Chương 7: Biến nàng thành ma

Nam Cung Trụy Nguyệt đã luyện đến tầng 4 của ly tâm bí quyết. Nàng cảm thấy hình như mình đã thay đổi, lại giống như vẫn là chính mình. Chỉ là nàng đã học xong, làm thế nào để chôn tình cảm của mình ở nơi sâu nhất.

Nàng học xong lẳng lặng, lặng yên nhìn Nam Cung Quân, chôn giấu từng chút từng chút yêu thương của mình giành cho hắn ở chỗ sâu trong lòng. Mỗi một giây ở bên cạnh hắn, cũng làm cho Nam Cung Trụy Nguyệt cảm thấy như giành giật với ông trời.

Kể từ khi Nam Cung Trụy Nguyệt đến Tiêu Hồn Điện đã gần 10 năm, ly tâm bí quyết nàng luyện rất nhanh, chẳng qua từ 2 năm trước, đã không còn bất kỳ tiến bộ nào.

Tầng 5 của ly tâm bí quyết là một mốc, chỉ cần vượt qua tầng 5, đạt đến tầng 7 thì đã là chuyện nước chảy thành sông. Chỉ là nội dung của tầng năm là, vong tình. Nam Cung Trụy Nguyệt nghĩ thầm, chỉ sợ cuối cùng cả đời nàng cũng không thể làm được.

Nhớ rõ năm đó Nam Cung Quân nói cho nàng biết, nói sẽ không biến thành quái vật không có thất tình lục dục. Chỉ là luyện xong một bước này, cuối cùng có thể còn lại gì? Chẳng qua bây giờ nàng không còn là cô bé táo bạo trước kia, sẽ không điên cuồng la hét om sòm trước mặt hắn.

Có lẽ chính hắn cũng không biết rõ. Nam Cung Trụy Nguyệt cảm thấy, ly tâm bí quyết như một liều thuốc độc mãn tính nhẹ nhàng chậm rãi, xơi tái thân thể tinh thần của ngươi từng chút từng chút một, khiến ngươi và nó hoàn toàn dung hợp khó có thể chia lìa, chỉ sợ chính ngươi cũng không hiểu nổi mình rốt cuộc vẫn là chính mình trước kia hay không.

Cách thức của ly tâm bí quyết chính là trở về nguyên trạng, thuận theo tự nhiên. Cho nên Nam Cung Quân chưa bao giờ bắt buộc nàng muốn tu luyện đến trình độ nào.

Cho nên hắn không biết, từ 2 năm trước Nam Cung Trụy Nguyệt đã không tiếp tục luyện ly tâm bí quyết.

Tiểu lâu ở hậu viện là cấm địa ở Tiêu Hồn Điện, nhưng Nam Cung Trụy Nguyệt có thể tự do ra vào.

Giá sách bên trong tòa nhà toàn bộ đều là võ công tâm pháp võ học của các môn phái. Tuy nhiên không biết tại sao trong này lại có nhiều bộ võ học bí truyền đầy đủ như thế.

Chẳng qua đây cũng là một cơ hội. Nam Cung Trụy Nguyệt bắt đầu đọc sách trong tòa nhà, bắt đầu tìm ra một con đường khác cho mình.

Điểm xuất pháp của nàng rất đơn giản, nàng không muốn quên Nam Cung Quân, lại càng không muốn vong tình. Cho dù có một ngày, Nam Cung Quân thật sự biến thành tiên, cho dù hắn không còn nhớ gì cả, chỉ cần còn có mình nhớ hắn, vậy là đủ rồi.

Trong giang hồ cứ 3 năm sẽ tổ chức luận võ 1 lần, cao thủ các môn phái đều tập trung cùng một chỗ, tỷ thí tài nghệ với nhau, sau đó nhận được một danh xưng ‘Võ Thần’. Tuy chỉ là hư danh, nhưng vẫn có vô số người trở nên mê muội.

Cho dù người đời biết, thiên hạ hôm nay, Nam Cung Quân là võ lâm chí tôn. Nhưng vẫn có không ít người hy vọng có thể mượn những trận đấu như vậy để vang danh thiên hạ.

Trước đây mỗi lần luận võ đều do Thương Hải thuộc hữu hộ pháp ra mặt, chỉ là lần này ngoại lệ, Nam Cung Trụy Nguyệt quyết định tự mình tham gia.

Lần luận võ trước đây, bởi vì mình còn chưa trưởng thành, nên nàng quyết định không tham gia. Nhưng bây giờ, nàng cảm thấy mình cũng nên đi để trãi đời.

Khi Nam Cung Quân nghe được quyết định của nàng, cũng không lấy làm kinh ngạc, giống như đã sớm dự liệu.

“Ta đi với con.” Lúc hắn nói lời này, giọng điệu thờ ơ.

Lại khiến cho tả hữu hộ pháp đều giật mình không nhỏ, bởi vì hắn chưa từng tham gia những cái gọi là hoạt động giang hồ này.

Trên đường đi xe ngựa mệt nhọc, cho dù xe ngựa Tiêu Hồn Điện lớn và xa hoa nhất, nhưng Nam Cung Trụy Nguyệt không quen ngồi xe ngựa vẫn cảm thấy đầu choáng mắt hoa, lục phủ ngũ tạng giống như đang đảo lộn.

Nam Cung Quân ngồi đối diện nàng, cầm trong tay một quyển sách chậm rãi lật xem. Nam Cung Trụy Nguyệt không thể không bội phục bộ dáng tự tại của hắn, ở trong cái xe rung lắc như vậy, hắn cũng có thể bộ dáng sung sướng vênh váo, thậm chí còn có thể xem sách đến mê.

Lại một xóc nảy không lớn không nhỏ, đầu Nam Cung Trụy Nguyệt càng choáng, nàng nhíu mày tựa vào thành xe, cố gắng bình phục cảm giác buồn nôn.

Đột nhiên một cánh tay vươn ra, sau đó bắt lấy nàng. nàng còn chưa kịp phản ứng, đã đổi sang hướng khác, từ bên phải toa xe bị chuyển sáng bên trái, hơn nữa còn ngồi trong lồng ngực hắn.

Một tay Nam Cung Quân ôm lấy nàng, tay còn lại vẫn cầm sách. Con ngươi trong vắt của Nam Cung Quân hơi liếc nàng, phát hiện dường như nàng không còn khó chịu. Thế là cúi đầu xuống tiếp rục xem sách.

Nam Cung Trụy Nguyệt ngồi trong lồng ngực hắn, lẳng lặng nhìn sườn mặt của hắn không nói. Trong xe rung chuyển như vậy, nhưng chỉ riêng trong lồng ngực của hắn, lại khiến cho người ta cảm thấy yên bình vững vàng.

Nam Cung Trụy Nguyệt đoán rằng, có lẽ hắn dùng nội lực lặng lẽ hóa giải rung xóc, hoặc là hắn lặng lẽ chống đỡ rồi, cho nên hắn mới có thể ngồi vững vàng như thế.

Nhìn hắn một tay không tiện lật sách, nàng không nói một lời cầm lấy cuốn sách trong tay hắn. Sau đó, chọn một tư thế thoải mái trong ngực hắn, cái đầu nhẹ nhàng tựa trên vai hắn, sau đó nàng mới nâng quyển sách lên, thuận tiên cho hắn đọc.

Tả hộ pháp Thương Khung ở bên ngoài đánh xe, lơ đãng quay đầu nhìn vào thấy, cũng không nhịn được ngạc nhiên.

Chủ nhân vuốt ve tiểu thư ngồi ở góc, chú ý ngăn chặn xóc nảy thừa thải giúp nàng. Tiểu thư nhu thuận rúc vào lồng ngực hắn, sau đó cầm sách giúp hắn, hai người đều không nhiều lời, chỉ lẳng lặng ngồi cùng một chỗ nhìn quyển sách trên tay.

Một màn này khiến cho Thương Khung cảm thấy, bầu không khí giữa bọn họ bất luận kẻ nào cũng chen không vào được.

Thương Hải nhìn biểu tình sửng sốt của Thương Khung, hiếu kỳ liếc nhìn, cũng không khỏi sửng sốt. Cuối cùng hai người cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, không khỏi nở nụ cười, sau đó, ăn ý làm cho ngựa chạy chậm một chút.

Nam Cung Trụy Nguyệt không biết mình thiếp đi lúc nào, càng không biết mình xuống xe ngựa thế nào.

Nhìn ánh sáng mờ tối trong phòng, nàng đoán chắc đã tối rồi. Vậy, đã đến sơn trang tổ chức luận võ.

Còn chưa kịp nghĩ đến chuyện khác, đã có người nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Nam Cung Quân chậm rãi đi đến, sau đó vung tay lên, đốt sáng vài ngọn đèn nhỏ trong phòng.

Chẳng lẽ hắn vẫn luôn đứng ở bên ngoài? Nam Cung Trụy Nguyệt nhìn quân áo trên người hắn hơi ướt một chút, lặng lẽ suy đoán.

Chốc lát sau Thương Khung và Thương Hải cũng vào, bưng lên thức ăn nóng hổi, dọn cơm xong rồi lặng lẹ lui xuống.

Nam Cung Quân ngồi trước bàn, động tác ưu nhã múc hai chén cơm. Nhìn Nam Cung Trụy Nguyệt còn ngẩn người trên giường, không khỏi nhẹ giọng kêu nàng.

" Ăn cơm trước đi."

Nam Cung Trụy Nguyệt lấy lại tinh thần, không chắc chắn nói: “Người ở đây chờ con?”

Nam Cung Quân hơi gật đầu, sau đó mới gắp lấy thức ăn Nam Cung Trụy Nguyệt thích bỏ vào chén nàng.

Nam Cung Trụy Nguyệt vội vàng bò xuống giường, ngồi vào trước bàn, bắt đầu dùng cơm với hắn.

Lúc ăn nhịn không được ngẩng đầu nhìn Nam Cung Quân nhiều lần, lại không biết nên nói gì. Phát hiện ra nàng khác thường, Nam Cung Quân nhẹ giọng hỏi.

"Làm sao vậy?"

Nam Cung Trụy Nguyệt hơi cắn môi. “Lần sau không cần phiền phức như vậy, người ăn trước không cần chờ con.”

“Không phiền.”

Nàng nghe được ngẩng đầu, chỉ thấy thần sắc thờ ơ trên mặt Nam Cung Quân, nhưng trong mắt có một tia ôn nhu nhẹ nhàng.

Tim Nam Cung Trụy Nguyệt nhẹ nhàng rung động, chỉ là loại ôn nhu nhẹ nhàng này, khiến cho tim nàng một lần lại một lần hoàn toàn rơi vào tay giặc. Nàng nghĩ thầm, một ngày nào đó Nam Cung Quân sẽ tu thành tiên, mà nàng Nam Cung Trụy Nguyệt nhất định sẽ thành ma.