Chương 18: Người tốt bất đắc dĩ

Ẩn mình sau hòn đá lộ ra ngoài, bọn người Khánh Phong nhận thấy phía trước đang có một bọn 5 người, trong đó 4 gã đàn ông tay cầm đao đang bao vây một người con gái độ chừng 25 tuổi, cách đó không xa là một công tử đang quang chiến, trên người diện một bộ huyết dụ rực rỡ.Thiếu nữ mặc một bộ y phục màu lam, tóc xỏa dài xuống vai, tay cầm một thanh trường kiếm.

Khuôn mặt nàng tái xanh, trên vai đang có vết máu.

Thiếu nữ đứng tựa lưng vào thân cây to, đôi mắt dáo dác nhìn xung quanh như đang tìm đường chạy trốn.

“Ha … ha … ha…”

Một gã cầm đao vừa tiến lại gần thiếu nữ vừa cất tiếng cười khoái trá:

“Nương tử, nàng trốn chạy làm gì.Bọn ta nhất định không giết một người đẹp như nàng đâu mà sợ”

“Đạo tặc. Ngươi không được tiến lại đây, nếu không ta sẽ cho ngươi chết không có đất chôn”

“Hừ ! Ngươi dám đe doạ ta sao.....”

Gã cầm đao chưa dứt lời đã nhảy bổ lại vung đao chém ngang người thiếu nữ.Thiếu nữ vội đưa kiếm lên đỡ, trong khi đó 3 gã còn lại cũng nhất tề xông lên.Một mình thiếu nữ chống trả lại sự tấn công của cả 4 tên hung tặc thì làm sao mà cự được.

Vốn dĩ nàng lại quá mệt sau một cuộc chạy trốn vất vả kể từ khi vào đây.Thiếu nữ bị tấn công dồn dập nên tay chân luống cuống lên lộ ra vô số sơ hỡ.

Một tên trong bọn liền tận dụng cơ hội điểm ngay huyệt đạo nàng.Thiếu nữ ngã lăn xuống đất.

4 tên hung tặc liền xông tới, vồ lấy nàng rồi cởi bỏ y phục định hãm hiếp.Tội nghiệp cho một thân thiếu nữ sắp bị đắm nguyệt trầm châu dưới sự dầy vò của hung tặc.

Nàng vẫn còn tỉnh táo, nhận thấy y phục của mình bị lột dần ra thì cuống quýt cả lên.

Đến khi đôi gò bồng đảo của nàng sắp bị lột ra thì nàng uất ức rú lên một tiếng rồi ngất lịm. Khánh Phong trông thấy cảnh tượng như vậy thì nổi giận, liền vung một chưởng xuống đầu 4 gã hung tặc kia.

Chưởng lực của hắn nhanh không thể tả mà lại vô thanh vô sắc.

“Lạch bạch... Lạch bạch”

Lạch bạch 4 tiếng, 4 gã hung tặc cảm thấy nhói nhẹ một cái ở giữa ngực tức thì cả bốn tên lần lượt ngã lăn ra. Giữa ngực để lại một cái lỗ sâu hoắm.

Kẻ mặt áo đỏ kia giật mình quay lại, đập vào mắt hắn là 4 người 1 cáo bọn hon âm u tựa thần chết đến đòi mạng, còn thuộc hạ của hắn bị người giết lúc nào mà hắn không hề hay biết.

“Ngươi tự mình đi hay đợi ta thỉnh ngươi đi”

“Ta..t..a..ta tự đi được, ta tự đi được”

Kẻ kia lắp bắp trả lời, rồi nhanh nhanh chóng chóng lũi mất.

“Hahaa... Công tử bột vẫn là công tử bột, tên Lâm Vũ kia vừa bị ta hù một tiếng thì đã cụp đuôi chạy mất” Khánh Phong cười to nói.

“Lần này chúng ta thu thập thật sự không ít nha” A Khánh vừa lục túi mấy kẻ kia vừa suýt xoa vui mừng.

“Đúng a, cái này là của đệ, cái này nữa, cả cái này...” Bất Du tranh giành với sư huynh của mình.

“Cái nào là của ngươi, tất cả là của ta” Khánh Phong thật sự mệt mỏi với hai huynh đệ nhà này. Cơ mà có thêm bọn hắn cũng vui nhà vui cửa.

“Cô nương, cô không sao chứ?”

Linh Nhi đến bên cạnh thiếu nữ thì thấy khuôn mặt nàng tuyệt đẹp, thân hình lõa lồ, chỉ còn một ít vải che mấy chỗ kín đáo nhất của người con gái.

Phần còn lại lộ lộ hiện ra với làn da trắng như tuyết, vô cùng khuyến rũ. Linh Nhi tuy hơi khó chịu khi thấy một cô gái lõa lồ trước mặt, nàng vội lấy trong túi trữ vật ra một bộ xanh ngọc khác giúp cô gái kia mặc vào.

“Ta không sao, chỉ là bị thương một chút mà thôi, cô có thể giúp ta giải huyệt không?”

“Được! Nhìn cô thanh sắc tiều tụy, chắc là chịu khổ không ít, chi bằng ngươi cứ theo công tử nhà ta, biết đâu cuộc sống của cô nương sẽ thay đổi”

Linh Nhi vừa giúp cô xem xét vết thương, vừa lôi kéo một mỹ nhân ngiêng nước nghiêng thành về phe mình.

“Ngươi lại nối gáo cho giặc à”

“Muội không có, chỉ là có lòng tốt muốn giúp cô ấy” Linh Nhi ủy khuất hướng Mị Như chu môi nói.

“Khánh Phong, tên kia cho ngươi ăn phải thứ gì rồi mà ngươi lại nghĩ cho hắn nhiều như vậy.” Mị Như cũng không kém cạnh, trách móc Linh Nhi tiếp tay Khánh Phong làm nên tội ác.

“Hai cô đang nói chuyện gì vậy, ta nghe lại không hiểu cho lắm” Thiếu nữ kia mắt xoe tròn hỏi Mị Như

“Sau này ngươi sẽ biết, việc của ngươi bây giờ là làm tốt việc nên làm.” Mị Như phất tay, đưa cho nàng một lọ thuốc trị thương.

“À, nhìn ngươi chỉ như mới Linh tá thất cấp, như thế nào lại bị đám ngươi kia bao vây vậy” Vừa xoay ngươi rời đi, như nhớ ra điều gì nàng bất chợt quay lại hỏi mà điều nàng thắc mắc.

“Ta tên Hồng Ảnh, 25 tuổi, nhà cách thị trấn này không xa, một lần tình cờ ta hay tin cấm địa Lâm gia sẽ mở. Ta nhờ may mắn mà tiến được vào đây, hi vọng sẽ có thể nâng cao thực lực, nhưng mà ta đã vài lần suýt mất mạng. Sáng nay, khi vừa tỉnh giấc, ta cảm giác như có thứ gì đó kêu gọi ta, sợi dây trên cổ im lìm bấy lâu nay bỗng nhiên phát sáng, dẫn ta đến địa điểm kia. Vừa tới, ta phát hiện trên thân cây có một chiếc kén ngũ sắc sắp nở, ta cẩn thận thu vào túi. Không ngờ lại chạm mặt bọn người kia, tên công tử vận y đỏ kia bảo nếu ngươi không ngoan ngoãn giao cho ta thì sau khi ra ngoài ngươi sẽ khó sống với nhà họ Lâm của hắn, ta bảo không biết nhà họ Lâm là ai nên cố chấp không giao cho hắn. Thế là ta bị bọn họ truy đuổi đến tận đây. Còn về sau, chắc cô nương đã rõ.” Cô nương tự xưng Hồng Ảnh bày tỏ.

“Vậy ngươi có biết đó cụ thể là gì không.”

“Ta cũng không rõ, sau khi có thể thuận lợi ra ngoài, ta sẽ tìm về gia tộc, thỉnh ý tộc trưởng và các trưởng lão. Nhưng ta chắc chắn nó có liên quan đến tộc ta hoặc ít nhất là ta.” Hồng Ảnh đôi mắt nhìn về xa xăm khẳng định.

“Tạm thời bây giờ nàng cứ theo bọn ta, Khánh Phong hắn cũng không đến nổi bại hoại nên muội có thể yên tâm” Mị Như trở lại bên Khánh Phong, lắc mình một cái lập tức biến thành một chú cáo nhỏ ngồi vắt vẻo trên vai Khánh Phong.

Trăm ngày nhanh chóng trôi qua, đoàn người Khánh Phong cũng đã có những thu thập khá tốt. Cũng đã chạm mặt với không ít linh giả có dã tâm cướp đoạt. Linh lực của mọi người cũng tăng lên đáng kể. Linh Nhi và A Khánh đều từ Linh tướng nhị cấp tấn cấp thành Linh tướng tứ cấp, Bất Du từ Linh tướng thất cấp trở thành Linh tướng bát cấp. Hồng Ảnh từ Linh tá trở thành Linh tướng nhất cấp. Về phần Khánh Phong lại muốn ẩn giấu thực lực để tham gia học viện nên hắn không muốn đột phá, chỉ có thể để linh lực chưa huyễn hóa đến bình cảnh.