Giá Y phố.
Nhân khí đông đúc, hai bên quầy hàng đồ ăn, pháp bào pháp y, nữ trang, son phấn,... Sinh ý hết sức náo nhiệt, thịnh vượng.
Trường Bình chưa trưởng nổi tam thước, bám đuôi mỹ mẫu trong dòng người. Hai mẫu tử một thân pháp y thanh khí, dung nhan tú lệ, khí chất xuất chúng khiến nhân hai bên biết ý nhường đường.
Trường Bình suy tư phải phúc, nữ nhân à, cũng không qua nổi y phục hảo. Hắn theo mẫu thân một canh giờ gần hết phố, thử pháp y, nữ trang đến ná thở.
Trong lòng thì âm thầm tiếc hận tự nhủ:"Mẫu thân đại nhân ngài hảo hảo! Bó lớn linh thạch người xài gần hết một lửa, Ta thật đau lòng!"
Trường Bình thương tài, hắn cũng không phải keo kiệt mà bó lớn tài sản vậy lên tiêu đúng chỗ.
Nhân sinh kiếp trước lão đầu cả đời, trẻ không tích lũy về già khốn khó!
"Nương! Ta không đi à…. ta không đi… ngài ban ta hồ lồ….." Thanh âm tiểu nữ hài dỗi.
Phía trước hơi tu tập nhiều người cùng chỗ, mẫu tử Trường Bình hiếu kỳ xen vào.
Một thiếu phụ nhân dung mạo xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, thân bạch y cung thường trang nhã, khí chất phiêu trần.
Đối diện nữ hài tử năm tuổi, bạch y giá thân, phấn điêu ngọc trác, dung mạo tương lệ tám phần, một bộ lớn lên mỹ nhân bại hoại.
Nữ hài tử xấu dỗi ngồi ệch nền đá, mặt mếu máo đáng yêu, quan sát mẫu thân nhưng đôi mắt tinh ranh liếc quầy hàng hồ lô đường đỏ.
Quanh nhân càng ngày càng nhiều nhưng không ai giám chỉ chỏ do tự biết thân phận "tiên giả."
Thiếu phụ nhân bất đắc dĩ, người bên càng đông, nữ nhi làm loạn đòi hỏi, nàng thoáng đỏ mặt vì trong ví linh thạch không nhiều, thời gian ngắn kế hoạch chi tiêu tích kiệm.
Thạch gia thành tiêu phí hoàn toàn linh thạch, phàm nhân không ngoại lệ.
"Nữ hài tử a! Không nên quấy dỗi mẫu thân."
Mỹ thiếu phụ thân đắn đo xử lý thì ngạc nhiên trước mỹ phụ nhân cầm một cây hô lô đỏ đường tới, mặt cười nói trước nữ nhi.
"A! Người…" Nữ hài tử mặt yêu yêu đối diện nhân xinh đẹp kia.
"Một thẩm thẩm xinh đẹp bằng nương a!" Suy nghĩ non nớt nàng có nhưng không quá chú ý bằng cây hồ lồ ngọt đỏ kìa.
Nàng đôi mắt trong sáng hơi cảnh giác, cái đầu nhỏ khẽ quay lại nhìn mẫu thân.
"Vị này………" Thiếu phụ nhân đến đạo.
Diêm Cơ cử chỉ thân thiện:"Đạo hữu…không có gì, cùng hàng xóm a..."
Diêm Cơ từ Vương Chấn tìm hiểu đạo gia chung quanh. Tình cờ bắt gặp thiếu phụ nhân bên hông lệnh bài tiêu ký Đông Mộc nên cố tình kết giao.
Thiếu phụ nhân làm người hiểu chuyện, vui vẻ đáp lại, ánh mắt chấp thuận nữ nhi.
Nàng danh tính Liễu Yên Yên tu sĩ luyện khí sơ kỳ tầng ba, là một tuần thú sư. Nữ hài tử danh tự Bạch Linh Nhi, niên linh năm tuổi.
Hai nữ nhân hoà nhau giao thiệp, biết ý dời đi nơi đông đúc này.
Bạch Linh Nhi trưởng thấp hơn Trương Bình cái đầu, nàng lúng liếng hồ lô đường, mặt đáng yêu vui vẻ ăn ngụm, thỉnh thoảng ngó sang tiểu nam hài đi cùng.
Trường Bình thái độ không ưa ngốc này, hắn mặt lộ kinh bỉ, cước bộ nhanh chút bám váy mẫu thân.
Bạch Linh Nhi hồn nhãn tinh ranh quan sát nam hài bỏ trốn, nàng ngốc ngốc đầu nổi ý nghĩ tiểu quỷ trêu chọc.
Cuối thiên, xa giá về khu đông, Diêm Cơ lẫn Liễu Yên Yên trao đổi bước đầu thân thuộc.
Về trước tiểu viện, Diêm Cơ thanh toán phí 1 linh sa, nàng ngưng thần không phát hiện cấm chế bị động.
Khu phố đây an toàn vẫn được đảm bảo, thường xuyên có cảnh đội đi tuần.
Vào cửa, nàng cùng nhi tử chưa vội, lấy ra một tấm phù triện, lá bùa hoàng giấy bên trên hoạ nét những đường gân xiên sẹo không có quy luật.
"Khu Uế phù." Nhất giai hạ phẩm phù triện khu trừ khí tức nhiễm bẩn, nhân khí, hồng trần khí...
Tiên phàm cách biệt cũng không phải không duyên cớ, tiên nhân sống lâu nơi phàm trần, một thân linh lực bị nhiễu loạn bám phải nhân khí, hồng trần chi khí… gây cô đặc linh hải khiến tu vi ngừng trệ không tăng còn giảm.
Thạch Gia thành phân chia địa khu, phân cách phàm nhân cũng vì thế.
Khu đông, phía trước cấm chế màn nước công dụng chủ yếu ngăn chặt hồng trần khí.
Thạch gia thành căn cờ vốn nền tảng phát triển từ phàm nhân, phàm nhân xây dựng, phàm nhân hậu hạ, phàm nhân trồng trọt,... do đó không thể từ bỏ phàm nhân, không có hồng trần chi khí, là điều viển vông.
Dưới tác dụng phù triện, Trường Bình toàn thân tịnh khí nhẹ nhõm.
Canh nhất.
Do ăn uống bên ngoài cùng Liễu cô cô, Trường Bình không có lẫn việc gì khác chỉ có thể sớm lên giường.
Lại qua một tháng kể từ khi hắn xuyên qua. Cơn buồn ngủ nhấc tới, hắn ý thức chìm sâu trong thần hồn.
"Công tử, người mau dậy a!" Tiếng nói lão hầu mang theo khẩn cầu.
Trường Bình mí mắt bỗng mở, xung quanh cảnh vật bất ngờ thay đổi, không còn phòng ở thanh khí thay vào đó một bộ nông gian phú hộ. Hắn với giường, chăn đệm cũng không được mềm mại thế giới tu tiên thay vào dày cộm thô giáp.
"Lão Tào, ta ngủ bao lâu." Giọng nói cửa thiếu niên lang, dường như hắn rất quen thuộc.
"Công tử, người say năm canh, lão nô lo lắng thuốc phản phệ." Lão hầu tuổi tác sáu mươi, gương mặt nhăn nheo nếp thịt, mái tóc điểm bạc nhưng cơ thể không yếu.
Trái lại một đôi mắt ngầu mà tĩnh, hình như bên trong ẩn chứa một loại mãnh cơ khác thường.
"Công tử, bảo dược có tác dụng, căn cốt ổn định, ngài nghỉ ngơi chút nát, ta chuẩn bị điểm tâm." Lão hai thủ cứng như thiết, cố điểm nhẹ tay bắt mạch, mặt lão thoáng cười vui vẻ nói.
"Được à…." Trường Bình nhìn lão hầu lui, thoáng thử dài.
Hắn làm người hai xuyên!
Tháng trước cũng bất ngờ say giấc xong xuyên qua một thế giới cổ đại mang danh Đại Xuân.
Danh tính cùng tên, chỉ khác niên linh hiện tại mười hai mười ba tuổi, thân gia công tử viên ngoại, cha mẹ mất sớm để lại hắn cùng lão nô Tào Xung, tài sản lẫn một số nô bộc, tá điền.
Cỗ thân thể này thể chất yếu ớt, luyện võ khó thành nên cố dùng dược vật xung kích đào bới tiềm năng.
Chẳng may suýt chết, khi tỉnh lại mang theo linh hồn của hắn.
[Bảng thuộc tính]
[Danh tự: Trường Bình]
[Niên linh: 5/90]
[Ngộ tính: 5]
[Tu vi: Không]
[Công pháp: Không]
[Kỹ năng: Không]
[Điểm tu luyện: 1]
[Hiện tại diễn luyện tối đa: 2]
"Bảng thuộc tính xuyên qua vẫn có, niên linh cũng không biết đổi." Trường Bình lần thứ hai xác nhận.
"Ta cách mỗi tháng lại xuyên qua một lần, thời gian trở về cũng một tháng, khi quay lại mất một canh giờ."
"Thế giới cổ đại này, theo tìm hiểu chưa có truyền thuyết tiên nhân nhưng võ đạo khí huyết rất hưng thịnh." Thông tin từ trí nhớ hai linh hồn kết hợp.
Trường Bình không muốn cơm bưng nước rót bó buộc như bệnh nhận. Hắn khởi bước ra cửa, quen thuộc trang viên hít khí trời.
"Linh khí mỏng manh, kém xa tu tiên giới."
Trường Bình tuy chưa tu tiên nhưng học tập tri thức tiên giới vẫn biết một hai.
Hắn vươn vai khởi cơ vài động tác thể dục dưỡng sinh đời trước, không may qua ngã dễ khuất tầm, bất ngờ đụng phải một thân ảnh.
"Ai ui…. công tử….nô tỳ bất cẩn…" Tiểu nô tỳ hốt hoảng vội vã nhận lỗi.
Nàng không kịp sửa sang chạy đến đỡ, sờ soạng kiểm tra chủ nhân thân thể.
Nàng tên Tiểu Ngọc, thiếp thân nha hoàn từ nhỏ được mua về. Niên linh mười sáu, ngũ quan thanh tú, thân hình thấp gầy mảnh mai, nhan trị xếp hàng xinh xắn nếu đặt kiếp trước.
Thể cốt chủ nhân sinh ra vốn tiên thiên yếu ớt, Tiểu Ngọc lo lắng tay chân thân mật tiếp xúc không quá để tẩm, do thái quen hầu hạ.
Trường Bình tâm khảm lão đầu bốn mươi phúc hưởng chiếm tiện nghi, trong lòng nở hoa nhưng mặt vẫn biểu lộ không lên.
"Ta không sao, tiểu ngọc…."
"Không được, ta dìu ngài về phòng…"
Trường Bình hơi nhoe mắt:"Ta tuổi mới lớn, có phải lão đầu sắp xuống lỗ đâu à."
Nhưng nàng vẫn một bộ kiên quyết nên hắn đành chịu về phòng.
Lão Tào chuẩn bị điểm tâm, tiểu ngọc một bên hầu hạ, món cũng không nhiều, cơm trắng, canh cá, thịt luộc,.... Trường Bình đụng đũa, với khẩu vị tốt đẹp chuẩn linh trù sư phải cốt nhịn nuốt.
Hương vị cũng không phải khó ăn, khác biệt tại nó quá đơn sơ, thiếu gia vị mùi thức chỉ quanh mặn nhạt, thực suất không được sơ chế kĩ, chế biến cũng hai thứ hấp, luộc.
Được lưng hai chén hắn cho lui, tiểu ngọc một bên vẫn đứng như cũ bưng trà.
Đây là quy củ phong kiến chủ tớ vốn có!
Trường Bình cũng không phải thuộc hào sảng, nhân sinh kiếp này lấy hưởng thụ, không định loại bỏ quy củ.
Tào Xung quay về, khác biệt trên người mang theo một hộp gỗ.
"Tiểu ngọc, ngươi lui xuống trước đi." Tiểu ngọc nhu thuận làm theo, nàng vẫn nhớ cái trang này Tào lão địa vị đứng sau chủ nhân.
Trường Bình tất cả đều thu trong mắt nhưng tâm tình làm như không.
Linh hồn khắc hoạ khi lão cha nhắm mắt, dặn đi dặn lại nghe lời khuyên bảo Tào Xung, chỉ khi nhi tử thật tâm xác nhận hắn mới yên lòng nhắm mắt.
Tào lão cùng hắn trưởng thành, thân phận danh nghĩa chủ tớ nhưng chẳng khác thân nhân, với lại lão không có dòng dõi con cháu nên không lo tư tâm.
Tào Xung chờ tiểu ngọc ra phòng, lão chú ý động tĩnh bên ngoài yên lặng, mới đến bên bàn.
Trường Bình hiếu kỳ, không biết hồ lồ lão bán thứ gì.
Tào lão mở hộp gỗ, bên trong một quyển sách ố vàng, giấy phong được thuê khâu thành quyển, trên bìa tiêu chữ "Tứ Linh Công".
"Thể cốt, kinh mạch được khai thông nên tập luyện, ta giúp ngài chọn nó."
"Bộ công pháp này giới hạn nhập môn võ đạo, giúp an thần tĩnh khí, dưỡng sinh rất thích hợp công tử."
Căn cơ mới được khai phát, lão nô không muốn làm nguội, ra sức xúc tiến ngay chủ nhân.
"Ngài nếu luyện, có tứ thế võ hổ, võ xà, võ quy, võ ưng,....." Tào Xung giảng giải sơ lược qua.
Trường Bình lắng nghe, quan sát công pháp, văn tự miêu tả tuyến lộ vận công, hình nhân mô tả hành công, võ học diễn giải không quá khó hiểu hắn tâm lĩnh được.
Tào Xung một lúc giảng đạo, xem công tử nhập tâm bèn lui xuống.
[Bảng thuộc tính]
[Công pháp: Võ đạo(Tứ Linh Công: 0/1000)]
Trường Bình mắt sáng nhìn bảng biến hoá.
Canh chiều.
Trường Bình hứng thú tìm lão nô dẫn đạo, hắn nhìn ra Tào Xung nhân không đơn giản, thân mang võ nghệ.
Trường Bình người trưởng tam thước, mặc trang phục thô y, kích thước thoải mái dễ vận động.
Đối diện lão Tào bộ dáng không như trước, thần sắc biến đổi nghiêm túc, bộ dáng quen thuộc của lão khi tập trung vào một việc.
"Công tử, thể cốt yếu ớt, từ giờ người sẽ theo lão nộ luyện tập dưỡng sức đầu tiên…"
Tào Xung vừa nói được nửa, thân phát ra động tác, lão vừa giảng vừa luyện.
Khai môn động nhẹ như tay, chân, đầu, thân, các khớp,... động tác kỹ thuật không qua khó khăn, môn đạo tương thích với thể dục khởi động đời trước.
Trường Bình cũng theo tập luyện, chọn lộ dễ dàng bộ phận trên cơ thể đầu cổ, tay chân bắt đầu.
Hành động hơi chệch chạc, lão nô một bên cầm tay chỉ việc nghiêm túc sửa chữa.
Mười động tác được hắn thực hiện, không quá mạnh sức nhưng cơ thể, xương cốt được làm nóng.
Lão Tào khiến hắn diễn luyện lại hai ba lần động tác coi như thành hình mới hướng dẫn tiếp theo.
Dần dần theo cấp độ tăng thêm sức, tăng theo kỹ thuật độ khó yêu cầu rẻo rai.
Trường Bình phát hiện luyện tập thành một bài không khác thể dục vận động đời trước là mấy.
Một canh giờ, thể lực hắn sắp không trụ nổi, lão tào cho dừng nửa khắc lại khiến hắn luyện lại.
Quá trình không khác gì môn đạo phá hạn, một canh giờ bộ pháp đi được một dăm, xong qua luyện tập một canh giờ bộ pháp đi lên một dặm nhất, xong lại một dặm hai,... phá vỡ cực hạn xong cực hạn đến khi tình trạng hắn kiệt sức.
"Công tử, đứng lên, thả lỏng gân cốt…" Trường Bình thân thể sắp ngã rủ xuống, thì phía sau tay lão như gọng kìm kéo lên.
Hắn cố gắng không quỵ, người hơi cong, từ từ hít thở đều thông khí nội tạng.
"Công tử, luyện tập kết thúc người không thể ngã xuống... Thân thể hiện tại hoạt động mạnh, căn cốt giãn ra chính là lúc yếu nhất… không để ý tổn thương nội tạng, xương cốt coi như phế đi."
Trường Bình như lão ngưu sải sức cày cố mười mẫu ruộng phải cố khắc tâm, kinh nghiệm cùng tri thức khoa học địa cầu tường đồng.
Thời gian trôi qua khiến hắn hồi sức bình phục, cấp chút nước suối lạnh bổ sung thân thể.
Thiên nhật ngả về tây, hắn trải qua vận động cuối buổi hai chân quanh trang viên kết thúc luyện tập.