Khánh Phong không nói không rằng, hai tay tụ lực, chuẩn xác mạn sườn Lâm Vũ mà tung ra hai chưởng Hàn băng.
Nhưng Linh tướng rốt cuộc cũng có cái hay của nó, gần ngay bên như thế mà Lâm Vũ không ngờ hắn có thể tránh né nhẹ nhàng như thế. Thế tới như vũ bảo, hai tay Khánh Phong còn chưa kịp thu thì hai tên Linh vương đã ra tay, tả hữu hai bên công kích, làm cho Khánh Phong nhất thời rối loạn tay chân, không biết chống đỡ như thế nào cho tốt. Bỗng nhiên Khánh Phong cảm thấy trong người có một dòng nâng lượng dồi dào chảy ra, trên tay xuất hiện trường kiếm sắc lạnh, đôi chân nhún nhẹ một cái, thân hình trên không xoay vòng, bàn tay khẽ phát lực, lập tức đem song kiếm kia chặt làm đôi.
"Loảng xoảng.. "
Khánh Phong thuận thế lại tung ra một chưởng Hàn băng, lại thêm một cước phóng tới, nhanh chóng giải quyết hai tên Linh vương đang còn ngơ ngác khi thấy bảo kiếm của mình bị người ta chém đứt nhẹ như bùn. Hạ được hai tên lInh vương vướng tay, Khánh Phong lập tức phi thán tới, lưỡi kiếm "U.. U.. " vang lên hai tiếng hướng cánh tay của Lâm Vũ hạ xuống.
"Keng! "
Bỗng nhiên hai tay Khánh Phong tê rần, hắn bất giác buôn tay, lưỡi kiếm đồng thời lấy đi góc áo Lâm Vũ rồi nhẹ nhàng cấm thẳng xuống đất bên cạnh hắn. Khánh Phong nhìn kỹ lại thì là một quả dại trên cây, có thể phát lực thông qua một quả dại nhỏ như thế này thì thật là kinh khủng.
"Dù sao cũng là người một nhà, đùa một chút thì vui, đùa nhiều thì nó lại mất vui. Ta thấy hay là như thế này, hai ngươi bắt tay làm hòa, chuyên hôm nay xem như chưa từng xảy ra. " Tiếng nói vừa dứt, liền xuất hiện một lão trung niên đứng chắn giữa Khánh Phong và Lâm Vũ.
Khánh Phong nhìn lão ta, thầm đánh giá người này có lẻ là kẻ ở xa xa kia mà Mị Như đã cảnh báo. Khánh Phong không nhiều liếc nhìn lão ta, thầm hừ một tiếng, tiện tay thu lại Tịch Trần, hướng cửa lớn Lâm gia mà thẳng tiến. Kẻ hầu người hạ nhà họ Lâm vừa nhìn thấy một màn này, liền không có ai dám ngăn cản hắn. Hắn theo ký ức cũ tìm về căn phòng cũ của hắn trước đây.
Xuân đi Thu đến, thời gian như thoi đưa, nháy mắt 3 năm thời gian cuối cùng cũng đã nhanh chóng trôi qua, chàng trai trẻ 18 tuổi tên Khánh Phong mới ngày nào giờ đây đã đi qua cái tuổi hai mươi. Khánh Phong dưới sự chỉ dạy của Tịch Trần và Mị Như ngày đêm tu luyện, tắm qua không biết bao nhiêu loại thảo dược quý, phục dụng linh đan nhiều không kể xiết. Một lần lên núi hái thuốc, Khánh Phong tình cờ nhặt được một quyển cổ thử trong một hang động bí mật trên núi. Nhờ có quyển cổ thư này mà mọi kỹ năng của Khánh Phong càng là thành thục, linh hồn của hắn cường đại hơn rất nhiều so với các tu giả cùng cấp. Mới lúc nào đó còn bị mọi người xem là phế vật nhà họ Lâm, với một thân Linh đế ngũ cấp, giờ đây Khánh Phong đã có thể hô mưa gọi gió mà không sợ bọ họ xem là trò hề.
Đêm nay cũng như mọi đêm, Khánh Phong một mình lên núi vào hang động bí mật kia luyện công. Vừa qua được hai canh giờ, Khánh Phong nghe bên ngoài động có tiếng la hét, tiếng đánh nhau, dựa theo thân pháp mà bọn họ tung ra, đoán chừng có khoảng 7 8 người đang chiến đấu với nhau kịch liệt. Khánh Phong dùng Ẩn thân chi thuật, kết hợp với Giao du pháp nhẹ nhàng lướt ra ngoài xem tình hình.
Quả nhiên không sai, ngoài kia có năm nam hai nữ, năm người nam kia chính là nhóm người của Đại công tử Lâm Vũ, còn hai người nữ, Khánh Phong thật sự lạ mặt, chưa bao giờ gặp qua hai người bọn họ.
"Haha... Lê Tú Anh à, ta không ngờ hai chị em nhà các người trúng phải Nhục thung dung tán của ta mà hai người các nàng vẫn còn có thể chống cự chạy được đến nơi này. Hai nàng nghĩ có thể thoát khỏi bàn tay Lâm Vũ ta sao. Haha. " Lâm Vũ cười ngoan độc nói.
"Lâm Vũ, ta nói cho ngươi biết, ta thà chết cũng không đồng ý với ngươi, mối hận giết cha ta còn chưa tính với ngươi bây giờ còn muốn hại cả hai chị em ta sao... Ngươi, ngươi.." Lê Tú Anh đau khổ nói, không xa phía trước là vực sâu, nếu một mình, nành có thể tùy tiện gieo mình xuống đó. Nhưng bây giờ còn cả em gái nàng Lê Lan, vừa trúng phải Nhục thung dung tán, vừa phải bị thương nặng nên em gái nàng đã ngất từ lâu. Lê Tú Anh chỉ ước có phép mầu đến với chị em nhà nàng. Cha nàng đã bị lũ ác tặc này sát hại, ở một kỷ nguyên mạnh được yếu mất này Lê Tú Anh không có gì để trách cứ, nàng cũng không có quyền để trách cứ.
Bản thân Lâm Vũ là một linh tướng tam cấp, còn có 4 người tùy tùng kia, 1 linh vương nhất cấp và ba Linh tá mãn cấp, một Linh tướng nhị cấp như nàng, làm sao đối chọi được chứ. Lê Tú Anh có kêu trời thì trời cũng không thấu cho nàng cảnh ngộ này.
"Ta.. Ta.. Như thế nào hả người đẹp.. Hehe" Lâm Vũ nhếch môi khẽ cười, gương mặt tiến sát lại mặt nàng hỏi.
"Chát! Ngươi, con thú nhà ngươi chết sẽ không có chỗ chôn! "
Lê Tú Anh biết lúc này Lâm Vũ sẽ không để ý, nàng thẳng tay tát một cú như trời giáng vào mặt Lâm Vũ.
"M* nó, con đếm thúi này, giờ này còn giả bộ thanh cao cái gì chứ. A Minh, ngươi truy theo bắt con đếm về đây cho ta, ngươi không bắt được thì đừng về Lâm gia nữa" Lâm Vũ đau đớn, hai tay xoa mặt hướng A Minh gào lên.
"Dạ, vâng cậu chủ" A Minh ứng tiếng phi thân đuổi theo.
Khánh Phong bàng quang xem chiến từ sớm đến giờ rốt cuộc cũng hiểu được vấn đề, thoáng thấy tên A Minh kia vâng lời Lâm Vũ rời đi, Khánh Phong cũng phi thân theo.
Vừa chạy được một đoạn thì Lê Tú Anh vấp phải tảng đá dưới chân ngã lăn ra, phần vì mệt, phần vì mất máu, vừa phải cõng theo đứa e gái trên lưng, nàng có phần không ngượng dậy được. Lúc này , tên A Minh cũng vừa đuổi tới, hai cánh tay cong cong như móng vuốt chim ưng vồ tới, Lê Tú Anh mắt thấy sát chiêu sắp vỗ vào người nhưng không còn sức lực để chống đỡ, nàng nhắm mắt đưa chân, phó mặt cho số phận nghiệt ngã đời mình.
"Aaaa... "
Nhưng đợi mãi nàng cũng không thấy có gì xảy, không có máu chảy đầu rơi, cũng không có sát chiêu gì vỗ xuống, mà chỉ nghe một tiếng thét vang lên rồi im bặt. Lê Tú Anh to gan mở mắt lên xem, bên cạnh là cái xác của A Minh với hai tay buông thõng như bị liệt từ lúc nào. Lê Tú Anh đưa tay véo thử mặt mình, cảm giác đau đớn chuyền tới, nàng biết mình không phải đang mơ. Có lẻ trời thương nên đã phái cao nhân đến giúp cho mình. Nàng khẽ khom người, chắp tay tạ ơn bốn phái trời đất.
Việc tốt đẹp vừa rồi là do Khánh Phong gây ra, suốt khoảng thời gian tu luyện hắn đã luyện được công phu Nhất kích diệt sát, một kích này có thể phá núi từ khoảng cách xa mười dặm, nếu chàng không nương tay, chỉ sợ tên A Minh kia đã thật sự đi gặp ông bà của hắn. Khánh Phong một lần nữa cử động ngón tay, hai viên thuốc xanh lam lần lượt rơi xuống trước mắt Lê Tú Anh, linh đan dịu nhẹ tỏa ra ánh sáng, mùi thuốc nồng nặc, làm cho tên A Minh kia vốn đáng nằm im cũng không khỏi cử động muốn ngồi dậy. Làm cho Lê Tú Anh một phen hoảng hốt.
"Nàng nhanh chóng mang hai viên thuốc kia ra, nàng một viên, muội muội nàng một viên, nhanh chóng nuốt vào, nếu không mùi thuốc tỏa ra sẽ thu hút vô số yêu thú cao cấp, bản thân ta không thích sát hại yêu thú. Mong nàng hiểu rõ" Khánh Phong nhàn nhạt nói, nhờ có cuống cổ thư kia mà hắn đã có thể luyện ra linh đan tứ phẩm thậm chí là lục phẩm, chỉ là hắn không dám luyện ra.
"Vâng, vâng, tiểu nữ cảm ơn cao nhân" Lê Tú Anh hướng Khánh Phong nói.
"Bên tả cách nàng 1 dặm là hang đá tu luyện của ta, nàng có thể vào đó tạm thời trị thương. Bọn người này cứ để ta xử lý là được" Khánh Phong nhúng người chuẩn bị đi thì nghe tiếng Lê Tú Anh ở sau vọng đến.
"Ngài.. Ngài... Xin ngài đừng giết tên Lâm Vũ kia, hắn là đại thiếu gia của Lâm gia.. Nếu ngài giết hắn, tiểu nữ không dám nghĩ đến sự giống giận của Lâm gia bọn họ"
"Ta không giết hắn, nhưng phế hắn thì không vấn đề chứ" Khánh Phong mặt không cảm xúc nói.
"Dạ, vâng, vâng, thưa ngài" Lê Tú Anh kinh hãi kêu lên
Khánh Phong không thèm để ý đến lời nói của Lê Tú Anh, phóng người đi mất, còn không quên gõ chán tên A Minh kia để hắn trở về bẩm báo với chủ tử của hắn.