Chương 8: Khiến nàng không khống chế được

Nam Cung Trụy Nguyệt không hề biết, giang hồ đang lặng lẽ truyền ra 1 lời đồn quỷ dị.

Đại hội luận võ chính thức khai mạc vào ngày hôm sau, Nam Cung Trụy Nguyệt có chút nhàm chán, căn phòng của Nam Cung Quân và nàng ở trong cùng một khuôn viên, ở giữa bị ngăn cách bởi 1 vườn hoa tinh xảo.

Không chỉ thế, mà ngay cả cách trang trí chỗ ở của bọn, cũng mang theo một loại lạnh nhạt tinh xảo. Những điểm rất nhỏ này đều cho thấy tiếng tăm của Nam Cung Quân trong võ lâm.

Lúc này Nam Cung Trụy Nguyệt đang nằm trong vườn hoa trên núi giả, nhìn từ phía dưới núi giả. Căn bản không có người phát giác được, cho nên nàng rất yên tâm nằm trên đó nghĩ ngơi.

Đã có vài người không thức thời, khe khẽ nói nhỏ ở phía sau núi giả, cho dù các nàng cực lực hạ giọng, nhưng tu vi đạt đến cảnh giới nhất định, âm thanh nhỏ bé thế nào cũng có thể nghe được rất rõ ràng, Nam Cung Trụy Nguyệt đang có chút không kiên nhẫn, suy nghĩ có nên đổi một chỗ nghĩ ngơi khác.

Lại nghe được nội dung các nàng đang bàn luận, lại có liên quan đến nàng, nàng chỉ có thể lựa chọn hiếu kỳ nghe tiếp.

“Ta nghe nói tiểu tư Nam Cung hiện tại là giả, cháu gái trưởng môn Chu phái Huyền Thiên mới là thật.”

“Việc này đã truyền khắp nơi, buồn cười là minh chủ còn uổng công nuôi con gái thay người khác.”

“Việc này là thật sao? Năm đó không phải lục đại môn phái dùng tiểu thư Nam Cung để áp chế minh chủ sao?”

“Lục đại môn phái cũng không phải là thằng ngốc, nói không chừng tùy tiện bắt cô bé thế chỗ.”

“Chỉ là, sao minh chủ lại tin?”

“Năm đó Thu Cơ sinh con ở nhà mẹ đẻ, minh chủ lại chưa từng gặp qua con mình.”

......

Phía sau nói gì, Nam Cung Trụy Nguyệt không có nghe vào. Nàng chỉ cảm thấy trong đầu mơ màng chìm xuống, nơi tim đập cũng có chút run rẩy đau đớn. Nhưng nàng không rõ mình nên tức giận với ai.

Giận người khác bịa đặt, hay giận mình không phải là con gái hắn, hay là giận hắn từng có quan hệ với phụ nữ khác, Nam Cung Trụy Nguyệt không tiếng động rời khỏi núi giả, ngẩn người ngồi ở trong phòng mình.

Là bịa đặt sao? Nếu là bịa đặt sao lại có vẻ như đã truyền khắp võ lâm, lại chỉ có nàng không biết. Nếu mình thật sự không phải là con gái của hắn, không phải rất tốt sao, vốn không nguyện có quan hệ cha con với hắn. Hắn từng có quan hệ với người phụ nữ khác, chuyện này không phải đã sớm biết sao, đã có con gái, chẳng lẽ hắn có thể tự mình sinh sao.

Chỉ là, Nam Cung Trụy Nguyệt nhíu chặt lông mày, biết là một chuyện, nghe được người khác nói, lại là chuyện khác. Ít nhất cuối cùng nàng biết rõ, nàng để ý nhất vẫn là hắn từng có một đoạn quan hệ với người phụ nữ khác.

Trong lòng nàng dấm chua ùn ùn kéo đến bao phủ cả người nàng.

Chỉ cần vừa nghĩ đến, nụ cười của hắn, săn sóc của hắn, dịu dàng của hắn, lồng ngực của hắn, ngực của hắn, tất cả đều đã cho một người phụ nữ khác, nàng lại nhịn không được muốn giết người.

Một loại cảm xúc tên là không khống chế được, quằn quại trong ngực nàng. Nàng nắm chặt góc bàn, thậm chí còn cào ra năm đường khắc hình con sâu. Ngay sau khi tức giận đạt đến đỉnh điểm, ly tâm bí quyết ẩn núp thật sâu đột nhiên bắt đầu chuyển động lại.

Cảm giác tươi mát lại chạy trong cơ thể, tâm linh của nàng lại trở nên trong sạch.

Dù sao Nam Cung Trụy Nguyệt cũng đã sống qua 2 đời người, sau khi nàng không chế được cơn giận, lập tức ra quyết định.

Lúc Nam Cung Trụy Nguyệt xuất hiện trong phòng hắn, Thương Khung có vẻ hơi khiếp sợ, nhưng hắn lập tức trấn định ngay.

" Tiểu thư, có việc sao?"

Nam Cung Trụy Nguyệt đến tìm hắn là có nguyên nhân, Thương Khung luôn đi bên cạnh Nam Cung Quân, là 1 trong vài người ít ỏi.

"Thương Khung, ta muốn hỏi cậu một việc."

Gần đây hình như Thương Khung cũng nghe được tin đồn, đại khái đoán được Nam Cung Trụy Nguyệt muốn hỏi gì.

Lúc này gật gật tỏ vẻ đáp ứng.

“Thương Khung, liên quan đến thân thế của ta, ta hi vọng cậu nói hết tất cả những gì cậu biết cho ta.”

" Tiểu thư yên tâm."

“Ta muốn biết rõ chuyện Thu Cơ.”

Con ngươi Thương Khung hơi nheo lại, giống như đang nhớ lại chuyện năm đó.

Lúc Nam Cung Trụy Nguyệt trở lại phòng mình, ngồi ở bên giường hơi giật mình ngẩn người, nàng không rõ bây giờ mình có tâm trạng gì, giống như yên ổn lại giống như càng rối loạn.

Thương Khung nói vô cùng kỹ càng. Thu Cơ từng là đệ nhất mỹ nhân võ lâm, con gái bang chủ Chu phái Huyền Thiên. Lục đại môn phái vốn định ám sát Nam Cung Quân, biết rõ công lực hắn thâm hậu, bách độc không nhập, lại muốn dùng đến một loại xuân dược cấm kỵ đến giết hắn, nếu trong một giờ không cùng người giao hợp, hắn sẽ chết.

Sau đó chính là chuyện xưa mỹ nữ cứu anh hùng. Nam Cung Quân lớn lên quá tuấn tú, đến ngay cả Thu Cơ cũng tơ tưởng đến hắn, Chu Tấn làm sao cũng không nghĩ đến, con gái mình lại không tiếc trong sạch giải độc cho người kia. Sau khi độc được giải, không giết được Nam Cung Quân, lại không thể giết Thu Cơ. Việc này không biết làm sao liền quên đi.

Dù sao là mình ám toán người ta trước, con gái mình lại thất thân, việc xấu trong nhà không tiện khoe ra ngoài, bọn họ cũng che giấu xuống. Lại không ngờ đến Thu Cơ có bầu, thậm chí kiên trì sinh ra. Nghe nói sau đó Thu Cơ chết vì khó sinh, mà đứa bé kia thành quân cờ Chu Tấn trả thù Nam Cung Quân.

Hắn luôn luôn vụng trộm tập trung sức mạnh, sau đó liên hợp với lục đại môn phái, hẹn Nam Cung Quân đến núi Ưng Nhai dẫn con gái về, muốn đẩy Nam Cung Quân vào chỗ chết. Đây là mở màn cho trận chém giết 10 năm trước.

Nam Cung Trụy Nguyệt không có một chút cảm xúc, giống như đang nghe chuyện xưa của người khác. Cho dù nàng chính là lợi thế dùng để áp chế Nam Cung Quân. Chỉ là Thu Cơ đã chết rồi, ngoại trừ Chu Tấn ra, ai có thể phân biệt được ai là con gái ruột của Nam Cung Quân. Có khả năng rất lớn thân thế nàng là giả, dưới tình huống này, rất có thể tùy tiện dùng một cô bé thay thế.

Đột nhiên Nam Cung Trụy Nguyệt cảm thấy rất phiền, nàng đoán không ra Nam Cung Quân nghĩ gì. Mặc dù Nam Cung Quân bị ép phát sinh quan hệ với Thu Cơ, chỉ là việc này… sau đó hắn thật sự không có cảm giác gì với Thu Cơ sao?

Nếu hắn không quan tâm đến việc đó, tại sao hắn lại theo ước định đến núi Ưng Nhai, thậm chí còn theo yêu cầu của người khác, một mình đi đến, rõ ràng biết lục đại môn phái chuẩn bị hợp lực vây đánh hắn.

Nam Cung Quân chưa bao giờ cưỡng cầu bất cứ ai. Tại sao hắn lại cố chấp với một cô bé như thế, bởi vì là cốt nhục của hắn sao? Cho nên, dịu dàng quan tâm của hắn đối với mình, đều là vì nguyên nhân này. Vậy, nếu Nam Cung Quân phát hiện mình không phải là con gái ruột của hắn, hắn sẽ như thế nào?

Nghĩ đến tính tình vốn lạnh lùng của Nam Cung Quân, Nam Cung Trụy Nguyệt cơ hồ vô ý thức cảm thấy, nếu như nàng không phải là con gái của Nam Cung Quân, Nam Cung Quân tuyệt đối sẽ không liếc nàng một cái.

Trong lòng thoáng cái trở nên lạnh buốt, trước kia vẫn cảm thấy loại huyết thống ràng buộc cha con, là vướng bận của bọn họ, khiến cho nàng không cách nào đường đường chính chính yêu say đắm hắn. Chỉ là, bây giờ ở thời khắc này, nàng rất hy vọng mình là con gái ruột của hắn.

Nghĩ đến dịu dàng của hắn, nụ cười nhẹ của hắn, ngực của hắn sắp thuộc về một người phụ nữ khác. Sát ý lại xông ra từ trong lòng nàng. Nàng quyết định mình không thể ngồi chờ chết như vậy.

Trong lòng nàng có một thanh âm, luôn luôn lặp lại.

Giết cô gái kia, ngươi chính là con gái duy nhất của hắn.