Chương 30: Chênh lợi đẳng cấp

Cùng lúc với tia sét cuối đánh vào chùm quả Xá Lợi, Sư Vương đứng ở dưới gầm to. Theo đó, khí thế của nó cũng phóng ra xung quanh.

- Cút hết cho ta!

Những con yêu thú có tu vi Kết Đan kỳ thì không bị ảnh hưởng gì. Nhưng những con yêu thú còn lại thì không may mắn như vậy.

Những con yêu thú dưới Trúc Cơ trung kỳ đều bay ra xa hàng chục mét và liên tục hộc máu. Mặt mũi con nào, con nấy đều tái mét. Cơ thể thì không ngừng run rẩy.

Thậm chí, những con tu vi quá thấp còn bất tỉnh ngay tại chỗ. Thất khiếu của bọn chúng thì liên tục xuất huyết.

Những con yêu thú thấy vậy thì mới biết bản thân ngu si đến mức nào. Một con nhanh chóng nói thầm:

- Chết tiệc! Sao thực lực của Sư Vương kinh khủng như thế ? Không được! Nếu muốn giữ mạng, thì mình phải buông bỏ việc tranh đoạt này.

Nhận thấy thực lực của bản thân quá yếu, bọn chúng quyết đoán buông bỏ và chạy đi.

Còn những con yêu thú có tu vi từ Trúc Cơ trung kỳ trở lên ư? Tuy bọn chúng không bị hất ra xa. Nhưng dưới uy áp của Sư Vương, lục phủ ngũ tạng của bọn chúng không ngừng nhộn nhịp và bay múa.

Một con không thể chịu đựng nổi nữa, một ngụm máu tươi được phun ra bên ngoài.

Sư Vương thấy còn bọn nhãi nhép này chưa chưa cút hết, uy áp từ trong người tỏa ra càng mạnh và nhiều hơn.

Ngay lập tức, những con yêu thú có tu vi dưới Kết Đan còn lại cũng không thể chịu đựng nổi nữa.

Bọn chúng không thể đứng lên được và chỉ có thể quỳ bệt một gối xuống đất.

Thấy vậy, Sư Vương hừ một tiếng và lạnh lùng nói:

- Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng. Trong vòng năm giây, cút hết cho ta. Nếu đứa nào còn lảng vảng lại đây, thì đừng trách ta giết hết. Và bọn bay cũng đừng có nói “cùng đồng loại với nhau, có cần gắt thế không”.

- Bởi vì thế giới này, cá lớn nuốt cá bé, mạnh được yếu thua. Nếu các ngươi cảm thấy thực lực của mình mạnh, thì cứ việc ở lại. Nhưng sau năm giây, các ngươi đừng trách bọn ta vô tình.

Nghe vậy, một con linh cẩu đang quỳ bệt ở bên dưới nhanh chóng mở miệng nói:

- Dạ! Ngài bớt giận. Bọn ta hiểu rồi.

Dứt lời, con linh cẩu nhanh chóng lùi ra bên ngoài. Trước khi đi, ánh mắt của nó lộ ra vẻ nham hiểm và giảo hoạt.

Thấy có kẻ đã rút lui, những con còn lại cũng nhanh chóng lùi ra bên ngoài.

Khi đã cách thác nước một khoảng cực xa và không còn cảm nhận được thần thức của Sư Vương, mấy con yêu thú có tu vi dưới Kết Đan lập tức tụ họp lại và nói:

- Không ngờ, Kết Đan lại kinh khủng như thế. Nếu biết khoảng cách giữa Trúc Cơ hậu kỳ và Kết Đan chênh lệch lớn đến như vậy, thì ta cũng không lãng phí thời gian và công sức để tới đây.

Một con sóc lộ ra nét sợ hãi đáp lại:

- Ừ! Ta cũng không ngờ sẽ thực lực đôi bên lại cách xa nhau như thế. Sư Vương chỉ mới phóng thích uy áp ra mà chúng ta đã không thể chịu đựng được.

- Haizz!...Chẳng lẽ chúng ta thực sự từ bỏ ư ?

Nghe vậy, con linh cẩu lúc nãy nhanh chóng đáp lại:

- Không! Chúng ta đã hao phí công sức rất nhiều vào chuyện này. Vậy nên, việc này không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được.

- Đúng! Đám Sư Vương ăn thịt thì cũng phải nhường lại cho chúng ta một chén canh chứ.

- Không sai! Nhưng chúng ta lấy cái gì để tranh giành với các ngài ấy ?

Nghe con gà rừng nói vậy, khí thế của đám yêu thú thoáng trùng xuống. Cả không gian lập tức rơi vào tĩnh lặng.

Hai mắt của linh cẩu xoay xoay lộ ra nét suy nghĩ.

Rất nhanh chóng, nó nở một nụ cười nham hiểm và nói:

- Lúc nãy bọn họ truyền âm, ta có nghe được đôi chút. Kết hợp với việc quả Xá Lợi ít như vậy, ta chắc chắn bọn họ sẽ đánh nhau để tranh đoạt từng quả.

Con linh cẩu vừa nói tới đây thì dừng lại. Ánh mắt của nó nhìn ngắm từng khuôn mặt ở xung quanh như đang chờ đợi một điều gì đó.

Thấy vậy, con heo rừng ở bên hơi ngập ngừng nói:

- Ý của ngươi là…Chúng ta sẽ tọa quan sơn xem hổ đấu và làm ngư ông đắc lợi.

Chỉ chờ có vậy, con linh cẩu lập tức đáp lại:

- Đúng! Chúng ta sẽ chờ họ lưỡng bại câu thương. Khi đó, họ sẽ không còn sức mạnh để áp đảo nữa. Có như vậy, chúng ta mới có cơ hội húp một chén canh.

Nghe thấy kế hoạch của linh cẩu đề ra, các con yêu thú còn lại lập tức nhốn nháo.

Một con khác nói:

- Cứ cho rằng thành công đi, chúng ta sẽ chia chén canh đó như thế nào ?

Không để con yêu thú khác nói, linh cẩu liền đáp lại:

- Hừ! Cái đó ngươi có thể yên tâm. Hiện tại, tu vi của chúng ta còn thấp. Nên cũng không vội vã dùng quả Xá Lợi. Nếu như nhặt được một quả hoặc ít hơn dẫn tới việc không thể phân chia, chúng ta sẽ giữ cử một phương giữ.

- Tức nhiên để đảm bảo kẻ giữ không nuốt riêng, hắn ta phải giao ra một vật có giá trị gần tương đương với quả Xá Lợi để làm vật tín nhiệm.

- Đợi ngày này vào một trăm năm sau, ai lên Kết Đan đầu tiên thì kẻ đó sẽ nhận được quả Xá Lợi này. Tức nhiên, hắn cũng phải bỏ ra một vật có giá trị tương đương.

Nghe tới đây, vẫn còn một số con yêu thú hơi khuất mắc. Nhưng thấy đa số đã bắt đầu hưởng ứng kế hoạch của linh cẩu, bọn nó cũng không tiện hỏi.

Mặc dù như thế, nhưng vẫn có một số ít yêu thú nói:

- Ta không tham dự vào việc này. Ta sợ chết lắm.

Dứt lời, một con thỏ trắng bay đi.

Thấy có kẻ vì sợ chết nên đã rời cuộc chơi, linh cẩu bay lên không trung và nói:

- Nếu như có kẻ còn ham sống sợ chết, thì tốt nhất nên rời đi ngay bây giờ. Ta cũng không muốn vì một con sâu mà làm rầu nồi canh.

Nghe vậy, một hai con yêu thú khác nhanh chóng lướt đi.

Một số con yêu thú khác thì hơi phân vân. Thấy vậy, linh cẩu nhìn bọn chúng và nói:

-Còn các ngươi thì sao ?

Nghe vậy, một kỳ đà hỏi:

- Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần trăm chúng ta sẽ thành công khi đoạt quả Xá Lợi.

Linh cẩu nhanh chóng đáp lại

- Tuy rằng không được một trăm phần trăm, nhưng ta nghĩ tỉ lệ việc này thành công không dưới bảy mươi phần trăm.

- Ồ! Ngươi dựa vào cái gì để đưa ra con số như vậy ?

Bị con kỳ đà liên tục truy hỏi, linh cẩu tỏ vẻ giận dữ nói:

- Ta có dự liệu của ta. Tin hay không thì tùy ngươi. Nếu ngươi không muốn tham dự thì hãy mau chóng cút đi. Chúng ta đã tốn quá nhiều thời gian rồi.

Dường như cảm thấy không tin tưởng lời của con linh cẩu, con kỳ đà quyết đoán buông bỏ và rời đi.

Thấy vậy bọn yêu thú còn lại có vẻ dao động, linh cẩu cười nhếch môi nói to:

- Các ngươi yên tâm. Ta cũng rất sợ chết. Nếu không nắm chắc, thì ta cũng không dám mạo hiểm đi tranh đoạt.

- Tuy nhiên vẫn câu nói cũ, ai sợ chết thì mau cút đi. Càng ít kẻ tham dự thì càng dễ dàng phân chia quả Xá Lợi.

Nghe thấy lời biện minh của nó, những con yêu thú khác bình tĩnh lại. Con heo rừng đáp:

- Cầu phú quý trong nguy hiểm. Ta tin ngươi một lần.

Thấy có kẻ đồng ý tham dự, những con yêu thú khác nhao nhao tán thành việc này.

Đợi một hồi mà không thấy ai rời đi nữa, linh cẩu mỉm cười nói:

- Được rồi! Những kẻ tham sống sợ chết cũng đã đi hết. Chúng ta cũng nên bắt đầu kế hoạch của mình.

….

Quay trở lại lúc nãy!

Ngay khi Trần Thiên rời đi, một số yêu thú cấp thấp có tu vi dưới Luyện Khí tầng 7 cảm thấy không thể đục nước béo cò. Vì vậy, chúng nó quyết định đuổi theo Trần Thiên để phát tiết.