Chương 65: Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch)

Năm 2012.

Trong một căn phòng tại khách sạn Như Ý bên cạnh rạp chiếu phim ở tỉnh Huệ Châu, Trần Vũ vừa đưa mắt ra ngoài nhìn cửa sổ vừa khoác lên người chiếc áo sơ mi mà ban chiều cậu phải bất chấp mưa gió để đi mua.

Mưa ngoài cửa sổ đã tạnh, cuối cùng cũng tạnh.

Chỉ có mái hiên là vẫn còn nước mưa nhỏ xuống tí tách tí tách.

Bên ngoài đó là không khí trong lành.

Cài xong cúc áo sơ mi, cậu nhìn lại phía giường, Tưởng Văn Văn vốn đã kiệt sức rã rời, trần như nhộng, nằm trên giường vẫn ngủ say, chỉ có một góc chăn bông quấn quanh eo cô.

Căn phòng không tiếng động.

Cậu đứng bên cửa sổ nhìn cảnh tượng này, tâm tình bắt đầu yên lặng thay đổi.

Những năm gần đây cậu không hiểu về vấn đề trai gái, cũng có chút cà lơ phất phơ trong quan hệ nam nữ, nhưng việc nên làm thì vẫn phải biết.

Giống như hầu hết các chàng trai cùng tuổi, dù cho khi thích một cô gái nào đó, cũng không dám thổ lộ, thậm chí còn không quá dám đối diện với đối phương.

Vào lúc này, trong lòng cậu đang nghĩ về những lời mà chính mình của tương lai đã nói.

Không nhà, không xe, không tiền, không vợ, không con ...

Đừng quá si tình ...

“Bỏ phí một thời gian chính là rất nhiều năm. Chờ đến khi tôi vực dậy khỏi đau khổ, nỗ lực kiếm tiền, chuẩn bị cưới vợ, sinh hoạt tử tế. Thì người bạn gái kia…Chậc! Đúng là con gái! Ngày thường hay tìm tôi muốn này muốn nọ, không thiếu thứ gì. Nhưng chỉ cần tôi nhắc đến nửa từ kết hôn thôi cô ta đã lảng tránh sang việc khác. Năm năm trải qua cùng nhau đó, nhưng đến năm 32 tuổi thì cô ta đột nhiên gả cho một gã người quen, đá tôi sang một bên…”

……

"Tương lai" mà chính mình khi 37 tuổi từng nói với cậu cứ vang vọng trong tâm trí cậu.

Thực ra, kể từ khi biết được những điều này từ bản thân của tương lai, cậu đã tự ý thức thay đổi bản thân.

Vì cậu không muốn một tương lai bi thảm như vậy.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì mà sự chân thành của cậu lại bị một người phụ nữ chà đạp như vậy?

Cậu không muốn sống một cuộc sống yếu ớt như thế.

Tương lai sẽ như thế nào? Cậu không thể nắm bắt nó, cũng không thể chắc chắn được điều gì.

Vì vậy, cậu bắt đầu nắm bắt hiện tại.

Nếu kết cục đời cậu có khả năng tồi tệ như thế, thì cậu phải làm cho cuộc đời mình trở lên đắc sắc!

Chính vì sự thay đổi trong suy nghĩ này mà cậu có thể hẹn hò với Tần Lỵ Lỵ vào buổi sáng và Tưởng Văn Văn vào buổi chiều trong cùng một ngày.

Mà hôm nay, trong thời không gốc, người chưa từng có quan hệ chính thức với cậu, cũng chưa từng thực sự thuộc về cậu là Tưởng Văn Văn, mỹ nhân mà trước đây cậu đã thầm mến một thời gian khá dài.

Hôm nay cậu đã có được rồi.

Cậu cảm thấy rằng mình đã lời to rồi.

Nghĩ đến đây, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên.

Nở nụ cười, cậu đi đến bên giường, vỗ vỗ vai Tưởng Văn Văn vẫn đang ngủ, Tưởng Văn Văn lầm rầm vài tiếng rồi từ từ tỉnh dậy.

"Mưa tạnh rồi, chúng ta mau về nhà đi? Ngộ nhỡ trời lại mưa nữa thì sao..."

Trần Vũ cười nhẹ nói với cô.

Tưởng Văn Văn đưa tay lên dụi mắt, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bên ngoài trời đã tạnh mưa, gật đầu nói ừ một tiếng.

Ngay lập tức đứng dậy và mặc quần áo.

Không lâu sau, hai người một trước một sau lần lượt ra khỏi cửa khách sạn.

Khi đi ra ngoài, Trần Vũ ngẩng đầu ưỡn ngực, dương dương tự đắc, trong khi đó Tưởng Văn Văn lại hơi hơi cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn người ta.

Trần Vũ vô tình quay đầu lại, nhìn thấy dáng đi của cô có chút kỳ cục, xem ra đi lại không tốt lắm.

Sau đó cậu đi chậm lại, đợi đến khi cô đi đến bên cạnh cậu, cậu săn sóc đưa tay đỡ lấy cánh tay và vai của cô.

"Anh đỡ em!"

Trước khách sạn có bảy tám bậc thang, khi Tưởng Văn Văn vừa bước xuống một bậc, lông mày cô chợt nhăn lại, bước chân cũng dừng lại.

Vì vậy, lúc này được Trần Vũ đỡ lấy, mặc dù đỏ mặt và do dự, nhưng cuối cùng cô vẫn không từ chối lòng tốt của cậu.

Trong lòng cô có chút ỷ lại với Trần Vũ - người đã giúp cô ấy trưởng thành vào ngày hôm nay,

Một người phụ nữ luôn có một chút khác biệt về tâm lý đối với người đàn ông đầu tiên của mình.

Tuy nhiên……

Ngay lúc này, Tưởng Văn Văn đang tập trung đi xuống bậc thang cùng Trần Vũ đang tập trung đỡ cô đi xuống bậc thang đều không để ý đến phía dưới mái hiên rạp chiếu phim cách đó không xa, có một cô gái đang trả lời điện thoại kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này.

Cô gái này không ai khác chính là Tần Lỵ Lỵ, người đang hẹn hò và thường xuyên nhắn tin với Trần Vũ gần đây.

Chiều nay cô cùng bạn bè đến đây xem phim nhưng bị cơn mưa lớn bất ngờ chặn ở rạp chiếu phim, không thể về nhà.

Trời vừa tạnh mưa, cô chuẩn bị về nhà, vừa định bước ra khỏi cửa rạp chiếu phim thì đột nhiên nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp Hậu Thuận.

Vì vậy, cô đứng dưới mái hiên ngay lối vào rạp chiếu phim để nghe điện thoại.

Đúng thời điểm này, cô vô tình liếc nhìn thấy Trần Vũ và Tưởng Văn Văn cùng nhau đi ra từ khách sạn bên cạnh, hơn nữa, khi họ đi xuống bậc thang, Trần Vũ đã duỗi tay ra nửa ôm nửa đỡ Tưởng Văn Văn ...

Khi Tần Lỵ Lỵ đột nhiên nhìn thấy cảnh này, sắc mặt soạt một cái trở nên tái nhợt.

Khi tên khốn đó có buổi hẹn hò đầu tiên với cô, hắn đã cướp đi mất nụ hôn đầu của cô.

Bây giờ thì sao?

Lại ra khỏi khách sạn với Tưởng Văn Văn sao?

Còn ôm nhau?

Tần Lỵ Lỵ tức giận đến nỗi cắn chặt môi, thân thể khẽ run lên, có một tia ớn lạnh dần dần bao phủ trong tim cô, thật sự là ớn lạnh.

Cô muốn lao đến và giáng cho tên Trần Vũ khốn nạn đó một cái tát trời giáng.

Nhưng……

Lúc này bên tai cô vẫn truyền đến giọng nói của chủ nhiệm lớp Hậu Thuận: "Sự việc chính là như vậy đấy, có người từ bên trên đến điều tra xem điểm số của Trần Vũ có vấn đề gì không, Điều tra viên lần này được phái đến! Rõ ràng là cần tìm một người bạn học cùng lớp với Trần Vũ để hiểu rõ sự việc, người đầu tiên tôi nghĩ đến là em đó Tần Lỵ Lỵ, em từng là ủy viên học tập của lớp chúng ta, bây giờ hãy thành thật nói cho tôi biết, em có bằng lòng làm chứng cho bạn học Trần Vũ không? Có bằng lòng giúp bạn ấy rửa sạch tiếng xấu không?

Dưới mái hiên trước rạp chiếu phim, Tần Lỵ Lỵ nhẹ nhàng lùi lại vài bước, lui vào trong sảnh của rạp chiếu phim, để tránh bị Trần Vũ hoặc Tưởng Văn Văn vô tình quay đầu nhìn thấy.

Cô cắn chặt môi, nhìn chằm chằm vào bóng dáng hai người họ đang ôm nhau, nghiến răng nghiến lcắ, cố gắng duy trì giọng nói ngọt ngào: "Đương nhiên rồi, thầy Hậu, thầy đừng lo lắng! Em nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp Trần Vũ chứng minh ạ, đúng rồi, thầy Hậu ơi, khi nào thầy cần em đến trường ạ? Bây giờ ạ? Bây giờ em có thời gian rảnh ạ. "

Hậu Thuận: "Ồ, thực ra cũng không vội như vậy, vậy đi! Sáng mai đến trường chúng ta tìm tôi, đến giờ thì tôi sẽ dẫn em đi gặp điều tra viên."

Tần Lỵ Lỵ lại lần nữa nghiến răng nghiến lợi, giọng nói vẫn ngọt ngào như cũ: "Được ạ, thầy Hậu! Ngày mai em nhất định sẽ đến sớm gặp thầy ạ."

……

Cùng lúc đó.

Năm 2032.

Đang ngồi chơi điện thoại trong phòng khách, Trần Vũ đang đợi ăn bữa tối, đầu đột nhiên lao về phía trước, một luồng cảm giác choáng váng kịch liệt ập đến.

Mọi thứ trước mắt trở nên mờ mịt, anh đột nhiên cảm thấy ý thức của mình lần nữa rơi xuống, nhanh chóng rơi xuống, giống như rơi xuống vực sâu không đáy.

Nhận thấy điều này, anh cảm thấy một dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu của mình?

Tình huống gì thế này?

Lại đến à?

Hôm nay thời không đã thay đổi một lần rồi, lại đổi lần thứ hai à? Nó đã kết thúc chưa? Bản thân khi 17 tuổi lại định làm gì đấy?

Tên khốn nạn đó có còn cho tôi sống một cuộc sống tốt đẹp không?

Mẹ nó chứ! Không phải vậy chứ ……