cả, thậm chí cả ngôn ngữ cũng là nó lo hết.
“Ở chỗ kia.” Bàn tay đen ngòm chỉ chỉ vào cửa hàng bán đan dược xa xa trước mắt.
“Ma vật, đầu ngươi có vấn đề hay sao mà bảo ta vô dược quán của Hồ gia.” Nhìn thấy biển hiệu, Phong Vân khoanh tay mím môi.
“Này này, ta với ngươi đang cộng sinh trong một cơ thể, ta mà hại ngươi ta cũng đi đời rồi.” Ma vật giải thích.
“Vậy cũng không được, đám người Hồ gia đó không dễ nói chuyện, với lại muốn tìm đan dược đến chỗ nhị thúc là được rồi, cần gì phải vào đó.”
“Nếu ông ta có dược liệu đó tội gì ta phải bảo ngươi tới nơi này. Trong đó có giọt tinh huyết của con Dạ Khuyển Nanh Giao đầu đàn đấy, là con đầu đàn đấy.” Ma vật đôi co.
Phong Vân khó hiểu, hỏi: “Cần giọt máu của con chó đó làm gì?”
Ma vật thở dài, nó đeo kính lên, mặc áo giảng viên vào, bắt đầu lên bảng giảng giải: “Linh căn của linh sư được chia thành ngũ hành linh căn kim; mộc; thủy; hỏa; thổ và dị linh căn phong; lôi; quang; ám.”
“Mỗi linh căn đều phân cấp từ nhất phẩm tới cửu phẩm, trên cửu phẩm là địa phẩm, linh căn mạnh nhất là thiên phẩm linh căn.”
“Phẩm linh căn càng cao thì khả năng thu nạp linh khí càng thuần khiết càng tốt, sức chứa càng nhiều. Bên cạnh đó còn một vấn đề rất lớn, vì tốc độ hấp thu linh khí quá nhanh có thể dẫn đến thân thể không chịu nổi mà nổ tung. Mà ngươi, ta đã kiểm tra được, cơ thể ngươi có thiên linh căn.”
“Máu của Dạ Khuyển Nanh Giao đầu đàn có thể kìm hãm tốc độ hấp thu linh khí, đây là thứ tối quan trọng lúc này.”
Nghe thấy thế Phong Vân kinh hãi một nhịp, nói: “Sao ngươi không nói sớm, còn chờ gì nữa mà không vô.”
“Nhớ, bằng bất cứ giá nào cũng phải mua.”
Cơ thể nữ hài nhỏ nhắn đi vào trong y quán, mùi dược liệu bốc lên nồng nặc làm Phong Vân nhíu mi.
“Khách nhân t...” Tiểu nhị trông coi dược quán của Hồ gia chưa kịp vui mừng thì cảm thấy diện mạo của Phong Vân quen mắt, vội vàng lật sổ đen ra thì thấy nàng nằm ngay trang đầu tiên, mục lưu ý nhất.
Sổ đen này ghi chép những kẻ mà Hồ gia không vừa mắt, lúc bán đan dược cho bọn họ phải nâng giá lên cắt cổ.
Phong Vân vừa vào cửa hàng, nhìn đến lọ tinh huyết mà ma vật chỉ, lập tức nói: “Bán cho ta cái này.” Phong Vân chỉ chỉ vào lọ chứa tinh huyết của con Dạ Khuyển Nanh Giao đầu đàn.
“Ha ha, mắt nhìn của Bạch tiểu thư tốt đấy, đây là lô hàng mới trích được từ Dạ Khuyển Nanh Giao, chỗ ta chỉ lấy rẻ mười khối tinh thạch hạ phẩm.”
Trên thị trường, giá một giọt tinh huyết của Dạ Khuyển Nanh Giao là hai tinh thạch hạ phẩm, tên tiểu nhị bán dược này vừa mở miệng là tăng lên mười khối, rõ ràng cố ý chơi xấu.
“Không nhằm nhò.” Với tài lực của nhà nàng, cái giá này còn khá rẻ. Nàng vừa định lấy tinh thạch ra thì ma vật lại xuất hiện, ngăn cản: “Phong Vân, ngươi quên vụ mua bánh lần trước rồi sao, thấy ngươi sảng khoái trả tiền thế thì bọn chúng được nước lấn tới.”
“Với lại hắn không biết trong đó là máu của con Dạ Khuyển Nanh Giao đầu đàn, đừng nói là mười tinh thạch hạ phẩm, thứ đó phải đáng giá cỡ trăm viên hạ phẩm, bằng với một khối trung phẩm.”
Phong Vân chưa kịp kinh ngạc hết thì ma vật lại nói: “Giờ phải tỏ ra ngươi đang không có tiền trả, phải tỏ ra mình muốn nhưng phân vân, vô hình mặc cả với hắn.”
Phong Vân cảm thấy có lí, suy nghĩ thoáng qua một giây thì thay đổi sắc mặt, quát tháo: “Cái gì, mười khối tinh thạch, ngươi đây là muốn ăn cướp sao?”
“Ấy không không...” Tên tiểu nhị buôn bán lâu năm, nắm rõ tâm lí khách nhân, sợ là nữ hài như Phong Vân sẽ vì giá quá cao sẽ từ bỏ. Hắn cũng vừa muốn bán giá cao lấy tiền hoa hồng, miệng lưỡi trơn tru nói: “Sở dĩ bán mắc thế này là do đây là máu lấy được từ một con Dạ Khuyển Nanh Giao phẩm cấp linh Sĩ. Nè, ngài thấy không, rõ ràng màu sắc đậm hơn những lọ khác.”
Tên tiểu nhị vừa nói vừa vỡ lẽ điều gì đó, nhưng tiền trước mắt làm hắn không màn tới cái suy nghĩ kia.
Vì tiền hắn chém ra một tràng: “Vì giết yêu thú linh Sĩ này mà thợ săn tổn thất rất nhiều, cái giá phải trả đó còn bao gồm cho cả thân nhân bọn họ, phí thuốc men cùng với phí vận chuyển nữa.” Tên tiểu nhị nói về những thứ cao siêu mà hắn cho rằng với đầu óc non nớt của Phong Vân sẽ không hiểu, chỉ cho rằng là có lí.
“Hay là thế này đi, ta giảm giá cho tiểu thư một khối tinh thạch.” Chín khối tinh thạch, hắn vẫn lời.
Hắn không biết rằng dù giảm thế nào đi nữa Phong Vân cũng không hề lỗ. Ma vật ở bên nói tiếp: “Ép xuống nữa đi.”
“Ngươi nghĩ bổn tiểu thư là kẻ ngu sao, ta biết thừa chúng chỉ có giá hai tinh thạch hạ phẩm, chẳng qua ta đang vội mới vô đây mua của Hồ gia các ngươi.”
Nghe thế tiểu nhị kinh hách, hắn không ngờ Phong Vân lại biết giá thật, vội vàng nói: “Vậy ta bán tám khối, không...” Dường như sợ Phong Vân biết mặc cả, hắn lại nói: “Bảy khối với ngài là quá lời để có được máu của yêu thú linh Sĩ rồi.”
“Thành giao.” Phong Vân nhanh nhẹn cầm lấy lọ tinh huyết, ném cho hắn túi chứa bảy khối tinh thạch hạ phẩm rồi đi khỏi cửa hàng.
“Ngày mới tốt lành.” Mặt ngoài tiểu nhị vui vẻ cười chào, ở bên trong thì không biết đã nói xấu bao nhiêu rồi.
“Đúng là đám con cháu thế gia vung tiền như rác, ngu ngốc cả bọn.” Cầm lấy túi tinh thạch, hắn thật cảm khái về tài ăn nói của mình, chỉ dựa vào cái miệng này đã rút được năm khối tinh thạch cho bản thân rồi, bằng lương tháng nửa năm.
Hắn đang lân lân vui sướng được mười lăm phút thì một tiểu nhị khác chạy vào, hối hả nhìn xung quanh đống lọ đựng tinh huyết của Dạ Khuyển Nanh Giao một lượt, vội vàng nói: “Hồ Hà, ngươi có thấy một cái lọ đưng tinh huyết với màu sắc đậm đặc hơn những lọ khác không?”
“Đậm đặc hơn sao?” Tiểu nhị Hồ Hà cau mày, bỗng nhiên hắn nhớ ra gì đó, hình như đó là cái lọ bán cho Bạch tiểu thư. Miệng nói: “Không, ta không thấy, mà có chuyện gì?”
“Không thấy thì tốt, đó là một cái lọ đựng tinh huyết của Dạ Khuyển Nanh Giao đầu đàn , dược liệu mà tam công tử cần để luyện đan, giá của nó cực kỳ mắc, hai khối tinh thạch trung phẩm cũng chưa chắc mua được.” Nói rồi tên tiểu nhị kia vội chạy ra cửa hàng khác tìm, để lại Hồ Hà với thân thể hóa đá.
“A... Chết ta rồi.”