"Vậy sư tôn. Ngài chắc cũng phải có bảo bối, đan dược, giống như viên Cửu Chuyển Linh Đan nhỉ?" Thanh Huyền thắc mắc hỏi.
"À cái này, có thì đương nhiên. Chỉ là...bị cấm chế ngăn chặn rồi. Vi sư miễn cưỡng lắm cũng chỉ lấy được viên đan dược kém nhất nhất cho người. Nhưng khi vi sư khôi phục được một chút thực lực sẽ có thể lấy ra những thứ khác a!" Nam Long nhân đứng một bên bình tĩnh nói.
Khi nghe được lời này, Thanh Huyền cảm giác được đây chắc là bàn tay vàng phế nhất mà hắn từng biết rồi.
Nhưng miễn có còn hơn là không có!
Thanh Huyền sốc lại tinh thần tự an ủi bản thân lòng thầm nghĩ.
Ngay sau đó, hắn ngồi xuống xếp bằng lại, bắt đầu chuyên tâm tu luyện.
Thời gian thấm thoát trôi đưa trong nháy mắt đã hơn hai tháng.
Những ngày tháng trong không gian này, Thanh Huyền ngoài việc tu luyện nâng cao linh lực trong cơ thể ra, còn không quên rèn cơ thể để có nhục thân mạnh mẽ.
Cũng may là đạt đến cảnh giới tụ khí cảnh sẽ không lo việc chết đói. Chỉ cần dùng linh lực của bản thân bổ sung là được.
Nhưng nó cũng chỉ làm không chết đói, chứ không làm cho no bụng, ngon miệng được.
Ầm!
Một tiếng nổ phát ra, làm khói bụi kéo đến. Lúc sau khi tan đi thì lộ ra thiếu niên đang ngồi xếp bằng, trang phục rách tả tơi, lộ ra thân thể săn chắc.
"Thế mà thành công đột phá rồi" Thanh Huyền dần dần mở mắt ra. Sau thì, cảm nhận lại một lần nữa, vui mừng nói.
"Tốt tốt!" Nam Long nhân nói. Được rồi con hãy vận chuyển tinh thần lực ra ngoài đi, giống như là truyền linh lực vậy.
Thanh Huyền nghe theo lời của sư phụ, hắn bắt đầu nhắm mắt lại, cảm nhận tinh thần chi lực trong cơ. Tiếp đó thì truyền ra bên ngoài.
Đúng rồi đó!
Khi mở mắt ra, không gian đã thay đổi, bây giờ chỉ thấy một khoảng không tối mù tối mịt.
Hắn từ từ đứng dậy, mò đi ra bên ngoài, thì thấy bản thân thật sự đã ra khỏi không gian trong bảo túi a!
Hắn đi đến lấy một ngọn đèn thắp sáng lại, thì thấy bên dưới là một cái bình, hai quyển và một cái túi nhỏ.
"Nhớ không nhầm thì còn một cái bảo túi nữa mà nhỉ?"
Ngay khi đang thắc mắc thì một giọng nói từ trong đầu vang lên:"Đương nhiên là không thấy. Bảo túi này đã dung hợp vào trong đầu ngươi, chỉ cần một tia ý niệm liền đem nó biến ra"
Nghe lời này Thanh Huyền cũng làm thử, Đưa tay lên nhìn vào nó, ngay sau đó thì thôi động ý niệm, từ trong hư vô xuất hiện một chiếc bảo túi màu vàng đất đậm, trên đầu có một sợi dây dùng để buộc chặt lại.
Thanh Huyền nắm chặt bảo túi trong tay lại ngạc nhiên thốt lên:" A! Quả thật được rồi"
"Hừ! Có vậy mà cũng vui, đúng là không có tiền đồ" Nam Long nhân bên trong không gian hừ một tiếng.
Một lúc lâu sau, Thanh Huyền đi ra khỏi nhà hít thở không khí trong lành.
Đầu tiên, hắn đi đến vài tiệm bán trang phục rồi mua mấy bộ. Sau đó, thì tìm một nơi để no bụng.
Đi được một đoạn thì hắn dừng chân lại một nơi, phía trước mặt Thanh Huyền là một bảng hiệu để chữ ‛Thực Quán’ to đùng.
"Ông chủ mau đem lên cho ta những món ngon nhất ở đây" Thanh Huyền khi bước vào quán, thì đi đến một bàn ngồi xuống bắt đầu gọi món.
"Ây da ây da! Quý khách chờ một chút. Tiểu nhân sẽ mang lên ngay" Từ xa một người đàn ông trung niên đi tới, xoa xoa hai tay cười cười nói.
Một lúc sau, đồ ăn cũng mang lên, Thanh Huyền sau khi đưa tiền xong thì lao vào ăn như hổ đói.
Tuy mấy tháng ở trong không gian không chết đói, nhưng cũng không no, bay giờ nhìn thấy những món ăn ngon miệng trước mặt làm cho hắn có chút kiềm không nổi.
"Này người nghe gì chưa! La Sơn môn sắp mở cuộc tuyển chọn rồi đó."
"Chuyện này ta cũng biết..."
Từ bên bàn bên cạnh không ngừng nói về chuyện La Sơn sắp mở của thu nhận đệ tử.
"A đúng rồi vậy mà quên mất chuyện này"
Sau khi ăn xong, Thanh Huyền đi về nhà thu dọn hết đồ đạc rồi lên đướng hướng đến phía Bắc.
Mấy ngày sau, phía Bắc, tại một sơn vực.
“La Sơn Vực”. Theo truyền thuyết thì có một vị tu tiên giả tên La Sơn, thực lực cường đại có sức mạnh dời non lắp bể, đại chiến với một vị tu tiên giả khác.
Hậu quả sau đại chiến đó là hình thành nên nhiều ngọn núi trong một khu vực, mà vị cường giả đó vì vậy mà quyết định lấy tên mình đặt cho Sơn Vực. Rồi sáng lập ra tông môn ở đây, còn bản thân thì tuyệt tích không biết chỗ nào.
...
Phía xa xa, tại một ngọn núi, ở dưới ngọn núi đó là một bãi đất trống rộng lớn được phủ cỏ xanh, trên nó có khoảng hai đến ba trăm người đang đứng.
Từ trên ngọn núi, hai người đang đi xuống bằng đường bậc thang được xây lên.
Ngay khi thấy hai người một nam một nữ, một thân bạch y, thì không ngừng bàn tán xôn xao.
Nam Bạch y đi về phía trước, bằng cách nào đó phát ra một thanh âm lớn đủ để cho mọi người nghe rõ:"Nếu các vị đã có mặt ở đây, thì chắc cũng biết Là La Sơn Môn chúng ta năm nay mở cuộc tuyển chọn đệ tử nhỉ!?"
"Ta tên La thiên, còn người con gái đứng bên cạch gọi là La Huyên. Hai người chúng ta là đệ tử nội môn của La Sơn Môn. Và chúng ta cũng là những người phụ trách kiểm coi cuộc tuyển chọn"
"Mỗi một vòng đều sẽ được nói rõ quy tắc trước khi thi"
"Khảo thí vòng một là leo lên đỉnh bậc thang kia. Được rồi ta chỉ nói đến đây thôi, phần còn lại sẽ do sư muội ta nói"
La Thiên vừa giải thích một chút ít, rồi chỉ tay về phía bậc thang nói.
Nữ tử La Huyên bước ra, chỉ lạnh lùng nói vài câu."Mọi ngươi hãy chuẩn bị đi, một khắc sau, bắt đầu cuộc thi"
"Tiểu tử con phải cẩn thận, hai người này là Tụ Khí tầng Bốn đó, đừng có mà manh động, chọc giận họ. Nhưng người cũng yên tâm đi, vi sư đã dùng sức mạnh linh hồn của mình để bảo phủ quanh thân con. Hiện giờ trừ khi là Quy Đan Cảnh, nếu không thì không ai có thể thấy cảnh giới của con" Từ trong đầu của Thanh Huyền vang lên thanh âm của Long Tà.
"Con biết rồi thưa sư phụ! con sẽ thận trọng" Thanh Huyền cũng thành thật đáp
"Sư tôn! Không phải người nói là không còn sức mạnh sao?" Thanh Huyền thắc mắc hỏi.
"Tuy vi sư không thể truyền thụ công pháp cho con. Nhưng khi cái bảo túi này hấp thụ tinh huyết hay thôn phệ các dạng năng lượng, những thiên tài địa bảo khác. Thì một phần năng lượng có được sẽ chuyển thành sức mạnh cho vi sư" Long nhân từ từ giải thích.
"Đúng rồi sư phụ con vừa rồi nghe ngài nói đến Quy Đan Cảnh? Là gì vậy?" Thanh Huyền không khỏi tò mò về cảnh giới hỏi.
Tu Hành được chia: Tụ Khí Cảnh, Tái Thể cảnh, Quy Đan Cảnh, Xuất Hồn Cảnh. Được rồi chỉ nên biết đến đó thôi!