Chương 6: Gặp mặt

Sau khi tụ được khí vào trong cơ thể, bước vào Tụ Linh Cảnh tầng một, trong lòng hắn không khỏi vui mừng.

Cố gắng kiên trì tu luyện mười mấy ngày quả nhiên không uổng công a!

Ngay sau đó Thanh Huyền cầm trên tay cái túi nhỏ mà lấy được trong căn phòng kia:"Hử. Nếu đoán không lầm thì đây chắc là túi trữ vật, trong tiểu thuyết hay nói a!"

"Làm sau để mở nhỉ?" Thanh Huyền thắc mắc tự lảm nhảm.

Sau một hồi, nhớ lại kinh nghiệm xem phim và đọc truyện của mình.

Hắn nghĩ đến hai cách rất có khả năng.

Một là nhỏ máu vào bảo vật, sau khi nó nhận chủ sẽ có thể tùy ý đóng mở.

Hai là truyền linh lực, hay thần thức gì đó vào, thì sẽ có thể mở đóng theo ý muốn.

Thanh Huyền hắn cũng là một người sợ đau, vì vậy chọn cách thứ hai.

"Hừ...." Thanh Huyền cầm trên tay túi nhỏ ngay sau đó thì vận hết sức lực.

Sau một hồi lâu, tay của hắn bắt đầu mỏi, nhưng vẫn không thể dẫn linh lực ra ngoài.

"Tức thiệt chớ. Cảm giác này giống như là có tiền mà không tiêu được, đâu bụng mà không..." Thanh Huyền tức giận nói.

"Haiz vậy đành thử nghiệm xem cách một vậy"

Hắn đi đến lấy con dao nhỏ, ngay sau đó thì từ từ để sát vào ngón tay, mồ hôi không ngừng chảy.

"Há há há xì..."

Một thanh âm vang lên : "aaaaaaaa"

Thanh Huyền nhìn lại một lần, trên bàn tay hắn đã bị rạch một đường ngang lớn, máu trên tay không ngừng tuôn ra.

"Chết chết chơi ngu rồi" Thanh Huyền hoảng hốt.

Hắn vội vàng nhỏ giọt máu vào túi nhỏ. Nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Bỗng nhiên một đạo quang chói mắt từ trong người Thanh Huyền phát ra.

Bảo túi nhỏ trong áo cũng bay ra lên không trung, sợi dây buột đầu túi dần mở ra.

Tiếp đó, những giọt máu đang rơi dưới đất, đều bị sức mạnh của bảo túi hút vào trong.

"A! Máu của ta!"

Thanh Huyền vội vàng đứng dậy đi tìm thứ gì đó băng lại, ngăn chặn máu chảy.

Một lúc sau, máu cuối cùng cũng ngừng chảy.

"Haiz nguy hiểm quá, suýt chút nữa khô héo" Thanh Huyền sau mọi chuyện mới dám thả lỏng, thở hơi.

"Thì ra là mỗi khi nhỏ máu vào bảo túi này, nó sẽ phát ra công năng" Thanh Huyền trên tay cầm bảo túi nhỏ nói.

Thanh Huyền tò mò, nhỏ thử một giọt máu xuống cái bảo túi đó. Một kim quang chói mắt từ trong đó phát ra.

Theo phản xạ, hắn vội nhắm hai mắt lại. Một lúc sao, thì mở ra cảnh tượng xung quanh bỗng thay đổi.

Không gian tứ phía bị bao trùm bởi một màu bạch sắc.

Sắc mặt Thanh Huyền trở nên ngơ ngác tự hỏi:"Hả? Đây là đâu?"

Hắn vội quay đầu nhìn bốn phương tám hướng, thì không thấy thứ gì hết, chỉ thấy một cân phòng toàn màu trắng. Trong lòng hắn ngày càng hoảng hốt muốn thoát ra khỏi nới này càng nhanh càng tốt.

Sau một hồi lâu, hắn mới bình tĩnh lại, suy nghĩ cách để rời khỏi đây.

"Này! Nhóc con! Có biết đây là đâu không. Mà lại dám xâm phạm" Một thanh âm uy mãnh vang lên vang vọng khắp căn phòng màu trắng.

Âm thanh vừa vang lên, lớn đến mức làm cho Thanh Huyền phải bịt tai lại.

"Đây....Aaaa" Âm thanh nhức óc đó làm cho hắn không chịu nổi phải thét lên trong đau đớn.

Hắn nhìn khắp mọi nơi hét lên:" Ai ai...ai đang nói đó"

Thanh âm từ trong không gian tiếp tục vang lên đi với đó là giọng điệu khinh thường."Hừ tiểu tử người vẫn chưa xứng để biết danh tính của bổn tôn. Nói! Tại sao người lại vào được đây" Sau đó, giọng điệu liền biến đổi quát to một tiếng, hỏi.

Lúc này Thanh Huyền càng lộ ra vẻ hoang mang, không biết phải hành động như thế nào.

Một hồi lâu suy nghĩ, hắn liền chắp tay cuối đầu nói:"Bẩm tiền bối, ta vô tình có được một cái bảo túi nhỏ, khi nhỏ máu vào một đạo kim quang chói mắt bay ra, ngay sau đó thì ta ở đây"

"Thì ra là vậy! Bây giờ đã là năm bao nhiêu rồi. Nơi đây là đâu?" Giọng nói uy mãnh tiếp tục vang lên.

"Bẩm tiền bối! Đây là Huyền Dương Đại Lục..., năm 7383 lịch Huyền Dương" Thanh Huyền thành khẩn vội vàng trả lời.

"Hử? Huyền Dương Đại Lục? Ta Thế mà lại ở trung phẩm đại lục nghèo nàn này" Thanh âm phát ra trong giọng điệu có vẻ ngạc nhiên cùng với xem thường.

Trung phẩm Đại Lục! Chẳng lẽ Đại Lục còn có phân chia cấp bậc...!

Thanh Huyền trong phút chốc, nắm được vài thông tin không ngờ tới.

"Vậy tiền bối, ngài tên là gì để ta dễ dàng xưng hô?" Thanh Huyền hỏi.

"Tên ư. Ta cũng chẳng nhớ nữa. Cứ gọi ta là Long Tà" Giọng nói thần bí vang lên.

"Vậy Long Tà tiền bối ngài có cách nào để cho ta rời khỏi nơi này không" Thanh Huyền hỏi.

"Đương nhiên là có! Chỉ là dựa vào cái gì ta phải nói cho ngươi"

"Vậy làm thế nào ngài mới chịu nói cho ta biết?" Thanh Huyền cũng không dài dòng trực tiếp hỏi. Hắn biết nếu không ra ngoài bản thân cũng sẽ chết tại nơi này.

"Được lắm tiểu tử vừa rồi còn khom lưng cúi đầu với ta, bây giờ thì giở giọng luôn rồi. Cách thì đương nhiên có chỉ là người người không thể sử dụng"

"Tại sao" Thanh Huyền hỏi.

"Vì ngươi quá yếu đi"

"Vậy không biết có cách nào để cho ta có thể mạnh lên, đi ra ngoài không, mong Long Tà tiền bối chỉ điểm" Thanh Huyền nói.

"Dễ thôi người bái ta làm sư, ta tự nhiên sẽ có cách giúp ngươi mạnh lên" Giọng nói thần bí phát ra.

Vừa nghe được lời này, Thanh Huyền có chút đề phòng. Vì làm gì có chuyện ngon cơm như vậy. Bảy đến tám phần là đại năng muốn đoạt xác sống lại!

Thời gian gian nhanh chóng trôi đi hai khắc đã qua.

"Thế nào. Không lỗ cho ngươi chứ." Giọng nói từ người, tự xưng là Long Tà đó thấy được sự do dự của Thanh Huyền thì phát ra.

Không lỗ? Tin mới lạ!

Tuy bề ngoài hắn nhìn như có vẻ rất thích, nhưng trong lòng Thanh Huyền không ngừng mắng.

Sau một hồi suy tính, Thanh Huyền lập tức quỳ xuống khấu đầu mấy cái : "Mong sư phụ nhận của đồ nhi mấy lạy".

Haiz dù sao cũng chết, đành liều vậy!

"Tốt a! Đồ nhi tốt. Cách để ra khỏi đây rất đơn giản, chỉ cần con đủ sức phóng xuất sức mạnh tinh thần lực(thần thức). Tự khắc có thể ra ngoài" Thanh âm của Long Tà vang lên.

"Vậy sư tôn làm sao để có thể phóng xuất ra sức mạnh tinh thần" Thanh Huyền hỏi.

"Cái này lại càng đơn giản, chỉ cần đạt đến tụ khí cảnh tầng ba liền có thể phòng xuất tinh thân lực"

"Vậy sư tôn cái này phải mất bao lâu để đạt được tụ khí tầng ba?"

"Không nhiều chỉ khoảng ba đến bốn năm"

Muốn chơi ta à! Nhiều năm như vậy không phải ta sẽ chết vì đói sao!

Thanh Huyền vẻ ngoài lộ ra nét mặt kinh ngạc, nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận mắng.

"Nhưng nhưng...."

Ngay khi Thanh Huyền đang định nói gì đó thì bị giọng nói đó cắt ngang:"Yên tâm đó chỉ là với những người có tư chất kém thôi. Vừa rồi vi sư đã kiếm tra qua một lượt, tư chất của con đó là nhị phẩm linh căn, tuy nó không phải là yêu nghiệt hay biến thái tu hành, nhưng một mức độ nào đó cũng có thể gọi là siêu thiên tài, trăm năm có một"

"Để tụ khí tầng ba cùng lắm cũng chỉ mắt ba đến bốn tháng thôi"

Tư chất là ý chỉ nói những người có khả năng để tu hành. Tư chất có nhiều loài như : linh căn, huyết mạch, thể chất, bẩm sinh thần thông..., Tư chất càng cao tương ứng với việc đột phá cảnh giới càng nhanh, cũng mạnh hơn những kẻ cùng cảnh giới...