Vì là trong rừng nên Khánh Phong không biết được ánh nắng mặt trời đang ngã về hướng nào, nên Khánh Phong cũng không đoán được bây giờ là lúc nào, nhưng Khánh Phong biết một điều, bụng của hắn đã được lắp đầy. Việc hắn cần làm bây giờ là tìm kiếm và gom ít củi khô trở về đốt trước cửa động đá để xua đuổi thú dữ và ngủ lại qua đêm. Sáng hôm sau sẽ tìm dòng suối và rửa vết thương sau.
Sau một lúc mò mẫm thì Khánh Phong cũng tìm thấy đường trở về động đá nhưng cửa hang đã bị vây kín bởi các con sói hung tợn. Khánh Phong thầm nghĩ, kiểu này thì toi rồi, chắc phải ăn lá nằm sương mất.
"Ngươi đi đâu từ sớm đến giờ đấy. Về rồi thì vào đây, lũ sói không ăn thịt ngươi đâu, là lính canh cửa của ta đấy"
"Ờm ờm.. Ta mới đi tìm thức ăn về, nàng là ai sao lại...lại vào chỗ của ta ở"
"Nếu không có ta, ngươi đã chết từ lâu rồi, bước vào nhanh đi, thuốc ta đã sắc rồi đây. Nếu như ngươi đã ăn rồi thì uống đi"
"Ta... Ta... Ta cảm ơn"
Khánh Phong cầm lên bát thuốc, nuốt ựt một cái, vị đắng của thuốc vừa qua khỏi cổ làm cho Khánh Phong không chịu nổi mà la lên
"Aaaa... Thuốc gì mà đắng dữ vậy"
"Thuốc đắng giã tật, ngươi chưa nghe bao giờ à"
"Nghe rồi, nhưng mà thuốc này quá đắng, ta không chịu nổi, cô cho ta xin miếng thịt nướng của cô nhé"
"Đây, phần của ngươi"
"Cảm ơn cô"
Ăn xong, Khánh Phong ngã lưng xuống đất, lấy tay kê đầu chuẩn bị chìm vào giấy ngủ, mặc kệ mỹ nữ đang ngồi ở đó, lo cho vết thương vẫn là tốt nhất.
Lại nói về cô gái đã cứu Khánh Phong khỏi cái chết. Cô ta vốn dĩ là nữ hoàng của khu rừng Thanh Lâm này - Cửu vỹ thần hồ Mị Như. Hôm nay ra suối bắt thú, cô vô tình nhìn thấy một nhân loại toàn thân bị thương vướng phải một cành cây đâm ra giữa suối, các loại thú trong rừng kể cả hồ tộc cũng không tính là có thù hận với con người nên cô liền ra tay cứu tên nhân loại này. Vì việc này mà cả quãng đời còn lại của mình, Mị Như phải phục vụ cho cái tên nhân loại cặn bã này.
"Cô là con gái mà tại sao lại ở trong rừng này vậy, còn kêu gọi được cả đàn sói ngoài kia"
Nằm ngủ cạnh một người con gái đẹp hoa nhường nguyệt thẹn như nữ hoàng hồ tộc, thử hỏi ai có thể ngủ được chứ. Khánh Phong bất giác mở miệng hỏi.
"Tại sao không thể chứ, ta là nữ hoàng ở đây, chuyện gì là không làm được chứ"
"Hả, cái gì? " Dương bật dậy hỏi.
"Ta là vua của khu rừng Thanh Lâm này, ngươi chưa nghe bao giờ hay sao mà giật mình thế" Mị Như vừa ăn vừa hỏi.
"Ta .. Ta ..... Ta dĩ nhiên là nghe rồi. Đây... Đây là đâu thế"
"Đây là trung tâm của rừng Thanh Lâm, đại lục linh giới... "
Qua lời kể của Mị Như, Khánh Phong biết được đây là đại lục linh giới. Ở đây con người và động vật cùng nhau tu luyện , lấy linh lực từ trời đất để lao động và chiến đấu, số ít người thành thần, còn thần thú thì cực ít, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mà Mị Như là một trong số đó.
Ở nhân loại linh lực được chia thành 10 cấp bậc: Thường Dân → Linh Sĩ → Linh Úy → Linh Tá → Linh Tướng → Linh Vương → Linh Đế → Chúa Tể → Thần → Tối Thượng. Trong mỗi cấp bậc lại được chia thành nhiều cấp nhỏ hơn từ 1 đến 10.
Yêu thú thì lại khác hơn một chút. Bao gồm 8 cấp độ. Lần lượt là Yêu thú - Thú Vương - Thú Hoàng - Thú Tông - Hóa Hình - Thú Tôn - Thánh Thú - Thần Thú. Yêu thú khi tu luyện đến cấp độ hóa hình sẽ hóa thành người để tu luyện, một số sẽ trà trộn vào thế giới loài người, số khác sẽ ngự trị thiên nhiên giống như Mị Như .
Cảnh giới là khả năng mà người luyện hồn phải lĩnh ngộ khi lên tới cấp bậc chứa cảnh giới đó, gồm: Nhập Thể → Phóng Xuất → Kết Tinh → Hữu Hình → Hữu Ý → Hư Hóa → Phi Thăng → Hóa Thần → Hoàn Mỹ. Dù vậy, Hoàn Mỹ vẫn chưa phải là cảnh giới cao nhất mà người luyện hồn đạt tới, Cảnh Giới Cuối Cùng.
"Đến cấp độ như ta, hiện tại ta đã sớm nhìn thấu được ngươi không đến từ thế giới này. Thân phận của vật chủ, ta nghĩ ngươi tự mình trở về gia tộc nhà họ Lâm tìm hiểu. Thôi được rồi ngươi nghỉ ngơi đi ta đi ra ngoài một chút"
Ngay khi mà Mị Như vừa đi ra ngoài, Dương ngây ngẩn nhìn thân hình bé tí của mình, là một cậu bé khoảng 16 17 tuổi, tay chân trắng nõn nà, rõ ràng là một cậu ấm. Nhưng vì sao lại thành ra nông nỗi này chứ. Chậc! Về gia tộc rồi sẽ biết .
Lại nhìn miếng thịt mà Mị Như ăn con dang dở, vừa định lấy ăn, nhưng lại không, Khánh Phong đưa tay vào túi lục tìm lọ thuốc quen thuộc, Khánh Phong không ngờ trong túi tên này thật sự có, đúng là trời giúp ta. Khánh Phong cười thầm và thế là lấy ra lọ thuốc nước không màu không mùi mà hắn vừa tậu được của anh hàng xóm. Thằng nhóc này, không biết định thịt ai mà lại mang theo lọ thuốc này thế Khánh Phong cười mỉm thực hiện ý định của mình.
Khoảng hơn ba mươi phút trôi qua Mị Như bước vào như tiên giáng trần, Khánh Phong giã vờ ngủ nên không bắt gặp khoảng khắc này. Nếu không, với bản tính của hắn chắc chắn sẽ nuốt trọn Mị Như mà không chừa mảnh xương. Còn Mị Như vẫn chưa hay biết gì, vẫn ung dung tách đàn sói ra đi vào, trên tay còn cầm vài ba củ nhân sâm vàng óng ã. Với cấp độ của nàng mà nói, đừng nói là vài củ, vài ngàn củ nàng cũng có thể lấy ra được.
Bước vào cửa động, thấy Khánh Phong đang ngủ, nàng tiện tay cầm chiếc đùi nai vẫn còn dang dở mà không hề biết rằng đại họa sắp ập tới. No nê, Mị Như nhẹ nhàng phất tay một lò luyện đan hiện diện trước mắt nàng, là một siêu cấp thánh bảo mà nàng tốn không ít công sức đoạt lấy từ một tên chúa tể tàn bạo. Nàng chỉ mới dùng để luyện thuốc hai lần, thuốc luyện ra mùi thuốc lan tỏa bốn phía, kèm theo năng lượng ba động, chứng tỏ dược lực của viên này không ít.
Cũng không biết qua bao lâu, từ giả vờ ngủ, Khánh Phong đã chuyển sang trạng thái ngủ thật, quên mất việc mình cần làm, chỉ khi nghe tiếng gọi của Mị Như hắn mới choàng tỉnh giấc.
"Aiza, cuối cùng cũng xong, ngươi mau nuốt viên thuốc này vào, ngày mai ta đưa ngươi ra khỏi đây. Ở làng, ta còn rất nhiều việc phải làm"
"Ta cảm ơn cô"
Khánh Phong nghĩ, tại sao thuốc còn chưa phát tác, hay tên này mang thuốc dỏm theo. Bỗng nhiên Mị Như đưa tay lên cao cùng tiếng hú dài, ngay lập tức tất cả sói đang canh giữ đều tản đi mất dạng, trán không ngừng vã mồ hôi, nàng chạy nhanh vào cuối hang, lấy bầu nước dự trữ mà tu ừng ực, lại chạy ra ngoài hóng gió trời, ở dưới nàng cảm thấy rất ngứa chỉ muốn đưa tay xuống chà xác, hai tay muốn đã cởi dần nút áo.
"Mị Như, cô làm sao vậy? "
"Aaa... Ta không sao ngươi mau nhắm mắt lại, nhanh lên"
Tiếng quát của nàng như muốn nứt đá Khánh Phong không khỏi sợ hãi mà rùng mình, mắt nhanh chóng đem nhắm lại.
Mị Như khổ sở chống lại cái nóng thuốc phát tác, dù là thần nàng cũng khỏi khổ sở với loại thuốc không biết tên này. Nàng đã sắp không chịu nổi, hàng cúc áo đã cỏi ra hết, phơi bày làn da bóng mịn không một vết hằn, cùng chiếc yếm màu tím mộng mơ.
Khánh Phong từ nãy đến giờ vẫn chằm chằm nhìn từng hành động của Mị Như mà mỉm, thuốc đã có tác dụng. Ta có thể bắt đầu làm việc nên làm rồi. Khánh Phong cười bỉ ổi đi tới.
"Nàng có cần ta giúp nàng không, Mị Như! "
"Cần, ta cần ngươi giúp"
"Được! Được! Ta sẽ giúp nàng! ".