Chương 1: Thế giới lụi tàn

Ánh sáng tinh mơ chiếu qua khung cửa sổ, đánh thức thiếu nữ say giấc nồng. Thiếu nữ có mái tóc đen óng mượt, xõa dài xuống dưới vai, khuôn mặt thanh lệ còn ngáp ngủ mang theo vẻ đẹp lười biếng.

Cô tên là Phong Vân, là một chỉ huy đồng thời cũng là chiến sĩ trực thuộc phân khu 13 này. Ánh sáng chói mắt làm cô phải lấy tay kéo chăn che lại, tiếp tục tận hưởng giấc ngủ của mình.

Reng... reng... reng...

“A, thật tình, để khi khác tấn công đi...” Thiếu nữ vươn tay tắt lấy tiếng thông báo trên thiết bị, không muốn tỉnh dậy lúc này.

Reng... reng... reng...

Réo... réo... réo...

Là tiếng báo động đỏ, Phong Vân vội vàng bật người dậy, cô nắm lấy quân phục trên đầu giường, vội vàng mặc vào rồi phi thân ra ngoài mà không màng đến việc gấp chăn lại.

Thời đại mà Phong Vân đang sống là thời tận thế, cả thế giới này đã bị sinh vật gọi là ma vật chiếm giữ. Ma vật có hình dạng với kích cỡ đa dạng, có thể là bất cứ sinh vật gì, có con là chó, là mèo, là hổ, cũng có con là con người. Chỉ cần lại gần chúng thôi sẽ bị ma khí lây nhiễm trở nên ô uế, bị đồng hóa thành ma vật.

Không ai biết chúng xuất hiện tại thời điểm nào, chỉ biết rằng sau khi chúng xuất hiện, từng nền văn minh theo đó bị hủy diệt, qua vài nghìn năm chống trả quyết liệt, loài người đã thu mình về những căn cứ lớn, cũng là nơi sinh tồn cuối cùng của loài người.

Căn cứ tập hợp rất nhiều người, da đen có, da trắng có, da màu có cả, nơi đây không phân biệt quốc gia vùng miền bởi tất cả lịch sử loài người đã bị ma vật nhấn chìm trong dòng sông thời gian rồi. Họ cũng chẳng bận tâm đến những thứ ấy, chỉ cố gắng sống sót hết mình trong cái thế giới khắc nghiệt ấy, nơi mà lúc nào cái chết cũng diễn ra, nếu biết gì về lịch sử này chắc cũng chỉ còn những nhân vật tối cao trong căn cứ mà thôi.

Réo... réo... réo...

Réo... réo... réo...

Tiếng chuông báo đỏ vang liên hồi làm cả căng cứ rơi vào hỗn loạn, người tới người đi, trên mặt bọn họ đều mang theo vẻ sợ hãi thứ gì đó. Trong căn phòng nọ, có một nhóm người đang quan sát màn hình lớn, một nhóm người thì bàn luận, nhóm khác thì đang đánh máy tính, liên tục gửi tình báo về đâu đó.

“Đại Úy đâu rồi, mau thông báo cho ngài ấy...” Một người trong nhóm quan sát màn hình lớn quát lớn trong lo sợ.

Rầm! Phong Vân mở cửa đi vào với điệu bộ hớt hả, nói: “Có địch tấn công sao? Tình hình thế nào?”

Thấy Phong Vân đến, bọn họ vội vàng kéo cô đến trước màn hình lớn, trên đó có một tấm bản đồ, vẽ căn cứ nơi này đang bị rất nhiều điểm đỏ bao vây.

“Tại sao lại nhiều đến thế này?” Khuôn mặt xinh đẹp của Phong Vân hiện lên sự kinh hãi, rất nhanh đã bị cô áp xuống. “Tình báo đâu, mau đưa tôi xem.” Phong Vân quát lớn với đám người đang gõ chữ.

Một người trong đó vội vàng đưa cho cô bảng tin, nói: “Đại Úy, có hơn một triệu ma vật cấp một, bảy trăm nghìn con cấp hai, hai trăm nghìn con cấp ba, năm mươi nghìn con cấp bốn, mười nghìn con cấp năm, một nghìn con cấp sáu, hai trăm con cấp bảy, mười con cấp tám và... hai con cấp chín.” Binh sĩ kia nuốt nước bọt khi nói ra câu cuối, hắn cảm thấy xung quanh Phong Vân trở nên lạnh lẽo như băng hàn, muốn đóng băng cả căn phòng này.

Phong Vân nổi giận đập bàn, quát: “Đông thế này tại sao không một trinh sát nào báo cáo về. Nói, kẻ nào phải nhận trách nhiệm này...” Cô đang vô cùng điên tiết, là hai con cấp chín đấy, một con cấp bảy thôi là căn cứ đã khốn đốn rồi, đằng này lại có hai con, không thể nào mà trinh sát lại không biết cả.

Ánh mắt lạnh lẽo của cô quét qua một lượt khiến bọn họ sợ hãi, đến cả dũng khí cũng không dám nói ra. Bỗng nhiên cánh cửa mở, một nam nhân diện bộ áo blouse trắng của đám tiến sĩ nghiên cứu đi ra, nhìn thấy Phong Vân thì nói: “Là ta ra lệnh cho bọn họ không thông báo.”

“Cái gì, lặp lại coi.” Khuôn mặt Phong Vân lạnh xuống, nghiến răng nói. Sát ý trên người Phong Vân bộc phát khiến xung quanh sợ hãi mà lui lại.

Nam nhân kia không hề để ý tới sát ý đáng sợ của Phong Vân, ung dung cười một cái rồi vỗ tay, nói: “Vào đi.”

Hắn vừa dứt lời, một đám người bước vào, mang theo một cái hộp lớn. Trong cái hộp đó chứa thứ mà đám người cao tầng của căn cứ nói rằng là vũ khí duy nhất có thể chống lại ma vật, yêu cầu phải vận chuyển về tới phân khu thứ hai, nơi tập hợp của đám tiến sĩ, nhà khoa học của thế giới.

Tên tiến sĩ kia vừa đi lại cái hộp vừa nói: “Chúng ta đã nghiên cứu ra cấu tạo của ma vật, chúng lấy oán niệm của binh sĩ chết đi trên chiến trường làm thức ăn, càng ăn nhiều chúng sẽ càng mạnh lên, phát triển từ cấp một cho tới cấp chín.”

“Chúng càng phát triển, con người càng mất đi không gian sống. Sức mạnh của nhân loại quá yếu ớt, muốn đánh lại chúng là điều không thể chứ nói gì đến cứu thế. Chỉ có một cách để chiến thắng, dùng chính sức mạnh của chúng.”

Hắn vừa dứt lời, bao nhiêu tiếng nói kinh hãi vang lên:

“Cái gì, dùng ma vật đánh ma vật...”

“Đám bốn mắt các ngươi điên rồi...”

“Ma vật sao có thể thuần hóa chứ...”

“...”

Khuôn mặt Phong Vân vẫn giữ vẻ lạnh lẽo kia, cô nói: “Trong đó... Sẽ không phải là một ma vật chứ?”

Cả căn phòng im bặt đi, ai nấy đều bắn ánh mắt căng thắng của mình về chiếc hộp phía sau gã tiến sĩ. Nhận lấy những ánh mắt kia, hắn lại cười nói: “Không sai, đây chính là một ma vật, không chỉ thế, còn là một con không tầm thường được phân khu hai mươi tìm thấy.” Nói xong, hắn mở cái màn che hộp ra, vật bên trong lộ ra trước mắt tất cả, đó là một bào thai đỏ tươi như máu.

“Ọe...” Có vài người bị cảnh tượng này ghê tởm, nôn ọe tại chỗ.

“Thật quái dị...”

“Kinh tởm...”

“Ma vật không có khả năng sinh sản, bởi sự tồn tại của chúng đã chọc giận trời đất, không thể gieo trồng sinh mạng cho thế hệ tiếp theo, thế mà giờ đây chúng ta có thể tìm được một bào thai hình thành từ ma vật đến 100%, ta có thể thông qua điều khiển thần kinh của chúng, dùng chúng chống lại giống loài của mình.”

“Vì thế mà các ngươi muốn hi sinh chúng ta sao?” Giọng Phong Vân trầm xuống, cô nhìn gã tiến sĩ trước mắt nghiến răng nói. Cô đang rất kiềm chế, rất kiềm chế rồi. Những báo cáo trước đó về việc những phân khu hai mươi cho tới mười bốn lần lượt sụp đổ đã khiến cô hơi lạnh sống lưng, cho tới lúc này, mọi băng khoăn chỉ cách sự thật một lời nói của hắn mà thôi.

“Không sai, các ngươi nên thấy vinh hạnh vì sự hi sinh của mình mang lại sống còn cho nhân loại.” Gã tiến sĩ cười lớn, cười một cách biến thái, cười một cách điên cuồng.

Phong Vân nắm chặt nắm đấm, trầm giọng nói: “Nhật Minh, đưa tôi máy đo ma vật.”

Vào lúc này sát khí tỏa ra từ Phong Vân quá đáng sợ khiến cho xung quanh không dám làm trái lời, kẻ tên Nhật Minh kia đưa thiết bị cho cô. Phong Vân cầm lên ấn nút, đưa về phía nam tiến sĩ, quét qua một cái.

Ting... Ting...

Thiết bị dò xét cho ra kết quả, là ma vật. Lấy được kết quả, Phong Vân vẽ một nụ cười đẹp, nói: “Hi sinh chúng ta để củng cố nhân loại sao.” Phong Vân rút cây súng bên hông mình, chĩa về gã tiến sĩ.

“Cô...”

Pằng... Pằng... Pằng...

Phong Vân nổ súng liên tục, giết chết cả đám người này dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả.

“Đại Úy, ngài làm gì thế?”

“Đại Úy, hắn là một trong những tiến sĩ giỏi nhất của loài người đấy...”

“Chết chắc rồi, chúng ta làm gì bây giờ...”

“Đại Úy lại dám giết một tiến sĩ...”

“...”

Nhân loại không thể đánh bại ma vật bằng sức mạnh thông thường, chỉ có những bộ óc thiên tài mới làm được điều đó. Bọn họ chế tạo những cây súng, vũ khí đặc chế dành riêng cho ma vật và chỉ nó mới có thể đánh lại chúng. Nhờ những bộ não thiên tài ấy mà nhân loại mới cầm cự được đến hiện tại.

Binh sĩ dễ đào tạo, nhưng tiến sĩ, nhà khoa học thì khó kiếm, bởi không phải ai sinh ra ở thế sự này đều thích nghiên cứu, đọc sách cả. Cái bọn họ được dạy là kỹ thuật chiến đấu, nên mạng của một tiến sĩ, nhà khoa học còn vượt xa cả một cái căn cứ. Phong Vân làm vậy chẳng khác nào khai tử căn cứ mình chỉ huy, dồn tất cả vào chỗ chết.

Phong Vân cất súng đi, lạnh mặt nói: “Các người còn chưa rõ sao, làm gì có kẻ nào tiếp xúc gần ma vật lại không bị ô uế chứ. Tên điên này đã bị ma khí ô nhiễm rồi, hi sinh mà hắn nói đoán chừng là ý của ma vật kia.” Phong Vân chĩa súng về cái lồng, không chần chừ bắn chết nó luôn, không để nó trưởng thành.

“Nhật Minh, mau kiểm kê rồi đem toàn bộ vũ khí trong kho ra đây.”

“Mã Lệ, gọi tất cả người trong căn cứ tập hợp ở sảnh cho tôi, ngay.”

“Những người khác, phân tích số liệu cụ thể của đám ma vật lần này.”

“Vâng.” Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành mệnh lệnh của Phong Vân.

Mái tóc đen dài che đi khuôn mặt băng lạnh, Phong Vân nhìn lên màn hình đỏ tươi, căn cứ này đã hoàn toàn bị bao vây rồi, đã không còn chỗ nào để đào thoát hết, chỉ có liều chết một phen thôi.

Phong Vân đứng dựa tường, nhìn đến những thủ hạ hành động, bây giờ cô mới để ý đến những di vật trên tay mỗi người, vài người còn mang cả ảnh chụp của gia đình ra hôn lấy hôn để, thủ thỉ lời giã biệt. Giờ phút này cô có hơi hâm mộ bọn họ, ít ra họ còn có ai đó mà nhớ về, còn cô vốn là cô nhi, từ lúc bắt đầu đã chẳng có gia đình bên cạnh, một mình đối diện với thế giới tàn khốc này, đi đến ngày hôm nay.

Thứ duy nhất đi theo cô đến nay có lẽ là chiếc dây chuyền đeo ở cổ, nó được chế tác tinh xảo cùng với những hoa văn kỳ lạ. Nó được tìm thấy cùng với cô ở xó xỉnh nào đó, mặc dù là vật trang trí tầm thường nhưng cô luôn đeo nó bên mình với chút hi vọng mong manh nào đó mà đến chính cô cũng mong chờ.

“Phong Vân à, nếu có kiếp sau hi vọng mày sẽ tìm được gia đình tốt, sống thật hạnh phúc bên họ.”

Chỉ mười lăm phút sau, tất cả người trong căn cứ được tập hợp tại sảnh lớn, trên tay bọn họ là những vũ khí hiện đại khác nhau dùng để đối phó ma vật. Phong Vân đứng trước tất cả, nhìn bọn họ một lượt, những gương mặt, cảm xúc khác nhau hiện lên trước mắt cô. Sợ hãi có, tuyệt vọng có, nao núng có, chán nản có... Đầy đủ những cảm xúc tiêu cực, thế nhưng không một ai có ý định chạy trốn cả.

Lúc này Phong Vân mỉm cười, bắt đầu nói: “Các vị hẳn đã rõ vì sao bản thân lại ở đây rồi, từ lúc bắt đầu chúng ta đã chiến đấu cùng nhau, giết bao nhiêu ma vật, giữ sạch căn cứ này mười mấy năm.”

“Đã có người ngã xuống, đã có người ra đi nhưng chúng ta vẫn ở đây, vẫn tiếp tục chiến đấu vì nhân loại... Không, nói vì nhân loại quá xa vời, chúng ta chiến đấu vì bản thân, vì gia đình, vì người bên cạnh.”

“Hôm nay chúng ta gặp phải đoàn ma vật với số lượng và sức mạnh vượt xa cả mười mấy năm chiến đấu qua, trong đó có mười con cấp tám và hai con cấp chín. Tôi chỉ muốn hỏi rằng, mọi người sẵn sàng chết chứ, sẵn sàng cùng người bên cạnh mình vào sinh ra tử, sẵn sàng lấy thân mình chôn vùi bọn chúng, để mai sau không còn ma vật làm hại con em ta chứ?”

Cả đám binh sĩ nắm chặt vũ khí trong tay, mấy năm trước bọn họ đã mất rất nhiều binh sĩ mới giết được một con cấp sáu, mà giờ đây có cả cấp tám thậm chí là loại chín mạnh nhất nhằm vào họ. Họ đã bị bao vây, không còn chỗ nào để chạy cả, nếu không đứng lên chiến đấu thì đến cả cơ hội sống nhỏ nhoi cũng chẳng còn, chi bằng liều một phen.

Cả đám đồng thanh hô lớn: “Tử chiến vì nhân loại...”

“Tử chiến vì nhân loại...”

“Tử chiến vì nhân loại...”

Tiếng hô đồng thanh vang vọng khắp sảnh, Phong Vân này thì nở một nụ cười mãn nguyện. Không có gia đình thì sao chứ, ít ra cô có những đồng đội vào sinh ra tử cùng nhau, được chết với bọn họ, có lẽ cũng là một loại hạnh phúc.

Réo... Réo... Réo...

Âm thanh báo động lại vang lên, tất cả cùng nhau siết chặt vũ khí, chờ lệnh của cô. Phong Vân đội mũ, khoác áo sĩ quan lên vai, nở một nụ cười, nói: “Nào, cùng bắn pháo hoa mừng năm mới thôi.”

“Đại Úy, hiện tại là mùa hè mà.”

“Đừng làm tôi mất hứng, Nhật Minh.”

Rình... rình... rình... Cổng căn cứ mở ra, một đạo quân lớn dõng dạc nghiêm minh bước ra ngoài, trên tay họ mang theo những súng ống, vũ khí tối tân nhất. Gió sương rét lạnh từ trên cao nhiễu xuống, ở phía xa xa kia có một luồng khói bụi đang di chuyển, không cần nghĩ cũng biết đó chính là đám ma vật.

“Cao Lệ, đưa cho tôi chiếc máy quét.” Phong Vân ra lệnh cho một nữ binh, cô nàng đưa cho cô một cái mắt kính. Phong Vân đeo lên, bấm chiếc nút nhỏ bên dưới gọng, từng dữ liệu của đám quái vật ở xa hiện lên.

“Tổ ma vật này còn mạnh hơn cả trong các báo cáo trong lịch sử. Người bình thường có chỉ số sức mạnh từ 1 đến 10, thế mà mấy con cấp tám kia con nào cũng trên hai mươi nghìn chiến lực...” Nhật Minh bên cạnh Phong Vân tuy đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng nhìn thấy chiến lực mạnh mẽ thế này làm hắn vẫn sợ hãi.

“Còn hai con cấp chín kia, số liệu đã vượt qua cả máy đo.” Cao Lệ bên cạnh bồi thêm.

Phong Vân bỏ kính xuống, nói: “Đã quyết sinh tử thì chiến lực của chúng là cái thá gì...” Cô hướng về đám binh sĩ, quát: “Các anh em, đánh nào.” Âm thanh mạnh mẽ, chất giọng đầy nhiệt huyết vang khắp đoàn đội.

Bọn họ chỉ là một phân khu nhỏ, lúc đầu ra tiền tuyến vì tiền bạc thân nhân, vì danh dự, nhưng trong khoảnh khắc này, bọn họ lại muốn vì cô gái mạnh mẽ ấy mà chiến, cô gái này, xứng đáng để họ đi theo.

Pằng... Pằng... Pằng...

Bùm! Bùm!

Ầm... Ầm...

Trận chiến nổ ra kinh thiên động địa giữa con người và ma vật. Tổng bộ nhân loại nhận được tin dữ, lần đầu tiên xuất hiện ma vật cấp chín, còn là hai con. Bọn chúng kéo đến hủy diệt căn cứ số mười ba, mọi người anh dũng chiến đấu tới giây phút cuối cùng. Chỉ huy của bọn họ, đại úy Phong Vân kích nổ bom căn cứ gây thương tổn lớn cho chúng, tuy không giết được ma vật cấp bảy trở lên nhưng những con phía dưới cũng chết đi không ít.

Sau cuộc càng quét kinh hoàng, căn cứ trở thành bình địa, mọi thứ đều bị phá hủy, không còn gì cả. Ma vật đi tới đâu, cỏ nơi ấy không mọc được, bọn chúng không hề dừng lại, cứ tiếp tục đi như thế, đi mãi cho đến khi không còn một thứ gì tồn tại trên đời này.