Chương 19: Qua đêm ở chuồng ngựa

Bây giờ đang là giữa thu, cái nắng nóng thật là oi bức khó chịu. Lâm gia đúng là một gia tốc giàu có và quyền thế, tuy ngoài đường nắng nóng là thế, nhưng khi ngươi đứng trong khuôn viên Lâm gia thì như đang ở trong một không gian khác biệt, xung quanh đâu đâu cũng có thể bắt gặp những tấm che được tạo thành từ linh lực. Tạo cho khuôn viên một sự thanh mát dễ chịu.

Ở tại vị trí cổng cấm địa lúc này đã chật ních người. Có người trông ngóng người thân của mình bình yên trở ra. Có kẻ mong muốn kẻ thù của mình bị thương hấp hối. Có kẻ lại muốn cướp của người khác khi họ vừa ra. Gần cửa nhất là một người đàn ông trung niên, trên là một bộ hắc ý, màu tóc đã điểm muối tiêu nhưng cặp mắt ông ta lại sáng quắc, có vẻ như sẽ nhìn thấu tất cả mọi người, khí tức Linh đế tỏa ra hiên ngang làm cho mọi người sợ sệt không dám lại gần.

Giờ ngọ đã đến, không khí xung quanh ba động càng lúc càng dữ dội. Kèm theo đó là những vết cắt ngọt lẹm cứa vào khoảng không. Một chúa tể nếu không cẩn thận cũng chỉ có thể tan xương nát thịt.

“Vù.. Vù...”

Từ kẻ hở chớp nhoáng, hai thân ảnh lam sắc nhanh như cắt lướt ra.

“Ra rồi, ra rồi, tốt quá!”

“Có người ra rồi kìa”

“Sư huynh ta thành công trở ra rồi”

“Ngươi ổn không, thu thập được nhiều thứ tốt không”

“Trong đó có gì, trong đó đẹp không”

“Vù...Vù... Vù...”

“.....”

Cùng với tiếng bàn tán xì xào bán tán là các nhân ảnh xuất hiện ngày càng nhiều.

“Phụ mẫu, các trưởng lão, đồ nhi đã thành công trở lại rồi đây”

“Hey, mọi người, mình đã trở lại rồi đây”

“Ôi, phế vật vẫn là phế vật, ai cũng thăng cấp, tại sao một mình hắn lại không thế”

“Ngươi ngu thật hay giả ngu vậy, có thể ngươi cũng hỏi, hắn đơn giản là một tên phế vật. Làm sao tu luyện bằng kẻ khác chứ. Haha” Y cố ý nói lớn vừa cười to.

Chỉ phút chốc, Khánh Phong chính là tâm điểm chỉ trích của mọi người.

“Tên kia như thế nào lại vào được cấm địa nhỉ, thiên tài như ta lại không được vào”

“Ngươi mà thiên tài thì rùa đã nhanh hơn thỏ. Ngươi còn không biết sao, nghe nói là hắn án vạ Lâm công tử mới được vào trong đó” Một người khác lập tức thông não tên đần kia.

“Nhà họ Lâm cao cao tại thượng như vậy sao lại có thứ cẩu tạp chủng này chứ.”

Lâm Vũ hét vào mặt tên kia, đơn giản, hắn không thể nào chấp nhận được sự thật Khánh Phong là thành viên nhà họ Lâm.

Khánh Phong hai tay siết chặt, mắt đỏ như máu, Tịch Trần kiếm hối thúc hắn ra tay giết sạch đám chó má này. Lòng bàn tay xuất hiện từng làn khói thoát ẩn thoát hiện. Chỉ cần thêm một ngọn gió, Khánh Phong chắc chắn sẽ hóa điên, với thực lực của một Linh đế thất cấp, một màn gió tanh mưa máu là điều hiển nhiên sẽ xảy ra.

“Không được, ngươi phải bình tĩnh, Khánh Phong, Khánh Phong ngươi phải bình tĩnh, còn rất nhiều việc đang chờ ngươi, ngươi không thể phá hủy mọi thứ trong phút chốc”

Mị Như cảm nhận được ma ý của Tịch trần đang mãnh liệt tràn vào tâm trí Khánh Phong .

Mị Như nhẹ nhàng truyền vào trong hắn một chút sinh mệnh lực, giúp hắn phần nào giữ vững tâm trí của mình, tránh gây ra một mối nguy hại về sau.

Khánh Phong cũng dần dần lấy lại được sự bình tĩnh vốn có. Hắn gãi đầu gãi tai ra dáng một kẻ đại ngốc:

“Ta... Hmmm.. Ta thật sự rất may mắn khi được Lâm công tử cho theo vào cấm địa, nhưng tư chất ta thấp kém nên không tiếp thu được bao nhiêu.. Hề.. Hề”

“Thôi đi tên phế vật, đã không được tốt thì đừng cố tỏ ra để rồi nâng nhục vào thân”

Lâm Vũ chán ghét liếc Khánh Phong cảnh cáo.

Khánh Phong ngu ngơ gật gật đầu chân bắt chéo nhanh nhạy đi theo mọi người ra ngoài, tiến vào đại sảnh Lâm gia.

“Nhân lúc hỗn loạn nàng mang theo bọn người Linh Nhi tiến về phía học viện phép thuật đi, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó” Khánh Phong bí mật dặn dò Mị Như.

“Thôi được rồi, lần này mọi người tiến vào cấm địa thu thập được những gì rồi, mau báo cáo lên cho chúng ta biết, bắt đầu từ Lâm Vũ đi”

“Thưa cha, lần này con đã chính thức là Linh tướng lục cấp, thu được 30 viên yêu thú, 5 viên thú vương”

“Tâm Như, Linh Tướng tam cấp, 35 yêu đan, 7 viên đan vương, 1 viên hoàng đan”

“Ngọc Linh, Linh tá thất cấp, thu được 22 viên yêu đan, 2 viên đan vương”

“Lâm Thống, Linh tướng nhất cấp....”

“Oạp, oạp... Buồn ngủ quá..”

“......”

“Khánh Phong, Linh tá nhị cấp, 5 viên yêu đan, 1 viên hoàng đan. Báo cáo hết.”

Khánh Phong ngáp dài ngáp ngắn nghe con cháu nhà họ Lâm từng người báo cáo thành tích. Ai ai thành tích cũng vang dội, hắn cũng chẳng quan tâm đến làm gì, chuyện hắn quan tâm bây giờ là làm sao nhanh chóng dẹp đi cái nhà họ Lâm dơ bẩn này.

“Haha.. Con hoang vẫn là con hoang, thành tích của ngươi không thể nào hơn người khác hả Khánh Phong. Haha”

“Haha... Haha.. Ngươi làm ta buồn cười đến chết mất.. Haha..”

“Hahaa.. Một pha tự hủy, gặp ta, ta đã không nói ra luôn rồi”

“Im lặng, đây không phải cái chợ. Khánh Phong ngày mai mọi người sẽ tham đi đến học viện phép thuật, ngươi có muốn vào không, nếu có ngươi hãy giúp ta dọn dẹp chuồng ngựa ngoài kia. Nếu ngươi xong trước khi trời sáng thì theo mọi người tham gia nhập học.” Gia chỉ Lâm Vũ ứng tiếng ngăn mọi người bàn tán.

“Vậy đi, ta không ý kiến, tạm biệt mọi người ta đi đây”.

Khánh Phong chẳng buồn để ý đến bọn người không dễ ưa này. Hắn hướng đến căn phòng cũ của hắn, thu xếp đồ đạc chuẩn bị cho một hành trình mới. Một hành trình mà hắn suýt đánh đổi cả mạng sống và cả gia đình hắn.

Trăng vừa nhô lên, hắn theo đường dẫn đến mảnh vườn rộng phía sau biệt phủ Lâm gia, chễm chệ giữa nền đất là một chuồng ngựa lộng lẫy, sơn son thếp vàng, mái ngói nạm ngọc sặc sỡ, trước cổng hiên ngang hai con ngựa đá sừng sững, bên trong vô số ngựa quý được Lâm gia bỏ không ít công sức thu thập khắp mọi nơi mang về, mọi vật dụng trong chuồng đủ cho một người bình thường sống dư dả đến hết đời. Khánh Phong ngao ngán chẳng muốn động tay động chân tí nào, hắn đành phi thân lên một con ngựa đá trước cổng, chếm chệ ngồi thiền ở đó.

Chẳng mấy chốc, tiếng trống sang canh đã vang lên. Bên tai Khánh Phong bỗng nhiên vang lên vài tiếng đạp lá phát ra cách đó không xa, ban đầu hắn cứ ngỡ là do động vật nhỏ rược đuổi nhau. Nhưng càng lúc âm thanh phát ra càng gần, Khánh Phong cẩn thận đưa tâm thức đi dò xét xung quanh thì phát hiện một cô tóc dài, đầu cài châm bạc, vận một thân hồng y, thân hình đầy đặn, trong đêm tối nhưng hắn có thể lờ mờ thấy được khuôn mặt thanh nhã hiền dịu, mắt ngài mày liễu, khuôn mặt trái xoan trông thật đáng yêu, tuổi chừng 17, ánh trăng lờ mờ càng tăng thêm vẻ ma mị của nàng, nàng đang nép mình sau những gốc cây to dần dần tiến về phía chuồng ngựa nói đúng hơn là tiến về phía hắn. Mặt dù đầu hắn sắp nổ tung nhưng hắn vẫn không nhiệm vụ của mình, muốn thử xem cô gái kia định làm gì hắn.

Bỗng nhiên cô gái dừng lại, quay đầu nhìn xung quanh, làm Khánh Phong cũng hết hồn, vội nép mình dưới tán lá rậm rạp.

“Tên kia, hắn dù là phế vật, nhưng đó cũng là một sinh mạng, gia chủ vì sao lại ra lệnh cho ta giết hắn chứ. Haizzz... Thật là khó hiểu, nhà họ Lâm này thật sự là độc ác đến vậy sau”... Nàng lẩm nhẩm cực nhỏ, Khánh Phong cố gắng lắm mới có thể nghe được.

“Thì ra là tên cáo già kia phái người ám sát ta, đó là do ngươi ép ta, vậy thì đừng trách Khánh Phong ta đây không nghĩ tình”

Khánh Phong thu lại tâm thức, ngón tay khẽ cử động... Vù... Một tiếng, một đạo hàng băng lướt gió phóng ra, chuẩn xác ngay lòng bàn tay cô gái cắm vào. Cô nương nọ chỉ thấy bàn tay tê một cái, rồi không còn biết gì nữa.

“Aaa.. Cứu... C..”