Samantha có hai người bạn thân - Jenny và Amber. Họ được cô mời cùng tham gia vào kỳ nghỉ cuối tuần của bố con cô. Gia đình Samantha có một ngôi nhà gỗ nhỏ trong khu rừng, và bố cô đã lái xe đưa bọn họ đến đó vào chiều tối ngày thứ sáu.
- Các cậu thấy cái hồ ở kia không? - trên đường đi, Samantha hỏi - Đó là hồ Samantha. Bố tớ lớn lên ở đây và ông ấy rất yêu nó, đến mức lấy tên của nó đặt cho tớ.
Tối hôm đấy, sau khi dỡ đống hành lý, ba cô gái ngồi thành vòng tròn tìm một vài trò tiêu khiển. Bất chợt, Amber hỏi:
- Ai có câu chuyện nào nghe ma quái không?
- Tớ có này. - Jenny đáp. - Đây là một câu chuyện có thật, từng xảy ra với một người bạn của bạn tớ. Tối hôm nọ, cô ấy phải trông hai đứa trẻ, và giữa lúc đang ngồi xem TV thì điện thoại cô reo lên. Khi cô bắt máy, liền nghe thấy hơi thở nặng nhọc ở đầu dây bên kia cùng một giọng nói: "Cô đã kiểm tra bọn trẻ chưa?"
- Thôi nào, Jenny! - Amber cắt ngang mạch câu chuyện - Tất cả mọi người đều đã nghe qua câu chuyện đó rồi. Nó là câu chuyện kinh dị nhàm chán nhất mọi thời đại đấy. Còn câu chuyện nào khác không? Một câu chuyện thực sự đã diễn ra?
- Tớ biết một cái đấy. - lần này đến lượt Samantha - Gần nơi này có một ngôi nhà cũ nát, nó nằm giữa hư không, lẩn khuất trên một con đường nhỏ hẹp, cách chúng ta chừng 10 phút đi bộ thôi. Thực ra thì trên đường đến đây, ta đã đi qua nó rồi. Rất lâu trước đây, từng có một người đàn ông khá giả sống ở đó, gia đình anh ta sở hữu hàng trăm mẫu đất xung quanh khu này.
Một ngày, anh ta gặp được một cô gái giản dị đến từ một thị trấn nhỏ, họ nhanh chóng có tình cảm với nhau, tuy nhiên gia đình của anh thì không mấy vui vẻ về chuyện này. Họ nghĩ rằng cô ấy không môn đăng hộ đối với gia đình họ. Mặc dù vậy, một con người độc lập như anh ta, đã bỏ ngoài tai những ý kiến đó. Anh ta dọn ra ngoài, xây một ngôi nhà trên mảnh đất của họ rồi kết hôn với cô gái nông thôn kia. Cuộc sống của họ khi ấy rất tuyệt vời, họ có với nhau một cô con gái, sau đó là một đứa con trai.
Đây là lúc câu chuyện bắt đầu trở nên tồi tệ hơn.
Con trai của họ mắc một căn bệnh gì đó, không phải là về thể chất mà là bệnh về tinh thần. Cậu bé bị bệnh về não, nói là thiểu năng hay tâm thần thì cũng đều không đúng, chỉ là có chút gì đó không ổn.
Đến năm cậu 9 tuổi, cha mẹ cậu bé dần không thể chịu đựng nổi những hành động của cậu - thường xuyên nóng giận, kiểu ngủ thất thường, chạy vào trong rừng để trốn, những kiểu như vậy đấy. Bất lực với con trai, người đàn ông quay trở về nhà tìm kiếm sự giúp đỡ.
Và rồi, cậu bé bị cha mẹ mình đưa vào một nơi ở sâu trong rừng. Nơi đó không phải là một nhà thương điên, nó phục vụ cho những người có "nhu cầu đặc biệt", bạn biết đấy, và cha mẹ cậu bé nghĩ rằng đây là nơi tốt nhất cho cậu.
Thời gian trôi qua, gia đình của cậu bé dần quen với việc không có sự tồn tại của cậu, và cũng bớt dần những cuộc thăm viếng. Họ xem như bản thân chưa bao giờ có con trai, và mọi thứ trở về như quỹ đạo ban đầu.
8 năm sau đó, cậu con trai ấy, khi này đã 16, 17 tuổi, tìm cách trốn thoát khỏi bệnh viện. Sau cuộc tìm kiếm không có kết quả, các nhân viên thông báo cho gia đình của cậu. Họ vô cùng lo lắng cho sự an toàn của cậu, họ nghi ngờ rằng cậu đã qua đời sau nhiều tuần liền một mình ở nơi hoang vu.
Tuy nhiên, cậu con trai ấy vẫn chưa chết. Một đêm nọ, cậu tìm được đường về nhà. Cậu lén trèo vào bên trong, tàn sát cả gia đình mình. Từ ba, mẹ, đến chị gái, từng người từng người một đều bị cậu ta băm thành nhiều miếng nhỏ. Xong xuôi, cậu lại biến mất vào cánh rừng, với cây rìu vẫn còn nhỏ máu.
Vài ngày sau đó, khi người ta tìm thấy phần còn lại của gia đình cậu ta, cả thị trấn chìm trong nỗi kinh hoàng. Cảnh sát cố gắng tìm kiếm cậu con trai, nhưng vô ích. Đến tận bây giờ vẫn chưa ai tìm thấy cậu ta.
Kể từ đó, mỗi năm khi đến vụ thu hoạch lại có ít nhiều vụ mất tích. Và ở chỗ của họ, một con búp bê bằng vỏ ngô sẽ bị bỏ lại. Truyền thuyết kể rằng, cậu bé vẫn đi lang thang trong rừng xung quanh những khu vực này . Và cũng theo truyền thuyết, những thị trấn xung quanh luôn phải treo búp bê trước cửa nhà để bảo vệ. Họ nói rằng cậu con trai ấy sẽ bỏ qua căn nhà nào có búp bê treo trước cửa và để người dân ở đó sống yên ổn. Không ai biết rằng điều đó có thật hay không, nhưng ở cửa chính của tất cả các ngôi nhà ở đây đều treo một con búp bê.
- Rùng rợn quá! - quá sợ hãi, Jenny hét lên - Nhà cậu cũng có búp bê trước cửa chứ?
Samantha đáp lời:
- Dĩ nhiên. Bố tớ nói ông ấy chưa bao giờ tin vào truyền thuyết, nhưng nhà tớ vẫn treo một con phòng trường hợp...
- Tớ nghĩ rằng tớ vừa làm bẩn đồ lót của mình rồi. - Amber nói.
- Nghe nói ngôi nhà vẫn bị ám bởi những bóng ma của gia đình trong vụ sát hại, và nếu bạn đi lên đó vào lúc khuya, bạn có thể nghe thấy toàn bộ sự việc trong đêm kinh hoàng ấy.
- Cậu có nghĩ rằng chúng ta có thể đi lên đó không?
- Được chứ. - Samantha có ý tán thành - Nhưng là ngày mai, vào ban ngày. Việc thách thức số phận chẳng có ý nghĩa gì cả.
Đêm đó, ba cô gái nằm rúc vào nhau trong một căn phòng, mặt khác lại giả vờ như mình không bị hoảng sợ vì câu chuyện vừa rồi và mong muốn nghe được tiếng cái gì đó gõ vào cửa sổ bất kì lúc nào.
Buổi sáng ngày tiếp theo, sau khi thưởng thức bữa sáng hoành tráng do bố của Samantha chuẩn bị, họ xuống hồ để bơi, cho đến buổi trưa thì quyết định thực hiện chuyến đi lên ngôi nhà ma ám như đã định. Khi đến đó, các cô gái cảm nhận được sự hiện diện kì lạ ở nơi đổ nát này, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để họ nổi da gà. Ba người bắt đầu khám phá những tàn tích của ngôi nhà cũ, họ lách qua đống gạch vụn và nghía qua các góc trong nhà. Sau một lúc, Samantha tìm thấy một vật được vùi một nửa trong đất. Có vẻ là một loại sách gì đó. Cô đào nó lên, phủi lớp bụi phủ bên trên. Hai người còn lại đứng bên Samantha ngay khi cô mở cuốn sách ấy ra và lật qua những trang đã ố vàng.
- Nó trông như một cuốn nhật ký hay thứ gì đó. - Samantha nói.
- Có lẽ là nhật ký của anh ta. - Jenny thì thầm.
- Nhật ký của ai? - Amber thắc mắc.
- Cái gã... - Jenny ngập ngừng - Cái gã đã giết gia đình mình trong câu chuyện của Samantha ấy.
Samantha đọc lớn nội dung bên trong cuốn nhật ký cho hai cô bạn của mình nghe.
- Có một câu dẫn được khắc bên trong trang bìa. Nó viết: "Gửi đến gia đình tôi, những người tôi yêu thương và trân trọng, cùng với những người sẽ luôn ở bên tôi".
"Ngày 5/9/1987,
Mọi thứ thật khó khăn khi phải một mình đối diện.
Tất cả những gì họ phải làm chỉ là nói chuyện với tôi, nhưng dù là một chữ, họ cũng không thể. Đôi khi, vào đêm khuya, tôi nghe thấy giọng nói của họ, cả tiếng thét của họ nữa.
Trời thật lạnh, thật ảm đạm.
Tôi cần được yêu thương. Họ đã không dành cho tôi chút tình yêu thương nào.
Giờ tôi không còn phải uống thuốc nữa. Tôi đã được tự do, hoàn toàn tự do khỏi tất cả bọn họ.
Nếu họ không thể yêu thương tôi, họ đều phải đi, đi vào giấc ngủ tăm tối.
Tôi vẫn còn nghe thấy tiếng của họ, la hét điên cuồng."
"Ngày 4/12/1987,
Bọn họ đã dừng việc tìm kiếm tôi. Giờ thì ổn rồi, tôi sống trong rừng, đuổi theo những con thú và đưa chúng vào giấc ngủ tăm tối, giống như Bố, Mẹ và Chị gái của tôi.
Vào ban đêm, tôi ghé thăm ngôi nhà cũ của mình, lắng nghe những tiếng nói quen thuộc. Ít nhất thì bây giờ họ cũng đã nói chuyện với tôi.”
“Ngày 3/10/1995,
Vài năm trước, tôi rời khu rừng và chuyển đến một thị trấn nhỏ gần đó. Ở đây, không ai nhận ra tôi, không ai biết tôi là ai.
Tôi cười thầm trong bụng khi nghe một vài người kể về câu chuyện của tôi. Ai nấy đều sợ hãi.
Đôi lần tôi vẫn trở vào rừng và dành một vài đêm ở ngôi nhà cũ ấy. Bố và Mẹ thường trò chuyện cùng tôi, họ nói rằng tôi khiến họ rất tự hào.”
“Ngày 2/11/1998,
Cuộc sống của tôi dần trở nên tốt hơn. Tôi đã tìm được một công việc, mua được một căn nhà, và gặp được một cô gái. Cô ấy rất trầm tính, và cũng thật xinh đẹp.
Cô ấy trông có vẻ rất thích thú khi được tôi dẫn vào rừng.
Tôi sắp xếp cho Bố và Mẹ gặp cô ấy.
Họ thích cô ấy.”
“Ngày 1/7/2000,
Hôm nay là một ngày tuyệt vời.
Thật hạnh phúc, tôi làm cha rồi. Cuối cùng Bố và Mẹ cũng đã lên chức ông, bà nội.
Nhưng mà, vợ tôi trông không ổn cho lắm. Có thể cô ấy sẽ không vượt qua được, nó quá khó khăn cho cô ấy. Không chừng cô ấy cũng sẽ đi vào giấc ngủ tăm tối.
Trong tôi bây giờ ngập tràn cảm giác hạnh phúc.”
“Ngày 13/8/2010,
Thật tự hào về con gái. Con bé y hệt tôi, chỉ có điều là thông minh hơn tôi nhiều.
Con bé không có vấn đề gì cả, cũng chẳng nghe thấy giọng nói nào.
Con bé đển trường và làm quen được với nhiều bạn, không giống như tôi.
Tôi cũng có đưa con bé vào rừng vài lần.
Tôi yêu con gái mình vô cùng.
Và tôi đã đặt tên con bé theo tên hồ - Samantha.”
Một sự im lặng sững sờ bao trùm khi Samantha đọc xong những chữ cuối cùng.
– Cái quái gì thế? – Jenny sửng sốt.
- Samantha, đây là kiểu đùa gì vậy? – trong sự lo lắng, Amber ngập ngừng hỏi – Không vui chút nào đâu.
- Điều này… Không thể là sự thật được! – Samantha hạ thấp giọng – Nó không thể…
Ngay sau đó, âm thanh của cành cây gãy từ phía sau khiến họ quay đầu. Bố của Samantha đang đứng ở đó, trên tay là một cây rìu. Từ trong mắt ông có một ánh nhìn kỳ lạ, như chứa đựng nhiều phiền muộn, đau đớn.
- Lẽ ra mấy đứa không nên tìm ra nó. – ông lầm bầm – Không còn cách nào khác nữa. Giờ thì… Giấc ngủ tăm tối cho tất cả.
- Đừng, Bố! – Samantha thét lớn. – KHÔNG! KHÔNG! KHÔNG! KHÔNG!
Bố của Samantha sau khi hoàn thành việc chặt xác, đã bỏ từng phần vào một túi nhựa lớn rồi đem chôn sâu trong rừng... sâu đến nỗi không ai có thể tìm thấy chúng… và họ có thể ở bên nhau mãi mãi…
- Ta sẽ luôn dõi theo con. – ông ta vừa dùng xẻng gõ xuống đất, vừa lẩm nhẩm – Có thể bây giờ con chưa hiểu, nhưng rồi con sẽ biết, đây là con đường duy nhất để chúng ta ở bên nhau. Dark sleep forever, we all stay together. (Tạm dịch: Tất cả chúng ta ở cạnh nhau, trong giấc ngủ ngàn thu tăm tối)