Chương 31
Sau khi đi chạy được một đoạn cực kỳ xa, Trần Thiên mới cảm thấy không còn bị uy hiếp.
Hắn tựa lưng vào một gốc cây và thở hổn hển.
Nghĩ lại lúc nãy, Trần Thiên thầm cảm thấy mắn.
- May mắn vì bản thân quá yếu nên bị chúng nó khinh thường và lười động thủ.
- May mắn vì chúng nó đang chú tâm vào cái cây đang phát sáng đó.
- May mắn vì sự quyết đoán của bản thân.
Lau đi những giọt mồ hôi ở trên trán, hắn nói thầm:
- Phù! Không biết gốc cây đó có lai lịch gì mà thu hút nhiều yêu thú thế nhỉ ?
Đột nhiên ở trên bầu trời xuất hiện những tia sét. Chúng nó lập tức đánh vào phương hướng của cái thác nước.
Thấy vậy, Trần Thiên giật mình. Với kinh nghiệm từ kiếp trước, hắn biết điều này đại biểu cho cái gì.
Từ phương hướng, góc độ và những gì đã thấy, hắn dám chắc rằng gốc cây mọc ở trên thác nước đang độ kiếp.
- Ở kiếp trước, những loài cây dẫn tới lôi kiếp đều bất phàm. Chúng nó hầu như đều có tác dụng rất lớn đến việc gia tăng tu vi và sức mạnh.
- Mặc dù mình không biết tác dụng thật sự của cái gốc cây này. Nhưng nếu mình chiếm được nó, thì mình có thể tìm hiểu từ từ và đổi những vật tương đồng nếu gốc cây này không có tác dụng gia tăng tu vi.
Nghĩ vậy, lòng của hắn lập tức sinh ra trạng thái ham muốn chiếm đoạt cái cây này.
Nếu không có Âm Dương Nhãn, thì chắc có lẽ hắn sẽ liều một phen. Ai biết được may mắn sẽ đến với bản thân.
Nhưng rất tiếc, hắn lại sở hữu con mắt này. Hắn biết được cảnh giới thật sự của những con yêu thú kia.
Đừng nói là một bầy, cho dù là bốc đại một con trong số đó thì nó cũng đủ giết chết hắn.
Trong số một trăm con yêu thú đang quây xung quanh cái thác nước, con yêu thú có tu vi cao nhất chính là sư tử. Con sư tử này đã đạt tới cấp độ 38, cấp độ của nó gần gấp 13 lần so với Trần Thiên.
Còn con yêu thú có tu vi thấp nhất chính là một con chuột, cấp độ của nó là 6.
Chính vì biết rõ cấp độ của bọn chúng, nên hắn mới thoát được một kiếp.
Đứng trước tình huống chênh lệch đẳng cấp như vậy, đừng nói là việc đục nước béo cò, cho dù hắn đứng một bên để dòm ngó thôi cũng bị khí thế của chúng nó làm cho lục phủ ngũ tạng vỡ nát và dẫn đến cái chết.
Hắn biết rõ trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết. Vậy nên có cho hắn một trăm cái lá gan, hắn cũng không dám tới nơi đó để tìm kiếm vận may.
Cảm giác thèm khát báu vật của hắn lập tức bị đánh cho tan biến.
Bỗng nhiên, Trần Thiên biến sắc vì cảm giác được khá nhiều luồng khí tức từ phía thác nước đang đến gần vị trí của bản thân.
- Không ổn! Có nhiều yêu thú đang truy sát mình.
Nhận thấy nguy hiểm, hắn bật người dậy và nhanh chóng chạy trốn.
Vừa chạy, hắn vừa nghĩ:
- Vì sao lúc ban đầu mấy con yêu thú này không truy đuổi hoặc giết mình ngay tại đó ?
- Chẳng lẽ trong này có ẩn khuất ?
Theo thời gian trôi qua, cảm giác nguy hiểm càng ngày càng đến gần hơn. Trần Thiên biết điều đó chứ, nhưng hắn đã chạy hết tốc lực rồi.
Không bao lâu sau, hắn phải dừng lại vì có chạy cũng không được nữa.
Thấy Trần Thiên dừng lại, bọn yêu thú lộ vẻ cảnh giác. Chúng nó lập tức phân chia và bao quây ở bốn hướng.
Nhìn bốn con yêu thú đứng ở xung quanh và đang từ từ tiến lại gần, Trần Thiên nhìn bọn nó và nhanh chóng đưa ra đánh giá.
Ở phía Đông là một con chuột cống. Nó cao khoảng nửa mét và to như một cái đầu người, làn da thì chỉ có duy nhất một màu xám đặc trưng.
“Đại Thử”.
“Cấp độ: 6”.
“Sinh mệnh: 309/920”.
“Năng lượng: 1204/1400”.
Ở phía Nam là một con bọ ngựa. Nó có màu xanh lá, thân hình thì to như bắp tay của con người.
“Đường Lang”.
“Cấp độ: 7”.
“Sinh mệnh: 521/900”.
“Năng lượng: 1530/1600”.
Ở phía Tây là một con đại bàng. Nó có kích cỡ và màu sắc không khác gì một con đại bàng bình thường với cái mỏ màu vàng, bộ lông màu nâu xám.
“Ưng Điểu”.
“Cấp độ: 9”.
“Sinh mệnh: 903/1500”.
“Năng lượng: 1355/1600”.
Cuối cùng ở phía Bắc là một con Dê. Nó cao khoảng một mét, thân hình thì to như cái lu nước, bộ lông thì có màu đen và pha lẫn một chút bạc. Hai cái sừng nhọn hắc thì đang chỉa lên trời.
“Linh Dương”.
“Cấp độ: 7”.
“Sinh mệnh: 620/1000”.
“Năng lượng: 1002/1100”.
Sau khi có cái nhìn sơ lược về chúng nó, Trần Thiên nhìn điểm sinh mệnh của chúng nó và ngẫm nghĩ:
- Hừ! Cấp độ thấp như thế mà dám ở lại tranh đoạt địa bảo với mấy con quái vật kia.
- Nhưng vì sao chúng nó lại đuổi theo mình ? Chẳng lẽ là vì muốn phát tiết ? Chúng nó cảm thấy mình là quả hồng mềm dễ bóp ư ?
- Sinh mệnh của chúng nó còn chưa được một nửa. Nhưng tốc độ của bọn chúng thì nhanh hơn mình rất nhiều. Với lại theo mình nghĩ, lực tấn công và phòng ngự của bọn nó cũng không thấp.
- Chạy thì mình lại chạy không kịp bọn chúng. Đúng! Bây giờ, mình không còn cách nào khác ngoài việc đánh với bọn nó để tìm kiếm cơ hội đào thoát.
Cùng lúc với Trần Thiên đang quan sát chúng nó, con chuột cống nhìn con đại bàng đang bay ở trên trời và nói:
- Này Ưng Điểu! Vì sao ngươi lại kêu bọn ta không được tấn công và chỉ bao quây tên nhân loại này ?
Nghe vậy, con đại bàng đáp:
- Ta cảm thấy có một điều gì đó là lạ. Các ngươi có nhìn thấy hư ảnh một con khỉ màu trắng đang bao bọc người của tên nhân loại này không ?
- Thấy chứ! Nó rõ ràng thế cơ mà. Chẳng lẽ hư ảnh này không phải là một loại kỹ năng do mấy tên nhân loại sáng tạo ra ư ?
Nghe thế, con đại bàng lắc lắc cái đầu. Ánh mắt của nó nhìn chằm chằm vào hai mắt của hư ảnh con khỉ.
Sau một hồi ngắm nghía, nó càng nhìn càng thấy hư ảnh con khỉ này giống với tranh của tứ đại Hiên Viên bên trong sách. Nhưng nó không dám chắc rằng điều này là đúng.
Vì vậy, nó liền nói với ba con yêu thú còn lại là:
- Ta cảm thấy hư ảnh của con khỉ này có liên quan đến tứ đại Hiên Viên ở thời thượng cổ.
- Hiện tại, ta và các ngươi muốn tra hỏi hắn cũng không được. Vì hắn không hiểu được những gì chúng ta nói và ngược lại chúng ta cũng vậy.
- Bây giờ chỉ còn một cách duy nhất, ta phải bắt sống hắn và đem về nhà để các tiền bối tra hỏi.
Nghe vậy, con bọ ngựa lộ ra vẻ hiềm nghi nói:
- Ta chưa bao giờ nghe tứ đại Hiên Viên. Nhưng không cần thiết phải bắt sống hắn, chúng ta có thể đem đầu của hắn về để các tiền bối sưu hồn cũng được mà?
Nghe con bọ ngựa nói vậy, Ưng Điểu mới vỗ vào đầu mình một cái thật mạnh.
Nó quên mất rằng việc sưu hồn người chết cũng có thể tra ra được tin tức.
- Vậy còn chần chờ gì nữa, chúng ta thịt tên nhân loại này thôi. Ta kiềm chế từ nãy đến giờ rồi.
Được sự cho phép của con đại bàng, ba con yêu thú còn lại lập tức giương nanh múa vuốt.
Mặc dù từ nãy giờ chúng nó đang trò chuyện với nhau, nhưng hai mắt thì vẫn luôn dè chừng con mồi.
Tuy rằng con mồi rất rất yếu, thậm chí là một chiêu thức của bọn chúng cũng đủ có thể giết tên nhân loại này. Nhưng hiện tại, bọn nó cần hắn ta để xả giận.
Chính vì thế, bọn nó quyết định sẽ từ từ hành hạ và khiến tên nhân loại này đau đớn đến khi chết.
…
Cùng lúc đó, Trần Thiên thấy bọn chúng đang trò chuyện với nhau. Nhưng hắn lại chả hiểu gì.
Tiên hạ thủ vi cường. Biết rằng cơ hội chỉ có một, hắn thầm tích tụ lực vào cánh tay phải của mình. Chỉ cần một trong số bọn chúng lộ ra sơ hở, hắn lập tức tung ra “thốn quyền”.