Chương 1: Mở đầu

Khánh Phong , một tên thanh niên nhàn rỗi, một tên ăn hại giữa xã hội xô bồ này. Y là một người ham ăn biếng làm, luôn luôn bị những người ở khu chung cư phỉ nhổ, cả ngày không mấy khi ông mặt trời thấy mặt hắn, dù đã 40 tuổi nhưng hắn vẫn còn độc thân và nghèo nàn như vậy. Mỗi ngày của y trôi qua một cách thú vị với những sextoy, với những cuốn heo 3D, với những màn quay tay cực đỉnh. Và hôm nay có lẽ cũng sẽ trôi qua như vậy, khi mà đã xế chiều rồi, mọi người cũng không thấy cửa phòng của y mở để đón ánh chiều tà.

"Aaaa.., anh thấy không, hơn nửa tháng rồi, cuối cùng tên Dương cũng chịu ra ngay oài rồi đấy. Như thế nào đây anh, có phải hôm nay a sẽ dọn dẹp nhà cửa hay không đấy? Haha" Tiếng cười ha hả của cặp tình nhân ở phòng đối diện làm cho tên Khánh Phong chú ý đến.

"Một ngày nào đó ta sẽ làm cho nàng quỳ dưới chân ta mà cầu xin!" Khánh Phong liếc về cô gái và thầm nghĩ rồi bước tiếp về phía cổng chung cư.. Nhưng một giây sau đó..

"Aaaaaa..... Chết người rồi! Chết người rồi! "

Tiếng hét thất thanh của một cô gái đi đường, và sau đó là:

"Mau gọi cảnh sát đi"

"Được! Được"

"Tên tài xế chạy rồi kìa, mau bắt hắt, bắt hắn lại! "

"Nhanh mọi người ơi! Hắn sắp trốn rồi"

"... "

Tiếng la hét, tiếng kêu cứu đã thu hút mọi ánh nhìn và Khánh Phong cũng không ngoại lẹ, y nhanh tay nhanh chân chạy ra cổng chỉ mong muốn bắt tên tài xế ngây tai nạn nhưng khi y vừa mới động tay động chân thì "Ầm" một tiếng, một chiếc oto từ đâu bay đến đập trúng người , khiến y lăn ra bất động, trước khi mất đi ý thức y chỉ còn kịp nghe "Mau, mau đưa những người này đi bệnh viện".

Cũng không biết là qua bao lâu, cho đến khi y lần nữa mở mắt thì trên cánh mũi nghe thoang thoảng mùi thơm dịu nhẹ, mùi hương mà Dương chưa bao giờ được gửi. Khánh Phong cố gắng mở mắt để nhìn xung quanh, nhưng quan cảnh xung quanh thoáng cái làm hắn trở nên ngây ngốc.

Xung quanh Khánh Phong không phải là phòng bệnh mà là vách đá! Chính là vách đá!

Không lẽ đây chính là xuyên không trong truyền thuyết sao? Nhưng thường nhân vật xuyên không sẽ trở nên bá đạo cơ mà, đâu què quặt như ta chứ! Hoặc là có thể kẻ ác nào đó thật sự mang ta lên núi hay sao chứ.

"Mặc kệ. Ta cứ ra ngoài xem xét đã". Nghĩ thế nên Dương cắn răng chịu cơn đau đang hành hạ cơ thể, bám víu vách đá lần mò ra ngoài nhưng không ra thì thôi, một khi ra ngoài càn làm cho Dương bất ngờ hơn. Bên ngoài, thật sự không phải là thế giới mà hắn từng sống, ở đây cây cối xanh tươi, bọn chúng phát triển một cách tự nhiên và không có dâu hiệu của sự khai thác, không khí trong lành, từng luồng khí lạnh được đưa vào phổi khi Khánh Phong hít thở, Khánh Phong cảm giác cơn đau của mình đã giảm đi rất nhiều, sự vui sướng khoan khoái hiện lên trong mắt.

"Ọt! Ọt! " Tiếng kêu của chiếc bụng đói khiến Dương nhớ đến mình còn chưa ăn gì thế là y lại mạnh mẽ gồng lên tìm kiếm các loại nấm có thể ăn được trong rừng, để cứu vớt chiếc bụng đói của mình.