Chương 14: Hung thú.

Chương 14:

Chợt!

Tiếng động bên này, khiến thu hút chú ý, Tào lão trên cao, thần sắc hơi đổ mồ hôi, rừng sâu bọn hắn hành tẩu không hiếm khi gặp được hung thú.

Có mấy lần suýt đụng phải, nhanh nhạy phản ứng kịp tránh mũi nhọn.

"Thiếu gia, có vật gì đang tới, ta không chắc có phải hung thú hay không." Tào lão giọng thường bên trong lại mang mấy phần gấp gáp.

Hung thú mạnh hơn mãnh thú nhiều, nó một thân khí phong yêu thú, huyết mạch tiên thiên áp chế từ tâm linh khiến nhân loại sợ hãi.

"Vận khí đen đủi à, ra cổng không rửa chân, hung thú hoạt động có quy luật, sao lại bất ngờ đụng phải." Trường Bình thầm than.

Hung thú mỗi con có lãnh địa hoạt động riêng, mấy lần bọn hắn đi nhầm rút ra kinh nghiệm, nơi này phạm vi rìa ngoài xác định lãnh địa vô chủ.

Yếu nhất hung thú cảnh giới cũng vật cổ tay với luyện huyết cảnh, bọn hắn không dám lưu lại, động thân lẩn trốn khi hai hàng động địa phía xa hướng tới.

Một lúc sau!

"Tào lão, có phải chúng ta trên thân mang vật thu hút, sao nó vẫn theo đuôi." Kinh nghiệm đi rừng không nhiều, Trường Bình động miệng khi mất hay khắc bọn hắn di chuyển nhưng cảm giác động địa phía xa vẫn truyền đến.

Lão nô thân thể có phần mất sức, khi liên tục thi triển thân pháp, hắn cười khổ quay đầu nói ra suy nghĩ với vị thiếu gia nhịp thở vẫn vững chắc:"Lão xem thấy nó không phải có ý định với chúng ta, chỉ là nó tác động địa thế ám hiệu đường lui bị phá hủy khiến chúng ta lộ tuyến sai lệch."

Trường Bình mặt đen đi, thảo nào hắn phát hiện tiêu điểm lặp lại, miệng chửi bậy:"Đáng chết, đầu súc sinh…."

"Lão Tào, ta thấy vẫn lên ẩn nấp theo dõi kỳ biến à."

Lão nô thần sắc suy nghĩ, một thoáng gật đầu chấp nhận, bọn hắn đường lui bị đảo lộn, động bừa đi loạn vận khí không tốt đụng phải nguy hiểm không lực trống đỡ chỉ bất lực toi mạng.

Hai người thân pháp leo lên một gốc cổ thụ diện tích vòng đủ bốn năm người trưởng thành ôm, tầm mắt phóng về phía nam nơi động đất, ầm ầm cây cối đổ nát.

Một hung thú địa thử thân cao nhất trượng, bộ lông hoàng thiết, song trảo bén nhọn đang nhuộm đẫm huyết thú, hai mắt hồng sắc, miệng thử răng cửa bị gãy lỗ thủng, khí thế thô bạo, thanh âm liên tục kêu:"Chi…. Chi….. chi… chi…. " thị uy đối diện hắc mãng thể dài ba trượng, thân to như thúng nước, một bộ xà giáp thiết hắc bị thủng lỗ chỗ do song trảo cào ra, chảy đại lượng huyết dịch.

Hắc mãng đầu xòe ngẩng cao, ánh mắt cay độc, há miệng để lộ hàm nanh độc khí sắc xanh đen.

Xung quanh bọn chúng đất đá, cây cối đảo lộn, tạo thành bình địa nhỏ chiến đấu, đủ hố to, hố nhỏ, thân mộc dính chưởng, huyết dịch pha tạp dấu vết.

Hai thú hung trận chiến, bỗng nhiên khoảng dừng, đánh đến đây cả hai thể nội lực hung khí tiêu giảm. Chờ đợi bình phục dưỡng sức, quan sát sở hở hòng một phát kích sát.

Đá đất, thân cây đổ xung quanh, mãng xa đuôi bất ngờ quật mạnh vào, theo quán tính hai tảng đất bắn về địa thử. Hung thú thử hoàng mõm hét "chi… chi…" hai móng vuốt cào đến, đất đá tựa cứng rắn như dưa hấu bị phá cắt chém thành nhỏ thạch ,toái phiền ra khoảng bụi đá. Cùng lúc đó thân mãng du động, mãng đầu há mõm cắn vào, khoảng không bụi đất khuất tầm nhưng nó động vật máu lạnh, đặc tính cảm ứng nhiệt, nanh độc tiết dịch tủy cạp vào nơi sóng nhiệt nhiều lưu chuyển.

"Cạp." Hàng răng lực cắn mạnh phát ra tiếng vọng, bất ngờ khớp hàm chạm nhau không phải máu thịt của địa thử.

"Chi…. Chi… " Cú đánh hụt, địa thử bản năng có kinh nghiệm chiến đấu với mãng, thân vừa rồi linh hoạt chốn bên cạnh, ẩn lại một nhịp sóng nhiệt.

"Chi… chi…. Chi…. Tạp…. Tạp… " Thân thử phía sau, song trảo tiếp xúc lưng mãng.

Sau đầu cảm nhận huyết nhục đâm thủng, phá toái, hắc mãnh kêu lên từng đợt đau đớn " Tê… tê…. Tê…. Tê….. " cả phần đầu nó đổ sụp xuống khi chịu trọng tải hoàng thử. Hung thử được thế không bỏ, hai trảo đâm xuyên, nanh cửa thuận thế cắn xuống.

"Tê…. Tê….. tê" Hắc mãnh đầu bị áp chế, nó cảm nhân cực độ nguy hiểm, đuôi xà vung mạnh đến giải cứu.

"Phanh!" Địa thử lấy thương đổi thương, nó vẫn giữ chặt, hòng xuyên não, đánh dập đầu mãnh.

"Chi…. Chi…. Chi…. Chi…. Xoẹt…. Xoẹt…" Song trảo điên cuồng cào cấu, hắc mãng nguy hiểm tử khí đến gần, nó vùng vẫy đuôi sau.

"Phanh!"

"Phanh!"

Liên tục đuôi vẫy quất đến, phải đến lần thứ tư, địa thử không chịu được lực bị đánh bay xa một khoảng.

"Phanh!"

Hắc mãng đầu bị thương nặng nó ngoi lên, trái lại đau đớn mắt rắn khí tức tiết ra một loại cực thịnh hung tính.

Hung thú trong huyết mạch chứa chấp sát nghiệp thô bạo, khi nguy hiểm mạng sống huyết quản dẫn động kích phát bản năng thô bạo, tâm trí bạo ngược càng chiếm lý trí, càng kích thích chém giết, phá hoại.

Hai đầu răng nanh thời gian dài tích súc độc tố, bỗng hắc mãnh độc tích tụ há hám bắn xạ một đường cao vòng năm trượng nhắm thẳng phần mắt hoàng thử, độc thủy tím đem, hắc hắc đậm đặc ô uế chi khí.

Địa thử không dám đỡ đòn, phần đầu cúi xuống lấp sau lớp lông màng hoàng thổ giúp nó tránh độc xà xâm nhập sâu. Độc chất vung vãi, tạo thành một khoảng bùn nhão, thực vật xanh tốt bỗng hoá một mảng hắc nâu, thủy khí mang theo bong bóng ô thanh độc màng.

"Chi…. Chi….. chi…. " Hoàng thử khí tức không yếu lại lên cao, nó theo bản tính chỗ thân đứng bỗng chốc thành một đoạn hang cống.

Nhất kích thất bại, đối phượng độn địa, hắc mãng mục hung tính đại phát nhưng vẫn còn một phần lý trí bản năng cắn giết khiến nó cảnh giác xung quanh.

"Xạt….. xạt….. xạt……" Một loạt tiếng đất đá dưới lòng đất truyền tới.

Góc kia.

"Xạt….." Đất đá nhô lên, mang theo màu lông hoàng thử, mãnh xà phản ứng nhanh chóng, đuôi quất mãnh nơi đó.

"Ầm…. Ầm…. " Thổ địa in rạch ra hình lên cái đuôi to của nó, tuy thế lại không có điều khác thường.

"Xạt…."

"Ầm…."

"Xạt…."

"Ầm…."

Liên tiếp tiếng động, mãng bản năng không dám xuống đường chuột, địa thế địa nơi nó không ở đó.

"Xạt…."

"Ầm…."

Thế sức hắc mãng đao tiêu giảm, tốc độ đuôi ra và phát lực yếu dần.

Bản năng hung tính kích phát, nó cần chém giết tiêu khí nên không thể bỏ đi.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao 1 lãnh địa 1 hung thú, bởi cùng 2 con gặp mặt kích phát tranh chấp thì chỉ có một sống một chết.

Bỗng, một chỗ đất nhô.

Đuôi to lại đánh đến.

Bất ngờ lần này.

Phía dưới thân mãnh.

"Chi…. Chi…. Chi…." Hoàng thử độn địa lên, mãnh đuôi không kịp thu lực, chỉ đầu mãnh còn sức, quay lại há nanh đến táp.

"Chi…. Chi…. Chi…. Tê….. Tê…. Tê …."

…………………….

Phía xa, trên thân đại thụ sáu trượng quan sát bên này, Trường Bình nhờ mục thuật võ học mắt ưng, giúp hắn thấy phản chiếu thân hình hai hung thú chém giết, tiếng kêu gào thét, khí huyết, cuồng phong, sỏi đá, cây cối phá hủy.

Chỉ một khắc, tiếng một trong hai hú thấu thiên, báo hiệu chấm dứt đoạn tuyệt.

Một khắc…. Hai khắc…. Ba khắc…. Một canh giờ…. Hai canh giờ.

Trường Bình động tĩnh yên lặng, nhập toạ không ngừng chờ đợi suy xét.

Bên cạnh hắn, Tào lão cũng biểu hiện không khác, nhân tập võ bản tính đầu tiên cần rèn luyện "kiên trì".

"Kiên trì, kiên trì, nước chảy đá mòn, cần cù đợi hồi báo."

Ngươi có thể ngộ tính không cao, ngươi có thể tài nguyên không nhiều nhưng đạo tâm kiên định, tâm tính vững chắc, chọn đúng hướng thì luôn có một ngày thu được thành quả.

Sau ba canh giờ, nhật thiên đã đi được nửa vòng về tây.

Tào lão không thể không nhắc:"Thiếu gia, có việc nên động, thời gian không nhiều."

Trường Bình lúc nhất tư thế, bỗng biến đổi quay sang mặt có phần suy tư nói:"Lão Tào, ta muốn qua đó xem thử."

Không cần suy nghĩ, lão nô thần sắc biểu hiện gấp can ngăn:"Không được công tử, nếu ngài muốn ta có thể đi thay."

Võ giả hành trình tâm luôn có khoản nguy hiểm muốn thử, theo đó kèm theo hoặc kì ngộ hoặc hung ác.

Lão suy tư an toàn chủ nhân, lại không muốn chặt bỏ điều đó nên tự thân làm thích hợp.

"Không cần, thực lực ta sao người hiểu rõ." Trường Bình khoát tay từ chối, hắn cũng không phải thiện lành nhưng có nguyên tắc, bản tâm thủ hạ trung thành không để hắn mạo hiểm vì bản thân phi lý, dù sao cấp bậc hung thú cũng luyện huyết cảnh, trong khi lão một thân luyện nhục cảnh lại về già.

"Động tĩnh qua lâu ta nghĩ nó đã đi với lại mùi huyết lan ra thu hút động vật săn mồi."

"Người xem bọn chúng có mấy chi đang tới."

Khí tức hung thú doạ sợ chấn nhiếp mãnh thú nhưng vậy cũng không át chế nổi dụ hoặc thịt lẫn huyết của chúng.

Mãnh thú chỉ cần được một phần cơ thể đó thì bọn chúng thoát thai biến hoán nghiêng trời lệch đất.

Đây là từ sâu tâm linh chúng khát khao sức mạnh, phá hạn bản thể.

Dù sao hung thú một thân toàn là bảo đối với chúng với cả nhân loại.

Trường Bình cùng lão nô xuống động, dù vậy hắn cũng cẩn thân khi bắt mấy đầu chó sói cách trăm mét thả vào.

Không có tiếng động, không có đánh xé, lúc này mới tăng thêm phần tự tin của bọn hắn.

Một khoảng hố lớn, đại địa nứt toạc, nơi đó phát ra hai thân hình đại vật ngã xuống, hắc mãng phần đầu, thân thể rỉ toác đại lượng máu loáng. Bên kia, hoàng thử thể cốt gãy nát, song thủ cặp trảo đứt vỡ, thỉnh thoảng thân huyết thực lại mang màu xanh đen độc tố.

Hai thi thể, huyết dịch chảy xuôi, tạo thành hố loãng huyết trì nhỏ. Những đầu lang, báo, mãnh hổ hoạt tính lúc này như có linh tính, không kẻ nào tranh chấp mà chia phần ra thưởng thức máu hung thú.

Trường Bình lão nô bước tới kinh sợ trước lực phá hoại của hung thú tạo thành một bình không, đại địa cày xới.

Không bao lâu qua, cả hai cùng thu tâm lại, bọn hắn bước tới thấy khung cảnh tiếp đó.

"Hai con đều chết…. " Tào lão thì thào, mắt sáng lên trên thân hai thi thể.

"Vẫn lên cẩn thận thì hơn." Trường Bình hơi đánh động lão cũng tự nhắc nhở mình.

Xung quanh mấy đầu mãnh thú hoạt động kia, hắn không xua đuổi trái lại bắt hai đầu to nhất trong đó.

Đáng thương, lần lượt ném vào gần địa thử, hắc mãng.

Không phản ứng!

Không phản ứng!

Hai đầu im lìm thật như đã chết khi hai con báo sói đụng đến nhục thịt thưởng thức ngon lành. Chờ đợi một khắc, lòng cảnh giác của hắn đang muốn hạ xuống, quanh thân lại ra hiệu khi Tào lão đang chặn đứng mấy chi mãnh thú hướng tới.

"Không có bất thường…" Hắn đang muốn hô lớn lên tiếng.

Thì bất ngờ!

"Oanh." Sau lưng địa thử vậy mà chưa tuyệt, chuyển động thân thể, đầu lang xám đang cắn xé thịt nó bị một trảo xiên nát bụng.

"Công tử, cẩn thân….." Tào lão phái xa quan sát được cảnh báo.

Nhưng đã không kịp!

"Oanh." Xác sói bị ném mạnh đến Trường Bình, cự lực đánh úp phía sau khiến thân hình ngã bay trước một trượng.

"Chi…. Chi…. Chi…. " Tiếng đầu địa thử kia lại kêu gào, nó trảo chém vụt mấy đầu kế bên loanh quanh.