Chương 9: Rời khỏi Diệp gia

Vừa ra khỏi hậu sơn, Khánh Phong thấp thoáng nhìn thấy một lão bá râu tóc bạc phơ, trên người là một bộ quần áo nâu sậm, chân mang giày cỏ, lão còn mang theo trên vai một giỏ thuốc trông nặng chịch, trông lão cũng đã ở cái tuổi ngũ tuần, mặc dù là vậy nhưng mỗi bước chân của lão lại trầm ổn đến lạ thường. Không còn nghi ngờ gì nữa, là lão ngoan đồng Diệp An, một cao thủ của thôn trang Diệp gia. Khánh Phong cũng không ngờ rằng, một thôn trang nhỏ nhoi như vậy lại có những khủng bố tồn tại.

"Diệp lão bá, người lên rừng hái thuốc hai ngày nay rồi, người thu gom được những dược liệu quý hiếm nào thế bá bá". Diệp Ái Lan mở miệng hỏi khi vừa bước vào nhà.

"Hmmmm.... Cũng không có gì ngoài những vật liệu quen thuộc của thôn trang ta, có vài củ nhân sâm 500 năm, một ít cỏ Tiên thiên, và....ừm..còn có vài ngọn Kim thanh thảo.." Diệp An kể ra hàng loạt các loại thuốc mà ông thu hái về được, Khánh Phong mắt chữ O mồm chữ A lắng nghe, cuộc đời hắn chưa bao giờ gặp những loại hoa cỏ quý giá như vậy.

Diệp An hướng Diệp Ái Lan một lượt trả lời, sau đó mới từ từ hướng ánh mắt có phần già nua nhưng sắc sảo nhìn về Khánh Phong bên này, đồng thời còn tỏ ra khí tức của một Linh tướng cấp 3 áp chế không cho Khánh Phong cử động, còn về phần Khánh Phong , hắn chỉ cảm thấy một luồng kình lực vô hình nặng như núi ép tới khiến cho hắn thối lui ra sau hồi lâu mới đứng vững.

"Lão bá, người này là bạn của Mị Như tỷ tỷ, mong người đừng làm khó hắn" Diệp Ái Lan cũng không phải là không biết Diệp An đang làm khó Khánh Phong, nàng cũng muốn thử xem Khánh Phong có thể chịu đựng tới mức nào, nay thấy tình hình không ổn nàng không thể không lên tiếng can ngăn Diệp An .

"Lan nhi à, con đang đùa với ta đó, chính Mị Như là người đặt ra quy tắc đó, không lẽ người lại tự tay phá vỡ quy tắc? Hay có thể nói hắn là bạn con cũng nên! " Diệp An chất vấn.

"Sự thật là mấy hôm trước, tỷ tỷ có ra suối bắt cá thì tình cờ thấy hắn bị thương trôi dạt trên sông, người rủ lòng thương nên đưa hắn về đây chữa trị, đợi khi hắn bình phục rồi thì lập tức đưa hắn rời khỏi đây và xóa ký ức của hắn về nơi này, nếu sư bá không tin con, người có thể tự mình đi hỏi Mị tỷ mà" Diệp Ái Lan mặt mày khổ sở giải thích.

"Ngươi không cần tìm ta đâu, những gì Diệp Ái Lan nói là sự thật, sáng sớm hôm nay ta dự định đưa hắn đi, không nghĩ lão già như ngươi lại nhanh hơn ta một bước. Thôi được rồi sẵn đây ta cũng có vài lời nói với các ngươi". Đúng lúc này, Mị Như từ ngoài cửa đi vào vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa một già một trẻ nên nàng liền lên tiếng giải vây cho Diệp Ái Lan, tránh việc nàng nằm trong sự nghi ngờ của Diệp An .

Với cương vị là một người đứng đầu của cả khu rừng rộng, Mị Như không thể vô duyên vô cớ biến mất không tăm hơi đâu. Bắt buộc nàng phải giao quyền quản lý khu rừng và cả thôn trang này vào tay của Diệp Ái Lan , chỉ hi vọng, Diệp Ái Lan có thể thay nàng quản lý tốt mọi chuyện. Tất cả muôn loài đều biết rõ Mị Như sắp có một chuyến đi xa, cũng không biết là đai đâu và làm gì, duy chỉ có một người biết rõ là Mị Như nàng muốn đi đâu.

Nghĩ đến cũng không phải là không có chuyện nói. Mấy trăm năm, thậm chí là cả vạn năm sống hòa đồng với nhau, kể từ khi mẫu thân nàng là Hồ Tuyết Linh bế quan tu luyện, nhường lại cương vị nữ hoàng rừng xanh cho Hồ Mị Như nàng thì hầu như chưa có cuộc chiến tranh nào xảy ra, con người và muôn thú sinh hoạt chung sống với nhau thật là tốt đẹp biết bao. Chỉ sợ khi nàng đi rồi, ngày tháng yên bình sẽ chống qua đi, khi mà ngoài kia lâm tặc ngày ngày dòm ngó khi rừng Thanh Lâm béo bở này.

Thoáng cái đã đến giờ ngọ, Mị Như nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Khánh Phong, chất giọng dịu dàng bảo:

"Ngươi hãy đem mắt của mình mau mau nhắm lại"

Khánh Phong răm rắp làm theo mà cũng không có hỏi tại sao lại phải làm như vậy. Bỗng nhiên "Vù... Vù.. " một tiếng, một âm thanh trong trẻo văng vẳng vang lên bên tai, kèm theo đó là hắn cảm thấy bản thân nhẹ hẵng, giống như bay bỗng trên chín tầng mây. Hai tay hắn bất giác ôm thật chặt vòng eo con kiến của Mị Như, gương mặt anh tuấn của Khánh Phong tất cả đều nằm trên đôi gò bồng đào đầy đặn của Mị Như, chỉ là Mị Như nàng không dám kinh động đến hắn, chỉ sợ Khánh Phong lỡ tay thì tan xương nát thịt.

Khoảng chừng một khắc thời gian trôi qua, Khánh Phong loáng thoáng nghe được bên tai có tiếng cười nói của con người. Hắn đoán chừng đã ra khỏi khu rừng hoang dã Thanh Lâm kia, Khánh Phong mạnh dạng mở mắt, trước mắt hắn là một khung cảnh tuyệt đẹp. Người và muôn thú thuần chủng di chuyển tấp nập, chậc như nêm. Dọc hai bên đường đầy đủ các loại hàng quán, có tửu lầu, có khách đếm, có sạp hàng trao đổi linh đan diệu dược, hoa thơm cỏ lạ, không thứ gì là không có. Cách đó không xa, có khoảng hơn một vạn người đang tập trung tại một quảng trường rộng lớn. Chiếc bàn ở vị trí trung tâm đang trưng bày các vật phẩm quý giá. Rõ ràng là nơi đó đang tổ chức buổi lễ đấu giá các vật phẩm quý hiếm. Khánh Phong để ý một chút liền phát hiện có một bia đá dựng ở lối ra vào, trên đó khắc nổi 6 chữ to "Hội trường đấu giá Lâm gia". Không còn nghi ngờ gì nữa, buổi đấu giá này do Lâm gia tổ chức.

Đối diện với hội trường nhộn nhịp kia là một chiếc cổng sơn son thếp vàng rộng lớn cùng với sự hiện diện của hai con sư tử đá làm cho chiếc cổng càng trở nên uy nghiêm. Mà ở trên cổng bắt mắt nhất vẫn là ba chữ vàng Lâm gia trang. Đây chính là "nhà" của cái thân xác mà xuyên không qua. Nơi vừa là rèn luyện vừa là hủy hoại cuộc sống của Khánh Phong.

"Bẩm công tử, nô tài trong lúc tuần tra phát hiện Lâm Khánh Phong tên kia trở về, trên tay còn đang ôm một con cáo trắng bị thương ở chân! " Một tên thuộc hạ chạy vào bẩm báo.

"Ngươi nói gì, tên tạp chủng kia trở về à, không phải ta đã đẩy ngã hắn từ trên núi xuống vực sâu hay sao, tại sao hắn vẫn chưa chết, mà lại còn dám vác cái thân phế vật của hắn về đây chứ? " Tên đại công tử kia tức tối gầm lên.

"A Minh, làm sao mà biết được, có lẽ vận may của hắn không tồi, vướng phải cành cây hay rơi xuống suối cũng nên, vì vậy mà hắn mới nhặt được cái mạng chó của hắn về" tên thuộc hạ tên A Minh lên tiếng nịnh hót.

"Cũng có thể lắm, tụi bây, theo tao dạy cho tên phế vật kia một bài học, để hắn không còn về đây làm dơ bộ Lâm gia nhà ta" Đại công tử lớn tiếng kêu thuộc hạ, rồi hùng hùng hổ hổ hướng về đầu trấn đi tới.

Lại nói về tên đại công tử Lâm Vũ này, tuy mới 25 tuổi nhưng đã làm không biết bao nhiêu chuyện ác, không chuyện gì mà hắn không dám làm, là đại công tử nhà họ Lâm lại là nhị tư chất nên hắn rất được các lão gia hỏa trong tộc xem trọng, dù hắn có làm nhiều chuyện ác hơn nữa thì cũng hề hấn gì, ai cũng biết hắn là đương nhiệm gia chủ tương lai.

"Haha, tên tạp chủng nhà ngươi như vậy mà không chết à, lại còn dám vác mặt về đây, ngươi có biết ngươi đi đến đâu thì làm bẩn mặt đất đó không? Hahaa.. " Lâm Vũ cười to nói.

"Hahaa, thật là không biết nhục, nếu ta là ngươi thì ta đã ở trên rừng luôn không bao giờ về đây nữa."

"Haha... Đúng là thứ không biết nhục là gì mà"

Những tên thuộc hạ đi theo Lâm Vũ không ngừng cười nhạo Khánh Phong. Nắm đấm Khánh Phong càng lúc càng xiết chặc, nhưng lại nghe bên tai có tiếng nói của Mị Như:

"Muốn thành việc lớn thì phải cố kềm nén chuyện nhỏ, thực lực mấy tên này không cao, tên đứng đầu là nhờ vào đan dược mà đột phá được Linh tướng cấp 3, hai tên bên tả là Linh vương cấp 1, bốn tên còn lại Linh tá cấp 5. Phía xa xa còn có một Linh đế cấp 5 ẩn nấp. Ta không tiện ra mặt nếu ngươi gây chiến với bọn này phần thiệt chắc chắn sẽ thuộc về ngươi."

Nghe Mị Như nói như thế, Khánh Phong chỉ có thể im lặng khẽ "Hừm.. " một tiếng rồi lách mình rời đi, nhưng cuộc sống rõ rành không phải màu hồng, vừa đi được vài bước, một tên Linh vương liền bước ra chặn đường Khánh Phong.

"Ngươi không có lỗ tai hả, ngươi không nghe công tử nhà ta hỏi hay sao vậy, chỉ là một ngũ cấp Linh tá mà cũng dám hỗn xược trước mặt công tử nhà ta à? "

"Được rồi, A Minh à, kẻo hắn lại nằm vặt ra ăn vạ nhà ngươi đấy.. Haha" Lâm Vũ ngăn cản tên A Minh kia

"Haha"

"Haha.. "

Lại một tràng cười nữa vang lên.

"Haizzz... Thôi, được rồi, Khánh Phong à, ta thấy đệ không cần phải tức giận như vậy làm gì, bây giờ đệ có thể theo ta về nhà nếu như đệ bằng lòng quỳ xuống và chui qua háng của ta, đệ làm như vậy ta sẽ nghĩ đến việc đệ cũng mang họ Lâm mà tha cho một mạng" Ánh mắt Lâm Vũ sắc lẹm liếc nhìn một cô gái bên đường, nhàn nhạt nói với Khánh Phong.

Khánh Phong không nói không rằng, hai tay tụ lực, chuẩn xác mạn sườn Lâm Vũ đưa ra hai chưởng Hàn băng.