Chương 7: Tiền Bối Kỳ Lạ - Thượng

- Bạo Hùng Quyền!

Bạo Hùng Quyền – một võ kĩ hoàng cấp trung phẩm, sức tấn công vô cùng khủng bố, chỉ cần luyện đến đại thành, một Luyện Khí tầng sáu cũng đủ phá vỡ phòng ngự mà đả thương một Luyện Khí tầng mười. Phải nói rằng muốn chạm vào người của một Luyện Khí đỉnh kỳ đến cả Luyện Khí tầng tám cũng chưa chắc có thể làm được, vậy mà chỉ với một võ kĩ liền có thể phá vỡ quy tắc. Nhưng Bạo Hùng Quyền lại có một nhược điểm chết người, không ai biết được ngoại trừ người sáng tạo ra nó – Võ Thần Ngạo Thiên.

Thi Sơn lao đến, giơ cao nắm đấm nhắm thẳng vào giữa ngực, ầm một tiếng, tên đạo tặc văng ra xa, phun liên tục mấy bọng máu, quyền này khẳng định lấy đi mấy cái xương sường lạnh lặn của hắn hơn nữa còn làm cho hắn vết thương càng thêm đậm, nội thương bộc phát. Bạo Hùng Quyền của Thi Sơn tuy chỉ mới là tiểu thành nhưng vẫn có thể áp đảo, dùng làm sát quyền với một số đối tượng, trong đó có tên đạo tặc xấu số này.

Tên đạo tặc cố gắng đứng dậy, nhưng chỉ là cố gắng, không thể thành hiện thực, hắn mới chập chững lại tiếp tục ngã xuống, vết thương trên bụng hắn giờ đã há miệng rộng ra, máu đã nhuốm đi cái áo cỏ của hắn. Khuôn mặt hắn tái xanh, lắp bắp:

-Xin cứu ta!

Nhưng vừa dứt lời liền ho khụ khụ rồi bất lực nhắm mắt – hắn đã chết. Thi Sơn khẽ lau mồ hôi trên trán nhìn sang Ngạo Thiên, không ngờ được hắn đang ngồi tại một gốc cây, thong dong huýt sáo còn mấy tên hồi nãy đã không thấy đâu. Thi Sơn toát mồ hôi lạnh, nhưng cuối cùng cũng định thần tiến đến nói với Ngạo Thiên:

-Đệ đệ, chúng ta đi thôi, trời cũng xế chiều rồi!

Ngạo Thiên gật đầu một cái, liền theo đường mòn quay trở về xe ngựa. Thi Sơn lắc đầu lẩm bẩm:

-Hình như chuyện này, ta là không hiểu được gì hết!

Ngạo Thiên mỉm cười, đương nhiên hắn nghe được hết những gì Thi Sơn nói, nhưng có điều hắn cũng không để ý lắm. Hắn vừa bước tới đường lớn, liền dùng thần thức quét xem xung quanh, tuy nhiên thần thức hắn lại một lần nữa bị đánh bật trở lại, hắn liền biết được, gã cao thủ đó vẫn còn ở đây.

Hắn liền chắp tay lại, cung kính nói:

-Tiền bối! Ngài là có thể ra ngoài nói chuyện với vãn bối được không?

Thi Sơn ngơ ngác nhìn hành động của Ngạo Thiên, tính tới hỏi hắn nhưng một luồng khí lạnh đã cản trở hắn, hắn vô thức lùi về sau ba bước. Ngạo Thiên đương nhiên cũng cảm nhận được luồng khí lạnh đó, và hắn cũng cảm thấy được một luồng khí sắc bén đang nhắm thẳng về phía hắn – là một mũi tên.

Hắn vẫn đứng yên, chỉ cố giữ lực trụ ở hai chân. Khi hắn biết mũi tên chỉ cách hắn khoảng ba thước, hắn nhanh chóng đưa hai tay về phía trước, hét lớn:

-Xuy Lưu Thuẫn!

Keng một tiếng, một luồng khí xuất hiện chắn trước mặt hắn, sau đó đỡ một mũi tên đang bay đến. Khi mũi tên vừa chạm vào Xuy Lưu Thuẫn của hắn, hắn đả động, lùi về sau một bước, sau đó từ từ di chuyển Xuy Lưu Thuẫn của hắn cùng hướng của mũi tên. Hắn đưa thuẫn của hắn đến ngang hông, phía bên trái hắn, sau đó mũi tiễn liền như nhận thấy vật cản đã không còn, bắn ra vun vút, phóng về một cây cổ thụ đàng xa, bùm … cây cổ thụ nay đã có thêm một lỗ ở giữa.

Tiếng cười ha hả vang lên, sau đó là một tràng vỗ tay, từ trên cao, một thân ảnh mang một chiếc cung từ từ hạ xuống trên mái xe ngừa của hắn. Một gã trung niên, lão khè khè nói:

-Ha ha ha! Không ngờ ngươi lại có thể đỡ một tiễn của ta, thật là tuổi trẻ tài cao!

Ngạo Thiên khẽ thu liễm lại Xuy Lưu Thuẫn, thở hổn hển, võ kĩ này khiến hắn mất khá nhiều chân nguyên. Hắn lại cung kính nói:

-Không biết tại sao tiền bối lại ở đây, lại còn cố ý tấn công vãn bối!

Thi Sơn ở phía sau, nhận thức được gã trung niên phía trước chắc chắn là một cao thủ cũng ôm quyền cúi đầu.

Gã trung niên hử một tiếng, gã rốt cuộc đứng đây để làm gì, gã cũng không biết, chả lẽ gã thấy thích thú với một tên nhóc có thần thức khá là lợi hại ư? Hay là gã vì muốn tìm kiếm cho mình một đối thủ vừa tầm, khi lão ở Thanh Bình Trấn cũng đã không còn ai có thể đụng đến gã.

Gã trung niên nhảy xuống, cất chiếc cung ra sau lưng, liền cười nói:

-Không có gì! Ta chỉ muốn lĩnh giáo người có thần thức mạnh mẽ như ngươi mà thôi! À mà ngươi tên gì? Nhà ở đâu? Ngươi ở Thanh Bình Trấn đúng không? Sao mà ta chưa nghe qua?

Từng đợt câu hỏi cứ thế tuôn trào vào tai Ngạo Thiên, nhưng hắn ngược lại còn lái sang chủ đề khác:

-Tiền bối cho hỏi đại danh quý tính!

Gã vuốt vuốt cằm, nói:

-Ta á? Ta họ Mễ tên Kiên, tên đầy đủ chính là Mễ Như Kiên!

Ngạo Thiên tiếp tục nói:

-Nếu Như Kiên tiền bối chỉ muốn lĩnh giáo, vậy thì đã lĩnh giáo rồi vậy thì vãn bối liền cáo từ! Thi Sơn huynh, chúng ta đi thôi!

Mễ Như Kiên nhìn hai bóng người bước lên xe ngựa liền đứng chắn trước xe, hô lớn:

-Ít nhất ngươi cũng cho ta biết tên chứ!

Ngạo Thiên điềm nhiên nói:

-Tiền bối nên về chăm lo cho người thân đi thì hơn! Tốt nhất là nhanh lên, không nên lãng phí thời gian, Hàn Khí Nhập Thể đã thật sự trở nặng rồi đấy!

Mễ Như Kiên sửng sốt:

-Sao cậu biết con gái tôi bị Hàn Khí Nhập Thể, sao cậu biết?

Ngạo Thiên trả lời:

-Dựa vào luồng khí trên người anh, có chút giống với Hàn Khí nhưng trên người anh lại không đậm đặc chứng tỏ anh không bị chỉ là do tiếp xúc nhiều, nếu chỉ là người lạ thì hàn khí trên người anh sẽ không như thế. Nên tiếp cúc nhiều chỉ có thể là người thân.

Mễ Như Kiên càng thêm sốt ruột, rốt cuộc người thanh niên trước mắt là ai mà lại có khả năng suy xét tài tinh như vậy. Không để gã tiếp tục đoán già đoán non, Ngạo Thiên lại nói:

-Nhưng vãn bối có điều không ngờ, con gái ngài đã bị khá lâu, lại không đi chữa trị mà còn để trở nặng!

Mễ Như Kiên khuôn mặt trầm xuống, cố nắn từng chữ:

- Không phải không chữa trị mà là không có cách!

Ngạo Thiên chấn kinh:

-Hàn Khí Nhập Thể lại không có cách, thật là cổ hủ!

Mễ Như Kiên có phần sáng mắt:

-Chẳng lẽ cậu có cách!

Lúc này, Mễ Như Kiên đã tránh sang một bên, Thi Sơn liền thúc ngựa chạy nhanh về phía Xương Mạc Trấn, Ngạo Thiên liền hô lớn:

-Hai tuần nữa hãy đến Trần Gia, tìm Trần Thi Sơn!

Mễ Như Kiên lẩm bẩm:

-Từ khi nào Trần Gia lại có kiểu thiên tài biến thái như thế này!