Khi còn nhỏ, rất nhiều đứa trẻ đều sắm cho mình một người bạn tưởng tượng, tuy nhiên, trí tưởng tượng của một số đứa trẻ lại vô cùng rùng rợn. Dưới đây là tập hợp vài câu chuyện có thật về các “người bạn chí cốt” ấy, những người bạn có thể có thật, cũng có thể là hình dung trong tâm trí của các bé.
1. Jenny
Năm 4 tuổi, tôi cùng mẹ chuyển đến sinh sống tại một ngôi nhà lớn được xây dựng vào khoảng cuối những năm 1800 theo kiến trúc thời thuộc địa. Suốt thời gian ở đây, mẹ tôi luôn có một cảm giác giác kỳ lạ về ngôi nhà. Dưới tầng hầm có một đống gạch vụn, nhưng chúng tôi thì chưa bao giờ biết đến sự xuất hiện của nó.
Mẹ tôi bảo rằng ngày ấy khi chúng tôi vừa mới chuyển vào, tôi có một người bạn tưởng tượng. Hôm nọ, tôi đột nhiên nói với mẹ rằng tôi đang chơi với cô bạn nhỏ tên Jenny, nhưng bà ấy chỉ biểu thị một thái độ dửng dưng vì nghĩ rằng đó chỉ là giai đoạn mà bất kỳ đứa trẻ nào cũng phải trải qua – tưởng tượng rằng mình có một người bạn. Tôi kể với bà ấy chuyện Jenny muốn tôi đưa con mèo xuống tầng hầm để cô ấy có thể cùng chơi với nó, và bà đồng ý. Tuy nhiên, sau đó con mèo ấy chẳng bao giờ quay trở lại nữa, và điều này khiến mẹ tôi như phát điên.
Vài ngày sau đó, tôi nói với mẹ rằng Jenny muốn tôi chơi với cô ấy ở dưới tầng hầm. Bà ấy cự tuyệt và đuổi tôi lên phòng ngủ, tôi đành phải nghe theo. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi phát hiện trên lưng và chân mình có hàng tá vết cào sâu.
Mẹ tôi quyết định nghiên cứu về lịch sử của ngôi nhà. Bà tìm được một bức ảnh cũ của ngôi nhà cùng với gia đình trước kia từng sống ở đó và đưa cho tôi xem, hỏi tôi rằng liệu có ai trong bức ảnh này mà tôi biết hay không. Trong ảnh có cả thảy 7 người con gái, tôi không một chút do dự chỉ vào một trong số đó. Tên của các thành viên được viết đằng sau bức ảnh, và cô bé tôi vừa chỉ tên là Jenny.
Mẹ chợt cảm thấy sợ hãi, vì trong quá trình tìm tòi, bà khám phá ra một chuyện rằng cô bé tên Jenny đó một ngày kia cũng đã đi xuống tầng hầm và không bao giờ trở lại nữa. Cả gia đình của cô bé cũng chưa từng một lần tìm kiếm cô mà chuyển đi không lâu sau đó.
Thêm cả việc tôi nhận diện được khuôn mặt của cô bé ấy, mọi thứ như vượt quá sự chịu đựng của mẹ tôi. Rồi chúng tôi cũng nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà đó, tìm một nơi khác để sống.
Đến bây giờ mỗi khi nghĩ lại sự kiện này, tôi vẫn không khỏi rùng mình.
2. Matt
Khoảng thời gian ấy lúc tôi đang ở tuổi dậy thì, có một cô gái rất kỳ quặc sống cùng khu phố với tôi. Những đứa trẻ chung quanh đều bị cô ấy làm cho hoảng sợ. Một ngày kia, cô ấy nói với bọn trẻ rằng trong khu rừng ở sau nhà của cô ấy có nhiều người chết, người đầy máu me. Nghe vậy, đứa nào đứa nấy đều sợ tái xanh mặt mày, chạy về mách cha mẹ. Và rồi để đề phòng chuyện bất trắc xảy ra, cha của chúng phải đi ra ngoài, vào trong khu rừng kia kiểm tra. Tất cả những gì họ tìm được chỉ là giấy gói kẹo và chai bia rỗng, nhưng tất cả những đứa trẻ trong khu phố, bao gồm cả tôi, đều chẳng bao giờ đến gần nơi đó hay cô gái kia nữa.
Vài năm sau, bố mẹ tôi ly hôn. Vào ngày những người vận chuyển đến để mang những vật dụng của mẹ tôi ra khỏi nhà, cô gái đến từ hư không đó lại bảo với tôi rằng “Matt” không muốn bố mẹ tôi chia tay. Tôi còn chẳng biết cậu “Matt” ấy là ai.
Mặc dù tôi đã dừng việc làm bạn với cô gái nọ, nhưng bố tôi thì vẫn giữ mối quan hệ bạn bè với bố mẹ cô ấy. Bố tôi nói “Matt” là một người bạn do cô gái kia tưởng tượng ra. Ông nghe từ bố mẹ cô ấy những rắc rối mà họ đang gặp phải, vì cư xử đôi khi có hơi quá của “Matt”. Họ nói rằng cậu ta có thể điều khiển đèn, thậm chí còn làm mất điện; Vào ban đêm, “Matt” còn gõ lên từng cánh cửa, và nếu bị làm lơ, chuỗi những âm thanh đập cửa sẽ bắt đầu.
Một khoảng thời gian sau, bố tôi quyết định mời cô gái kỳ lạ kia cùng bố mẹ cô ấy đến nhà. Tôi đã xin ông ấy bỏ ý định này, nhưng ông bảo sẽ tốt hơn nếu chúng tôi làm thân với họ. Vào đêm đó, khi họ đến nhà chúng tôi, bố bảo tôi đưa cô ấy đi tìm gì đó giải trí. Tôi đưa cô ấy lên phòng ngủ của tôi, lúc này cô ấy cư xử không có gì gọi là khác thường, còn khen phòng tôi đẹp nữa, nhưng tôi vẫn có cảm giác hơi… rợn rợn.
Trong lúc tôi cố bỏ đĩa phim vào đầu máy DVD, cô ấy bất thình lình ngồi xuống giữa sàn, dùng giọng trầm nhất của mình, khẽ nói:
- Matt đang ở đây.
Ngay khoảnh khắc này, đèn trong phòng đột nhiên nhấp nháy, cứ chớp tắt liên hồi. Quá hoảng sợ, tôi chạy ùa ra khỏi phòng, khóc lớn. Bố mẹ cô chạy lên tầng, kéo cô ấy ra khỏi phòng tôi rồi về nhà. Nhiều tuần sau đó, tôi hoàn toàn không muốn ngủ trong căn phòng của mình.
Kể từ ngày ấy, tôi không nghe nhiều về gia đình đó nữa. Tôi có nghe nói rằng Matt vẫn chưa dừng việc điều khiển bóng đèn, còn việc cậu ta có còn lãng vãng quanh đây hay không thì tôi không rõ. Nhưng đến tận ngày hôm nay, tôi vẫn còn sởn gai ốc mỗi khi trông thấy bóng đèn vỡ, hay chỉ là mới bắt đầu nhấp nháy.
3. Kelly
Năm con gái tôi được 3 tuổi, con bé có một người bạn tưởng tượng tên là Kelly, và người bạn này sống trong tủ quần áo của con bé. Con gái tôi nói rằng Kelly thường chơi với con bé, và khi con bé ngủ, Kelly sẽ ngồi trên chiếc ghế bập bênh.
2 năm trôi qua, khi chúng tôi đang ngồi xem phim kinh dị thì con gái tôi đột nhiên thốt lên:
- Trông giống Kelly quá.
- Kelly… Là ai thế con? – tôi hỏi.
- Bố biết Kelly mà. – con bé đáp – Cô bé đã chết sống trong tủ quần áo của con.
4. Jessica
Khi ấy, tôi mới chỉ là một đứa bé. Chị của tôi – Julia – hình thành một người bạn trong trí tưởng tượng là Jessica. Chị ấy bảo rằng mỗi khi Jessica nổi giận, mắt của cô ấy sẽ chuyển thành màu xanh lá, và giọng cũng trở nên trầm hơn. Julia và Jessica làm bạn được một thời gian khá dài, nhưng sau đó, mọi thứ bắt đầu trở nên kỳ lạ, và bố mẹ tôi dần có suy nghĩ rằng căn nhà chúng tôi ở đã bị ma ám.
Đêm nọ giữa lúc mẹ tôi đang dỗ tôi ngủ, tôi bỗng dưng khóc thật to và chỉ tay vào góc phòng. Bất thình lình, chị tôi bước vào phòng, cũng chỉ vào góc ấy, chị lớn giọng:
- Jessica! Thôi đi!
Gần như ngay lập tức, tôi ngừng khóc. Đoạn, Julia nói tiếp:
- Đôi khi Jessica thích mang những chiếc mặt nạ đáng sợ để doạ người khác.
Mẹ tôi có chút bối rối, bà nói:
- Hãy nói với Jessica rằng nếu cô bé không chơi đàng hoàng tử tế thì sẽ không được chơi ở đây nữa đâu.
Sau cùng thì chị tôi cũng bỏ được người bạn tưởng tượng ấy ra khỏi đầu, và cũng không còn nhắc đến cô ấy nữa. Một vài năm sau đó, đến khoảng thời gian em gái của tôi là Abbey bắt đầu tập nói, con bé kể với mẹ rằng nó có một người bạn mà không ai có thể thấy được, một người bạn có đôi mắt sẽ chuyển thành màu xanh lá mỗi khi cô ấy không vui. Và khi mẹ tôi hỏi con bé về tên của người bạn tưởng tượng ấy...
- Jessica…
5. Funny faces (Tạm dịch: Khuôn mặt hài hước)
Tôi đang ở nhà dì của mình khi thấy đứa em họ 4 tuổi – April – ngồi trên bậc cầu thang làm trò hề bằng khuôn mặt của nó. Tôi hỏi con bé về việc nó đang làm và nhận được câu trả lời rằng:
- Em đang bắt chước người phụ nữ với bím tóc.
Thật khó hiểu… Làm gì có ai ở đây nữa chứ?
- Người phụ nữ ấy ở đâu vậy, April?
Con bé chỉ lên cái xà ngang song song với cầu thang.
- Cô ta đang làm gì vậy? – tôi tiếp tục hỏi.
- Làm những khuôn mặt hài hước. – April đáp.
Tôi đang định đi lên lầu kiểm tra thì chợt, tiếng nói của April đã ngăn lại dòng suy nghĩ đó.
- Bím tóc đang quấn quanh tóc của cô ta.
-… Ý em là gì?
Một lần nữa, April chỉ tay lên phía trên, tiếp tục nói:
- Cô ta đang treo cổ bằng bím tóc của mình, và làm mặt hài với em.
Và April bắt đầu mô phỏng lại khuôn mặt ấy. Đôi mắt con bé mở to, trợn ngược lên, miệng thì há hốc với cái lưỡi thè ra.
Tôi bỗng nhận ra, khuôn mặt này chính là của một người đã thắt cổ tự tử.