Chương 19: Phi Thiên Thử

Dịch giả: Thanh Tà

Lôi Đạo nhìn thật kỹ danh sách vật tư bên trên phong thư. Hắn liếc mắt nhìn tên Lưu gia hộ vệ đang nằm thoi thóp chờ chết trên nền đất, lại nhíu mày suy nghĩ việc những tên giặc cướp kia bắt đi Lưu Tam công tử mà lại không đòi tiền chuộc của Lưu gia, cứ nhất định phải tìm Lôi gia mà đòi, đây là đạo lý gì?

"Phụ thân đại nhân và Đại ca, Lôi gia chúng ta có đắc tội một đám sơn tặc nào hay không?" Lôi Đạo nhẹ giọng hỏi.

"Lão Tam có thể nghĩ đến vấn đề này, rất không tệ."

Lôi Hoành cảm thấy có chút ngoài ý muốn khi Lôi Đạo có thể nhìn ra một ít môn đạo trong sự tình này. Về phần Lôi Uy thì khỏi phải nói. Hắn thường xuyên vào Nam ra Bắc, kinh doanh sinh ý cho nên trò xiếc này tự nhiên không lừa được hắn.

"Đám sơn tặc kia dùng cờ hiệu của ai?" Lôi Uy nghiến răng nghiến lợi liền dùng thần sắc âm trầm hỏi.

"Không rõ ràng, thời điểm chúng ta tìm đến thì hắn đã chết rồi!" Người của Lôi gia cũng không rõ ràng.

"Không cần tìm, là Phi Thiên Thử! Phía dưới phong thư này còn có ấn ký độc môn của hắn, đây là phong thái muốn hạ chiến thư với Lôi phủ chúng ta nha!" Lôi Hoành cười lạnh một tiếng.

"Phi Thiên Thử! Nguyên lai là hắn, thế thì chuyện này cũng không khó giải thích." Lôi Uy bừng tỉnh đại ngộ.

Ngay sau đó hắn liền đơn giản sơ lược lại một ít chuyện cũ năm xưa của phụ thân Lôi Hoành.

Lôi Hoành cũng là người đã từng vào Nam ra Bắc, tại Cự Liễu quốc mà xông ra một phen tên tuổi. Về sau trên đường trở về, ông gặp một đám sơn tặc chỉ có sáu người. Lôi Hoành thấy vậy thì trực tiếp xuất thủ chém giết năm tên sơn tặc, mà tên thứ sáu thì lại chạy thoát.

Tên sơn tặc chạy thoát kia, chính là Phi Thiên Thử!

Hiển nhiên, lần này Phi Thiên Thử bắt đi Lưu Tam công tử, mục địch thực sự là vì muốn đối phó với Lôi gia, lại lợi dụng thế lực của Lưu Huyện thừa đến uy hiếp Lôi gia.

Chỉ là hắn ngàn tính vạn tính nhưng cũng không có tính tới hiện tại Lôi gia lão Nhị đã đứng vào hàng ngũ cao cấp tướng quân của Cự Liễu quốc, ngay cả Lưu Huyện thừa đều phải tới cửa nịnh bợ. Đừng nói là vì Lôi gia mà Lưu Tam công tử bị bắt giết, coi như thật sự là Lôi gia đích thân giết chết Lưu Tam công tử thì với bản tính của Lưu Huyện thừa cũng không dám khó xử một câu.

"Phụ thân, nếu đã biết là Phi Thiên Thử thì sao không nhân dịp này mà dứt khoát diệt trừ hắn luôn đi? Hiện tại hắn vẻn vẹn chỉ là một tên tiểu tử sơn tặc, nếu như lại để cho hắn thời gian phát triển lớn mạnh thì nói không chừng liền trở thành một tên ác bá côn đồ. Đến lúc đó lại nghĩ diệt trừ hắn thì rất khó khăn, nhất là khi hắn còn ở lân cận Lôi phủ chúng ta." Lôi Đạo chậm rãi mở miệng.

"Không tệ, Uy nhi còn muốn nói điều gì?" Lôi Hoành đang lẳng lặng lắng nghe.

"Lời vừa rồi của lão Tam rất hay, huynh liền đến bổ sung một chút. Mặc dù hiện tại lão Nhị là người mang công danh, nhưng dù sao thì nước xa không cứu được lửa gần. Căn cơ của Lôi gia chúng ta nằm tại Lôi phủ, lại nằm trong phạm vi quản hạt của huyện thành, do đó cũng không nên gây nên xung đột cùng với Lưu gia. Đây rõ ràng là mưu kế của Phi Thiên Thử, chúng ta không thể để cho hắn đạt được, nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, nhất cử san bằng Phi Thiên Thử từ đó cứu Lưu Tam công tử trở về!"

Lời nói của Lôi Uy vô cùng thành thục, khiến cho Lôi Hoành cảm thấy rất hài lòng.

Chỉ là ông nhìn thoáng qua Lôi Uy, cuối cùng lại liếc mắt nhìn Lôi Đạo, trong ánh mắt lóe lên một vẻ tiếc nuối khó có thể phát giác được.

"Không tệ, Phi Thiên Thử thì nhất định phải diệt trừ! Lần này hãy để vi phụ tự mình kết thúc đoạn ân oán này đi!"

Lôi Hoành cảm thấy cực kỳ tiếc nuối, Lôi Uy lão luyện thành thục, xử sự vững vàng, rất có phong phạm của ông. Chỉ tiếc là từ nhỏ Lôi Uy đã không thích luyện võ, đến nay mặc dù không phải là thư sinh yếu đuối nhưng cũng không phải là một tay hảo thủ chém giết gì!

Về phần lão Tam Lôi Đạo thì càng đừng nói nữa. Từ nhỏ đã là ma bệnh, hiện tại lại mắc phải ho lao cho nên thời gian còn lại không nhiều, như vậy thì có thể có tác dụng gì?

Nếu là lão Nhị thì tốt rồi! Có lão Nhị, Lôi gia mới chuẩn là văn võ song toàn. Chỉ tiếc, lão Nhị đi lên tiền đồ càng thêm rộng lớn nên không có khả năng vĩnh viễn vẫy vùng tại nơi nhỏ bé này.

Tính toán một lần, Lôi Hoành chỉ có thể tự mình xuất mã!