Vù... ù... ù...
Gió đêm se lạnh thổi qua nơi hoang tàn, có ai nghĩ rằng nơi này, buổi sáng là một thành trì sừng sững, chỉ nửa ngày đã trở nên hoang tàn như thế chứ.
Trong đêm tối, có một bóng đen loay hoay khắp nơi, đạp qua bao nhiêu cái xác bên dưới. Đó là một lão nhân, tay phải cầm một quyển trục, tay trái cầm cây đèn nhỏ. Cuối cùng lão đã tìm thấy gì đó sau đống xác tanh hôi.
Lão ngồi xuống, đặt quyển trục và đèn qua một bên, lấy tay vội đào đám xác lên. Lão tuy già nhưng vẫn còn khỏe, quăng mấy cái xác vẫn chưa thấy mệt, cuối cùng lão đã tìm được người đó. Lão bắt lấy cánh tay, lôi ra khỏi đống xác, dưới ánh đèn rọi qua, người đó lại là Đại Úy Phong Vân, người đáng lẽ đã chết dưới loạt bom đạn.
Cả người cô đầy máu, có cả đen cả đỏ của người và ma vật, khuôn mặt cũng lem luốc, trên trán còn có vết đạn lạc xẹt qua.
“Vẫn còn sự sống.” Ông lão kiểm tra mạch đập, vội vàng giơ hai tay sử dụng thủ pháp xảo diệu nào đó khiến ngón tay phát ra lửa đỏ. Ông lão chích nó vào tay trái Phong Vân, từ bàn tay trái, ngọn lửa lan ra toàn bộ thân thể Phong Vân.
Sinh mệnh Phong Vân cực kỳ suy yếu, đã nửa bước ở trước cửa tử đột nhiên cảm thấy ấm áp hẳn lên. Một giây sau đó cô mở mắt ra, trước mắt cô là một lão già già khụ làm Phong Vân hét lên: “Ma vật...”
Ông lão bị Phong Vân bất ngờ đạp ra, Phong Vân vừa nhìn xung quanh muốn tìm cây súng thì ông lão vội vàng giơ hai tay nói: “Đừng, là tôi đây...”
Phong Vân nhìn kỹ thì thấy đó là ông lão mình từng gặp ở căn cứ số bảy, nhờ ông ấy cô mới biết gốc gác của mình là người Việt, không chỉ thế, ông ta còn là lão ngoan đồng, dị nhân. Cô không hề để ý tới ông lão nói gì, trước mắt cô là chiến trường tan hoang, mùi máu thoang thoảng bay trong không khí, xung quanh là xác chết chất đầy, là những đồng đội đã chiến tử cùng với cô.
“Tại sao... Tại sao tôi... Vẫn còn sống chứ?” Tâm tình Phong Vân lúc này cực kỳ khó chịu, nhìn những đồng đội đang nằm kia, cô lại có cảm giác phản bội, tất cả đều chết vì mệnh lệnh của mình, thế mà bản thân lại còn đứng đây.
“Cô, rất may mắn vì tôi tới kịp, chỉ một giây nữa thôi cô đã chết rồi.” Giọng nói già nua ở phía sau vọng tới. Ông lão đoán được Phong Vân định chất vấn mình liền nói trước liền nói: “Nhân loại vẫn chưa đến lúc tận, chỉ là người Việt chúng ta tận mà thôi.”
Lời nói ra khiến Phong Vân vô cùng khó hiểu, cô quay người lại, thấy ông lão nhàn nhã ngồi xuống, lấy điếu thuốc lá ra châm lửa, đưa lên miệng hút, phả ra một hơi ngon lành.
“Cô và tôi có xuất thân là người Việt, mang dòng máu Việt trong người, nhờ đó tôi có thể cảm nhận được cô dưới đống xác mà cứu cô lên. Chắc cô đang tò mò lời ta nói nhỉ, hãy ngồi xuống đi.”
Một ông lão kỳ lạ Phong Vân không hề quen biết, thế nhưng cái sự từng trải ấy, cái chất giọng trầm ổn ấy khiến người khác thật tin tưởng, Phong Vân không tự chủ mà ngồi xuống đất, xung quanh hai người là chiến trường phơi thây, gió đêm lạnh lẽo thổi qua lạnh rét.
“Gia tộc tôi có học về ngũ hành, lí thuyết thiên địa, nghiên cứu về quy tắc thế giới. Bọn ta đã phát hiện ra những điều phi lí còn hoang đường hơn cả ma vật. Thế giới mà chúng ta đang sống không chỉ có một, có rất nhiều, có vô vàn thế giới, chúng tồn tại song song với nhau và có một điểm khiến chúng ta thật sự kinh hãi, tất cả thế giới đều có sự đồng bộ.”
“Đồng bộ?” Ánh mắt Phong Vân hiện lên sự mơ hồ, cô cảm giác trước mắt mình như đại dương rộng lớn, xung quanh chẳng thấy bờ.
“Dễ hiểu hơn là cô tồn tại ở thế giới này, thì những thế giới kia cũng sẽ có bản thân cô tồn tại, dù sớm hay muộn, dù lịch sử hay là tương lai thì điều đó vẫn luôn xảy ra.”
“Này ông lão à, ông coi phim hơi nhiều rồi đấy.” Phong Vân khoanh tay nói, cô thật không ngờ, có người còn điên hơn cả cái gã hồi sáng nữa.
“Hô hô, tất nhiên là cô sẽ không tin, tôi chỉ muốn nói vì thế giới đồng bộ nên sự hủy diệt của một chủng tộc nơi này thì ở thế giới khác cũng diễn ra tương tự, bằng cách này hay cách khác.”
“Đáng buồn thay, theo như thiên tượng chỉ dẫn, ta tính ra được tại những thế giới kia, người Việt chúng ta đã gần như bị diệt vong, văn minh của chúng ta bị lãng quên trong dòng lịch sử.”
“Này ông già, ông hoang tưởng quá rồi đó.” Đột nhiên Phong Vân nhìn thấy ông lão ngẩn mặt lên bầu trời đêm, trong ánh mắt ấy không hề có chút giả dối nào, không hiểu sao lại kéo tâm tình cô lạnh xuống.
“Chỉ còn một thế giới duy nhất vẫn còn chút hơi tàn.” Ông lão buồn bã nhìn vào quyển trục trên tay.
“Tất cả đều là thiên định.”
Tiếng thở dài như vọng khắp màn đêm, Phong Vân im lặng mặc cho ông phát tiết. Đột nhiên cô hỏi: “Tại sao ông lại cứu tôi, còn kể những thứ này làm gì?”
Nghe Phong Vân hỏi, ông lão nhìn lên trời, nói: “Tại sao ư, có thể do duyên mệnh chăng...” Im lặng một hồi, ông lại nói: “Tôi già rồi, tâm đã già, già trước bế tắc, trước nghịch cảnh của người Việt chúng ta, tôi chỉ muốn buông xuôi... Thế nhưng...”
Ông nhìn qua chỗ Phong Vân, nói: “Cô thì khác, ánh mắt cô rực lửa, dù cho giờ phút này, nó vẫn luôn cháy sáng như lần đầu tôi gặp cô.” Một ánh mắt đầy nhiệt huyết.
“Lúc đó tính một quẻ cho cô, lại thấy được một tia hi vọng nhỏ nhoi của người Việt chúng ta. Mấy năm qua không ngừng nghiên cứu, rốt cuộc tôi đã tìm ra được một phương pháp hết sức huyền diệu, có thể trực tiếp đưa người qua những thế giới ấy.”
Phong Vân lườm ông lão, lại nói lời hoang đường nữa rồi. Bỗng nhiên cố thấy ngón tay ông lão phát quang, ông lão dùng ngón tay mình khắc lên trên đất một hình thù kỳ quái làm Phong Vân thốt lên: “Trận pháp...”
“Ồ, biết thứ này sao...”
“Trên ti vi có đầy, chỉ là không ngờ nó lại thật sự tồn tại...” Phong Vân vô cùng kinh ngạc, nói vậy chẳng phải câu chuyện vừa rồi của ông già này...
“Những thứ trong truyện, trên ti vi đôi khi là giả, đôi khi lại do tiền thân để lại...” Chỉ thoáng chốc ông lão đã hoàn thành nó, nhìn sang Phong Vân, nói: “Muốn sang thế giới khác, phải có một vật tế đủ mạnh, vật tế này có thể là cơ thể của ma vật, càng mạnh mẽ thì không gian truyền đi, tọa độ càng chính xác.”
Dĩ nhiên cả ông lão và Phong Vân đều không có thứ đó. Khoan, hình như là có. Phong Vân vội vàng chạy đến chỗ căn cứ hoang tàn, theo trí nhớ mà hình dung lại từng ngóc ngách, cuối cùng cô tới được phòng thí nghiệm, nơi cô bắn chết ma vật non kia.
Phong Vân cởi áo khoác mình ra, quấn lên tay nó rồi kéo ra ngoài. Trên đường kéo lê, không hiểu sao Phong Vân lại hành động thế này, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác tin tưởng ông lão.
Dường như có điều gì đó mách bảo cô, việc của mình vẫn chưa dừng lại, trong đêm tối vẫn còn ngọn lửa nhỏ cháy sáng, dù rất nhỏ nhưng nó không hề đầu hàng, nó đang chờ đợi, chờ đợi người mang củi đến.
“Đây, thứ này có lẽ là thứ ông cần.” Phong Vân giơ xác ma vật lên.
Nhìn thấy ma vật ấy, ảnh mắt ông lão mở to, tuy nó đã chết nhưng với học nghệ của mình, không khó để ông phán đoán phẩm cấp của nó, giọng nói run rẩy: “Một con cấp... Mười.”
“Cái gì...” Phong Vân kinh hãi bỏ cái xác xuống chỗ trận pháp. Phong Vân nhìn ma vật rồi nhìn ông lão, nói: “Ông già, ông không lừa tôi chứ, đây là con cấp mười sao?”
Ánh mắt ông lão không hề dối trá, nói: “Đích thật là con cấp mười, nhìn ba động di chuyển này, chỉ ma vật trên cấp chín mới có thể phát ra, chả trách căn cứ của các cô bị bọn chúng nhắm tới, bọn chúng báo thù cho con đầu đàn.”
Đột nhiên Phong Vân ngửi thấy mùi tử khí bốc lên, dưới chân truyền tới cảm giác bị nuốt chửng. Phong Vân nhìn xuống, hốt hoảng nói: “Lão già...”
Ông lão nghe thấy tiếng thất thanh, nhìn qua thì kinh hãi, Phong Vân đang bị ma khí xâm thực, vội vàng nói: “Nhanh, bước vào trận pháp mau.”
Phong Vân làm theo lời ông bước vào đó, ma khí đang xâm thực với tốc độ rất nhanh, có lẽ cô đã bị chúng cắn từ lúc nào đó, giờ tiếp xúc với con cấp mười này khiến nó bộc phát ra.
“Nhỏ máu của cô lên đó.” Ông lão cũng lấy máu bôi lên mặt mình, niệm chú lướt ngón tay ấn vào ngực. Phong Vân cảm thấy hình như ông đang mạnh lên, cảm giác rất mạnh.
Hai chân Phong Vân đã trở nên đen kịt, bắt đầu lan lên trên. Cùng lúc đó ánh sáng trận pháp cũng lóe lên, bắt đầu khởi động. Ông lão dùng ánh mắt mong chờ nhìn Phong Vân, nói: “Nơi đó cũng chỉ còn là hơi tàn, là thành trì cuối cùng của người Việt chúng ta. Thành hay không, phải dựa vào cô rồi, cô gái trẻ.”
Cả cơ thể Phong Vân đang tan biến, cô không hề cảm thấy cái chết, chỉ cảm thấy một sự liên kết kỳ lạ nào đó vừa sinh ra. Cô nhìn ông lão, hỏi: “Lão già à, hình như tôi... Vẫn chưa biết tên ông...”
“Hà... Lão già này đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Nguyễn Trần Lĩnh, nếu cô gặp được một “tôi” khác ở thế giới kia, nhớ gửi lời chào thay tôi nhé.”
Cơ thể Phong Vân hóa thành những ánh sáng nhỏ, tan biến vào hư không, trận pháp bên dưới cũng tan vỡ. Một giây sau đó, ông lão ngã bệt xuống đất, miệng đầy máu.
“Hà, không ngờ cả đời thanh bạch lại đi lừa đảo một cô gái. Hi vọng gì chứ, chúng ta đã định sẽ bị hủy diệt, trở thành thức ăn của kẻ khác.”
“Linh của người Việt là linh nhân loại cuối cùng, chúng ta đã định là đối địch cùng tất cả, là bị hủy diệt rồi. Trừ khi, có ai đó... Thành Thần.”
Ông lão nhìn lên bầu trời đêm, ánh mắt đã không còn lưu luyến gì nữa, tất cả đều là số mệnh rồi. Ánh mắt từ từ nhắm lại, trút hơi thở già nua tại mảnh đất cằng cỗi này.
Trăm năm sau đó, những căn cứ còn lại của nhân loại bị ma vật hủy diệt hoàn toàn, các căn cứ hoang tàn không một bóng người, cát bụi hoang tàn phủ đầy mặt đất, nhân loại chỉ còn là lịch sử. Cả thế gian này chìm trong bóng tối của ma vật.