Cho dù Trần Vũ trung niên cà khịa chửi rửa trong lòng như thế nào, thời không biến hóa đã bắt đầu rồi, lúc này, anh không thể ngăn cản thay đổi này.
Chỉ có thể đợi sự thay đổi về thời không này kết thúc.
Trong lòng anh mong rằng sau khi thời không biến hóa xong, người vợ ở bên cạnh anh vẫn là Khương Tú.
Lúc trước sớm chiều bên nhau, chung chăn chung gối hơn một tháng, anh thật sự đã yêu Khương Tú mất rồi.
Anh ước mình có thể cùng cô bạch đầu giai lão.
Chỉ là……
Sau một khoảng thời gian không xác định, cuối cùng cảm giác rơi xuống trong ý thức của anh cũng kết thúc.
Một lần nữa, anh lại cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể mình, anh không chỉ cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể mình mà còn cảm thấy có một cơ thể khác trong vòng tay anh.
Anh còn chưa kịp mở mắt ra, đã cảm thấy vòng tay đang ôm cổ mình bắt đầu đong đưa đầu anh, giống như khi còn bé lắc cây táo tàu ở nhà, hy vọng có thể lay một ít táo tàu xuống.
Cùng lúc đó, một giọng nói nũng nịu của một cô gái trẻ từ trong vòng tay anh vang lên: “Anh rể? Anh rể? Anh đang làm gì vậy? Không phải em chỉ muốn anh mua cho em một chiếc túi thôi sao? Sao lại thất thần như thế? Anh như vậy là không được đâu nhé, tối qua em vất vả như vậy, chẳng lẽ còn không đáng để anh lại mua cho em chiếc túi khác sao?"
Cái gì cơ? Anh rể?
Ngay khi xưng hô này lọt vào tai, sau khi nghe tất cả nội dung mà người phụ nữ nói, Trần Vũ vừa đến đây vì sự thay đổi của thời không, đột nhiên trong lòng hãi hùng khiếp vía, ngứa ran da đầu.
Tình huống gì thế này?
Mới bắt đầu mà em vợ đã ngồi trong vòng tay anh làm nũng? Còn ... tối qua vất vả bỏ ra như thế? Cô ấy đã bỏ ra cái gì đêm qua?
Dựa vào đâu mà nghĩ rằng những nỗ lực của cô ấy đêm qua đáng để anh mua cho cô ấy một chiếc túi?
Vẻ mặt của Trần Vũ thay đổi, hãi hùng khiếp vía mà mở to mắt nhìn người phụ nữ trong vòng tay mình.
Thoạt nhìn, trong lòng anh đã rút ra một kết luận - tuy người phụ nữ này trông trẻ hơn Khương Tú vài tuổi, nhưng lại không xinh đẹp bằng Khương Tú, hơn nữa diện mạo còn kém hơn một bậc.
Liền sau đó, ánh mắt của anh vô thức rơi vào ngực cô, khiến anh có chút kinh ngạc, đường sự nghiệp của người phụ nữ này sâu đến mức kinh ngạc.
So với dáng người mảnh mai và thanh mảnh của cô thì hơi lạc điệu.
Sau khi nhìn thấy anh mở mắt, liền ngơ ngác nhìn vào ngực mình, người phụ nữ này liếc mắt rồi lại đưa tay ôm cổ anh lắc qua lắc lại: “Anh rể? Anh đang nhìn cái gì vậy? Nhiều năm như vậy cò nhìn chưa đủ sao? Chiếc túi mà em nói với anh ý, anh rốt cuộc có mua cho em không? Nó thực sự không đắt đâu! Chỉ có 30.000 tệ thôi. "
Trần Vũ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vừa nghe đến con số 30.000 tệ liền nhíu mày.
Một chiếc túi đắt tiền như vậy?
Xem ra "anh" ở thời không này trước đây đã có quan hệ bất thường với người em vợ này, bằng không cô làm sao có thể không biết xấu hổ mà nói chuyện với anh rể là hắn như vậy, muốn một chiếc túi đắt tiền như thế chứ?
Đồng thời trong lòng anh cũng nhận ra, hình như anh trong thời không này rất giàu có, nếu không cô em vợ này đã không đòi anh mua một chiếc túi đắt tiền như thế.
Nhưng mà, anh vừa tới thời không này không bao lâu, tạm thời cũng không có tâm tình để ý tới cô em vợ này, anh chỉ muốn càng sớm càng tốt nhận được ký ức có liên quan về thời không này.
Điều quan trọng nhất là quyết định tìm ra lý do cho sự thay đổi về thời không này một cách chính xác càng sớm càng tốt.
Anh cấp thiết muốn biết bản thân khi 17 tuổi này lại làm cái gì?
Mình còn có cơ hội để xoay chuyển ở đây không?
Anh không muốn ở trong thời không này chút nào, anh muốn trở về bên cạnh Khương Tú.
"Em đi ra ngoài trước được không? Sau này nói chuyện mua túi sau đi? Bây giờ anh có việc gấp phải giải quyết! Em đứng dậy trước đi!"
Trần Vũ nói xong duỗi tay muốn đẩy em vợ trong lòng xuống, hoàn cảnh xung quanh lúc này thế nào? Anh vừa mới liếc trái phải một vòng.
Nhìn bề ngoài đây chắc hẳn là một văn phòng làm việc, không gian rộng, ít nhất là năm mươi sáu mươi mét vuông, phía trước có một cái bàn cho sếp rộng lợn, phía dưới là một chiếc ghế cho sếp khá rộng.
Tình huống lúc này là anh đang ngồi trên ghế cho sếp, còn người phụ nữ gọi anh là anh rể thì đang ngồi trên đùi anh, vòng tay qua cổ anh.
Không chỉ vậy, chỉ trong một thời gian ngắn, anh còn chú ý thấy thân thể của mình ở thời không này… béo hơn rất nhiều so với những thời không trước đó.
Anh ta có cặp đùi thô, cái bụng to và hai cái cẳng tay mũm mĩm lộ ra bên ngoài chiếc áo phông.
Tố chất cơ thể này chắc chắn không khá hơn là bao.
Anh ghét một thân hình mập mạp như vậy.
Điều này khiến anh càng muốn rời khỏi thời không này càng sớm càng tốt.
"Đừng mà! Anh rể, anh đồng ý với em bây giờ luôn đi mà! Không phải chỉ là một cái túi thôi sao, đối với anh mà nói thì có là gì đâu nhỉ? Anh mau đồng ý đi, thì em sẽ về ngay mà, sẽ không ở lại đây làm phiên anh nữa đâu, được không? Hứa nhé! Hihi. "
Cô em dâu vòng tay ôm cổ anh không buông, không những không buông mà còn ôm chặt lấy anh, làm nũng hết sức mình để được việc.
Trần Vũ bị cô quấn lấy thì tức giận, cau mày cố gắng đẩy cô ra: “Đừng làm như vậy! Anh đã nói chút nữa tính sau rồi, bây giờ anh thực sự có việc gấp phải giải quyết, em ra ngoài trước đi ..."
Anh còn chưa kịp nói xong, khóa cửa phòng làm việc đột nhiên khẽ kêu răng rắc một cái, cửa bị người đẩy ra từ bên ngoài.
Trần Vũ theo âm thanh nhìn sang.
Giây tiếp theo, anh như chết lặng, hai mắt nhìn thẳng.
Anh nhìn thẳng chằm chằm vào người phụ nữ vừa mới đẩy cửa bước vào một lúc, rồi từng chút một quay mặt lại nhìn cô em vợ trong vòng tay mình, đồng thời anh cũng cảm thấy một lượng lớn ký ức mới rốt cuộc đã hiện lên trong tâm trí anh ta.
Nhưng vào lúc này, anh không còn tâm trí để nhìn lại những ký ức đó nữa.
Anh ta nhìn chằm chằm vào mặt em vợ mình hai lần,, rồi lại nhìn người phụ nữ vừa mới đẩy cửa bước vào với vẻ mặt không thể tin nổi.
“Cái này……"
Anh nghẹn lời, kinh ngạc đến nỗi một lúc lâu vẫn không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Bởi vì ... người phụ nữ trẻ vừa đẩy cửa bước vào, giống hệt người em vợ trong vòng tay anh, cùng một khuôn mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to và cái miệng nhỏ, ngoại trừ quần áo và kiểu tóc, mọi thứ khác gần như giống nhau.
Người phụ nữ vừa bước vào cửa mặc tây trang màu xanh nước biển và áo sơ mi trắng, tóc ngắn ngang tai, trong khi cô em vợ trong vòng tay anh mặc một chiếc váy ngắn mát mẻ và áo phông cổ thấp, tạo kiểu mái tóc xoăn dài sóng lớn, ngoài cái này ra, gương mặt, ngũ quan, dáng người của hai người gần như giống hệt nhau.
Chuyện này?
Hai chị em sinh đôi!
"Anh" của thời không này đã kết hôn với một cặp song sinh sao?
Không đúng!
Em vợ trong vòng tay vừa rồi gọi mình là anh rể, vì vậy nói chính xác hơn là "anh" ở thời không này có lẽ đã lấy người chị trong cặp song sinh này?
Việc này…
Kết hôn với người chị gái trong cặp song sinh, nhưng lại mập mờ với người em gái sao? Cũng quá kích thích rồi nhỉ?
Trần Vũ lúc này cảm thấy vô cùng khó tin.
Mà chuyện khiến anh khó tin hơn là người phụ nữ vừa đẩy cửa vào, chị gái của cặp chị em song sinh, đúng ra là người phụ nữ làm vợ anh trong thời không này, sau khi bước bào thấy em gái ngồi trong vòng tay anh, ôm cổ anh nũng nịu, trong lòng anh tựa như yêu tinh vậy, xoay qua xoay lại.
Mà không hề ngạc nhiên?
Cô ấy chỉ đóng cửa lại, cau mày mắng: "Hai người có thể để ý đến việc lời ra tiếng vào chút không? Đây là công ty đấy! Muốn thân mặt thì có thể về nhà rồi thân mật không? Tiểu Nguyệt! Từ trên người anh ta đi xuống! Mau lên!" "
Trần Vũ ngây người nhìn cô, không thể tin được cô khi nhìn thấy em gái ruột của mình đang ngồi trong vòng tay của chồng mình, phản ứng của cô lại như thế này?
Nguyên nhân khiến cô không hài lòng không phải là quan hệ của em gái với anh ta sao? Mà lại là do không đúng trường hợp? Ảnh hưởng xấu?
Tại sao tam quan của người phụ nữ này lại như thế chứ?
Điều khiến anh không nói nên lời hơn nữa chính là cô em vợ trong vòng tay anh, nghe vậy mà quay lại cười hihi với chị mình, không những không hoảng sợ mà còn làm nũng vớichir mình: “Chị ơi! Chị đừng vội, chị giúp em nói với anh rể đi! Em thích một cái túi mới ra, muốn anh ấy mua giúp em, vậy mà anh ấy không đồng ý! Không nhanh gọn chút nào! Không phải người anh rể tốt nữa rồi!"