Chương 14: Lưu luyến tình thâm

Nam Cung Trụy Nguyệt ở trong ngực Nam Cung Quân oán giận, nhìn chòng chọc hắn, nàng cảm thấy, mình giống như bị lừa gạt, nàng vẫn cảm thấy người đàn ông sắp tu luyện thành tiên giống như Nam Cung Quân, chắc sẽ không ham thích chuyện phòng the như vậy, chỉ là, mấy ngày nay, Nam Cung Quân hễ có thời gian liền ôm nàng lăn lộn trên giường.

Đây mới thật sự là chuyện một người đàn ông tu tiên nên làm, biết làm sao?

“Chàng còn rất nhiều chuyện giấu ta có đúng không?”

Nam Cung Quân vẻ mặt thỏa mãn vuốt ve Nam Cung Trụy Nguyệt, không có chút phật lòng đối với ánh mắt bất mãn của nàng.

" Nguyệt Nhi đa nghi."

“Chàng nói đi, sao chàng lại tinh thông chuyện phòng the như vậy?”

Nếu nàng nhớ không lầm, hình như Nam Cung Quân chỉ từng có mối lương duyên ngắn ngủi với một mình Thu Cơ thôi, sau đó hắn mãi miết say mê võ học, thậm chí còn không có bất kỳ thị thiếp hầu giường nào, cho nên câu trả lời này rất quan trọng.

Nhìn Nam Cung Trụy Nguyệt kiên định không có chút biểu lộ hàm hồ nào, Nam Cung Quân hơi cong môi.

“Có biết vì sao lầu hai của tiểu lâu kia bị khóa lại không?”

“Liên quan gì đến tiểu lâu đó?”

Tiểu lâu đó là một trong những cấm địa ở Tiêu Hồn Điện, chỉ là bên trong ngoại trừ sách dạy võ công ra, cũng không có cái gì khác a.

“Ừ, bởi vì tất cả sách ở lầu hai đều liên quan đến phương pháp phòng the.”

Cho nên, ngay ban đầu Nam Cung Quân đã không cho phép nàng lên đó. Đột nhiên mặt Nam Cung Trụy Nguyệt đỏ lên.

Chỉ là, nghi vấn trong lòng Nam Cung Trụy Nguyệt lại xuất hiện, tại sao lúc trước Nam Cung Quân luôn bày ra bộ dáng cấm dục, bây giờ lại ham thích như vậy, còn có, nàng cảm thấy tính tình của Nam Cung Quân thay đổi rất nhiều, cũng không lạnh nhạt giống như trước. Gây đây, hắn trở nên giống con người hơn.

“Chàng còn chuyện gì giấu ta nữa hay không?”

" Đương nhiên là không."

“Chắc chắn có, bằng không chàng sẽ không thay đổi lớn như vậy.”

Nam Cung Quân ngây ra một lúc, sau đó có chút nghi ngờ hỏi. “Hả? Thay đổi chỗ nào?

Cái này đổi lại Nam Cung Trụy Nguyệt ngẩn người, nó thật không dễ hình dung rõ ràng.

“Ừm, chính là, bây giờ chàng càng giống một người bình thường hơn.”

Nghĩ nghĩ, nàng lại nhịn không được hỏi một câu, “Đây không phải có ý là chàng sẽ không thành tiên chứ?”

Đột nhiên Nam Cung Quân híp mắt nở nụ cười, sau đó ôm chặt Nam Cung Trụy Nguyệt có chút lo sợ bất an.

“Không đâu, ta đã phế bỏ ly tâm bó quyết rồi.”

Sao?! Hắn lại phế bỏ một thân tu vi của mình. Nam Cung Trụy Nguyệt cảm giác mình nghe nhầm, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt chắc chằn cùng không thèm quan tâm của Nam Cung Quân, chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều là sự thật?

" Tại sao? Tại sao chàng lại phá bỏ?"

“Là ai đáng thương xin ta không cần thành tiên, không được quên nàng. Nói luyện ly tâm bí quyết như một quái vật không có tình cảm.”

Trên mặt Nam Cung Quân nở nụ cười yếu ớt, giọng điệu thản nhiên nói lại những chuyện trước kia.

" Cho nên, chàng cũng là vì ta?"

"Ừ."

Sau đó, nàng không biết mình còn có thể nói cái gì. Nam Cung Quân vẫn luôn là 1 người dịu dàng, chưa bao giờ bắt buộc nàng làm cái gì, một lần lại một lần bởi vì nàng vô tâm, hoặc thuận miệng nói một câu, liền hy sinh nhiều như vậy.

Cho dù khi Nam Cung Quân nói phế bỏ võ công, bộ dáng giọng điệu không thèm quan tâm, chỉ là, Nam Cung Trụy Nguyệt rất rõ ràng, ly tâm bí quyết khó luyện cỡ nào, sau khi luyện xong có thể kiêu ngạo trước thiên hạ biết bao nhiêu, không có địch thủ. Nhưng, người này lại nói bỏ liền bỏ.

“Từ khi nào bắt đầu?”

“Từ ngày nàng rời khỏi tiểu lâu đó.”

Nàng nhớ đến, ngày đó mình ở trong tiểu lâu kia, không quan tâm quở mắng ly tâm bí quyết là võ công ma quỷ, cuối cùng lúc rời đi, còn khẩn cầu hắn không được quên mình. Bắt đầu ngay từ khi đó sao. Đột nhiên Nam Cung Trụy Nguyệt cảm thấy, chính mình thiếu nợ Nam Cung Quân, chỉ sợ đến cuối đời cũng không trả nổi.

Nàng vùi mình thật sâu vào trong ngực Nam Cung Quân, nhẹ nhàng hỏi.

“Nam Cung Quân, chàng bắt đầu thích ta từ khi nào?”

“Từ lần đầu tiên gặp mặt.”

Cái này đổi lại Nam Cung Trụy Nguyệt giật mình, sau khi gặp mặt ở núi Ưng Nhai, khi đó Nam Cung Quân giống như tu la, tàn sát hết lục đại môn phái, ngày đó trời đất đều bị nhuộm thành màu đỏ.

Giống như biết rõ Nam Cung Trụy Nguyệt sẽ hỏi tại sao, Nam Cung Quân tự mở miệng trả lời.

“Chỉ có trong mắt của nàng là một mảnh trong sáng, không có giết chóc không có sợ hãi.”

Hắn hơi dừng lại một chút, sau đó lại nói.

“Tâm nguyện của mặt trời là tỏa sáng.” (“quân ý vi nhật quang” chữ quân này giống chữ quân trong Nam Cung Quân)

Đột nhiên Nam Cung Trụy Nguyệt giống như hiểu rõ, sau đó mới tiếp tục nói.

“Trụy Nguyệt (trăng rơi), sau khi ánh trăng hạ xuống, chính là mặt trời bay lên.

Người này, thậm chí ngay cả tên cũng phải để cho nàng tương xứng với hắn, người đàn ông quá bá đạo! Chỉ là Nam Cung Trụy Nguyệt vui vẻ chịu đựng.

“Nam Cung Quân, chàng có hối hận vì ta mà buôn tha cơ hội thành tiên hay không?”

“Không đâu, hơn nữa ta không thành tiên được.”

" Tại sao?"

Nam Cung Trụy Nguyệt thấy rất khó hiểu, rõ ràng hắn đã luyện đến cấp 8 a.

“Bời vì còn vướng bận với thế gian này.”

Sau khi nói lời này, Nam Cung Trụy Nguyệt si ngốc nhìn vào trong đôi mắt mềm mại có thể dìm chết người của Nam Cung Quân, sau đó nhịn không được lại chạm vào, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt của hắn.

Nam Cung Trụy Nguyệt nàng may mắn biết bao, có thể được người đàn ông này quyến luyến.