Chương 8: Xương Mạc Trấn

Cộc … cộc …. Cộc

Tiếng xe ngựa chạy đều trên con đường mòn nhỏ. Thi Sơn sau khi an táng xác của thúc ngựa liền chạy xe đi đến Xương Mạc Trấn. Dường như trên đường không có một chút cản trở nào nữa, chắc bọn đạo tặc chỉ có bọn hồi nãy rồi. Ngạo Thiên trầm ngâm ngồi trên xe, suy nghĩ tương tư về một điều gì đó, sau đó liền hỏi Thi Sơn:

-Thi Sơn huynh, còn bao lâu nữa ta mới đến được Xương Mạc Trấn!

Thi Sơn hả một tiếng nhẹ rồi nhanh chóng trả lời:

-Khoảng hai canh giờ nữa thôi!

Ngạo Thiên nghe câu trả lời của Thi Sơn liền thở phào một lát, đánh thần thức về phía sau, phát hiện ra lão Như Kiên vẫn kiên trì đuổi theo. Hắn khoanh chân xếp bằng, ngậm một viên Hồi Khí Đan, hắn chắc mẩm sẽ tấn cấp Luyện Khí tầng ba hậu kì nhanh chóng.

Viên Hồi Khí Đan tan chảy trong miệng hắn, ngay lập tức linh khí thiên địa xung quanh hắn liền tạo thành một vòng xoáy đục thảng vào giữa mi tâm. Não hải hắn liền có thể cảm nhận được một luồng linh khí đang dần hòa tan, mặc kệ cho hắn hấp thụ.

Hai canh giờ sau.

Vẻ mặt hắn đã có chút mệt mỏi, hắn bây giờ đã là Luyện Khí tầng ba hậu kì nhưng hắn còn muốn nâng lên cả Luyện Khí tầng bốn. Từng đạo nhỏ linh khí li ti tập hợp thành một quả cầu nhỏ, bắn mạnh vào não hải hắn.

Bụp … Á

Hắn liền tỉnh dậy, giật mình ngã xuống nền xe. Thi Sơn nghe thấy tiếng động là liền xoay đầu nhìn Ngạo Thiên đang ngã chỏng mông lên trời. Ngạo Thiên vội vàng đứng dậy, phủi bụi ở trên áo liền bước ra khỏi xe ngựa. Xương Mạc Trấn đã hiện lên trước mắt hắn.

Xương Mạc Trấn sừng sững như mọn ngọn núi khổng lồ, tường thành cao đến gần một trượng, cứ cách vài thước lại có một tên lính canh, tên nào tên nấy tay cầm một giáo, khoác trên mình một bộ áo giáp nặng nề khó tả. Bao quanh là những khu rừng âm u đến khó tả nhưng Xương Mạc Trấn lại khác hẳn, đông vui náo nhiệt. Nếu nói đây là Thành thì cũng chẳng có gì là sai. Thi thoảng hiện qua lớp tường thành đồ sộ là một tòa nhà cổ kính to lớn, đó chính là phủ của Đan Thi Các, dược các có quy mô đứng thứ hai Viễn Quốc này.

Thi Sơn sau khi lập thủ tục vào trấn liền dẫn hắn vào trấn. Ngạo Thiên đi sau Thi Sơn, nắm bàn tay lại, trầm tư:

-Luyện Khí tầng ba hậu kì đỉnh phong! Tạm được! Chỉ cần điều chế được gì mà Tam Khí linh dịch chắc chắn có thể tiến lên Luyện Khí tầng sáu! Ha! Lão già đó vẫn đi theo à! Haiz!

Nói xong, hắn ngước nhìn về phía sau, thân ảnh quen thuộc của Như Kiên vẫn đang đứng trước của trấn làm thủ tục. Hắn vẫn không ngờ Xương Mạc Trấn lại có quy tắc ghê như vậy, vào trấn còn cần phải có thủ tục.

Thi Sơn dẫn Ngạo Thiên kiếm một phòng trọ nhỏ gần Đan Thi Các, sau đó Thi Sơn liền rời đi tìm kiếm Ma Hạch Yêu Thú, Chi Khê và Ki Mộc để luyện chế Tam Khí linh dịch trước còn những dược liệu khác cũng chưa cần thiết lắm. Hắn tuy rất muốn đi nhưng hắn cũng chưa từng đến đây, không quen thuộc lắm liền ở lại phòng trọ. Và đương nhiên điều quan trọng là hôn thê của hắn chính là ở đây – Thư Gia.

Xương Mạc Trấn tài nguyên phong phú, dân cư chủ yếu là Phàm Nhân, không thích thú gì đến dược liệu nên Đan Thi Các mới đên định cư ở đây. Tuy ở đây có hai gia tộc cũng gọi là lớn nhưng đệ nhất cao thủ của họ cũng không thể so sánh với đệ nhất cao thủ của Đan Thi Các, huống hồ đụng đến chi nhánh nhỏ của Đan Thi Các chính là đụng đến lão tổ Hợp Thể Kỳ của chúng.

Chỉ khoảng một tuần hương, Thi Sơn liền đem về những dược liệu hắn cần, giá cả lại rất phải chăng. Hắn nhìn vào cây Ki Mộc tuy mới chỉ có mười năm tuổi nhưng lại có nguồn linh khí hơn cả Ki Mộc thông thường hai mươi năm tuổi khiến hắn lại càng thêm hứng khởi.

Thi Sơn thấy vẻ mặt thỏa mãn của Ngạo Thiên cũng mỉm cười, đột nhiên nói:

-À ! Ngạo Thiên đệ, ta nghe nói tối nay ở Đan Thi Các diễn ra một buổi đấu giá quy mô khá lớn! Hay ta cùng đệ đến chung vui đi!

Ngạo Thiên gật đầu, dù gì những dược liệu còn lại cũng chỉ xuất hiện ở Đan Thi Các, không bằng đến đó xem thử xem sao. Lỡ đâu gặp được thêm dược liệu quý hiếm. Thi Sơn vui vẻ trở lại phòng của mình, sắc mặt Ngạo Thiên trở nên âm trầm, rảo bước sang căn phòng đối diện phòng hắn.

Hắn nhẹ nhàng mở cửa , lão trung niên đang nhâm nhi cốc trà liền nói:

-Ây da! Người trong giang hồ sao lại thiếu phép tắc vậy! Ít nhất cũng nên gõ cửa đi chứ!

Ngạo Thiên ôm quyền:

-Nếu so về phép tắc giang hồ thì vãn bối cũng không dám so với Như Kiên tiền bối! Nhưng ít nhất cũng biết rằng cũng không nên nghe trộm người khác nói chuyện vậy chứ!

Mễ Như Kiên cười rồ lên một tiếng:

-Quả nhiên! Ha ha ha ! Thần thức ngươi có chút khác thường!

Ngạo Thiện tiện mông ngồi lên chiếc ghế gỗ bên cạnh, tiếp tục nói:

-Chắc hẳn tiền bối đến đây không chỉ để kiểm tra thần thức của vãn bối thôi chứ?

-Đương nhiên là không! Ta không thể để người thanh niên vừa nhìn khí của ta có thể đoán bệnh của con gái ta gặp nguy hiểm được! Bắt buộc ta cũng phải đến ít nhất cũng để bảo vệ chứ !

Lão uống nốt ngụm trà còn lại trên tay, đem ánh mắt dò xét hắn. Ngạo Thiên liền nói:

-Tiền bối! Bệnh của nữ tử ngài không khó chữa, ta đã hứa hai tuần sau sẽ đến thăm khám há lại thất hứa! Chỉ mong tiền bối có thể kiên nhẫn chờ đợi, tốt nhất ngài nên về chăm sóc nữ tử của ngài đi!

Như Kiên thắc mắc:

-Tại sao không phải là bây giờ mà là hai tuần sau?

-Tại vì hai tuần sau, ta mới có thể đột phá Trúc Cơ Kỳ!

Nói xong, hắn liền quay về phòng, khép chặt cửa lại, để lão Như Kiên với bộ não chưa thông.

Rõ ràng hắn mới Luyện Khí tầng ba, muốn hai tuần đột phá Trúc Co Kỳ thì có chút không tin tưởng! Tuổi trẻ ngông cuồng.

Màn đêm đã phủ lên Xương Mạc Trấn, nhưng ánh đêm lại không thể nhuộm đen nó, tại Đan Thi Các ánh đèn rực rỡ cứ thế phóng thẳng lên trời.

Ngạo Thiên cùng Thi Sơn bước vào buổi đấu giá sớm hơn tận gần nửa canh giờ nhưng cũng chật kín cả người, hắn mới vào yên vị được mấy phút bỗng dưng tim cảm giác có chút đau nhói, khi hắn nhìn vào một cô gái , cớn đau lại càng trầm trọng:

-Đó là hôn thê của tao ư?