Chương 4:Hồi ức
Sau bữa ăn cơm đầu tiên ở thế giới này Nobita lại tiếp tục lên phòng đọc sách chỉ trong ngày hôm nay hắn đã đọc hết được 1/3 tủ sách của ông nobi cứ thế này hai ngày nữa hắn phải ra tiệm sách coi cọp thôi vì bách khoa toàn thư rất đắt nơi đây công nghệ thông tin còn chưa phát triển mạnh bây giờ thứ để thu thập thông tin về thế giới chỉ có 3 thứ đó là sách ,báo, tv nhưng chỉ có sách là thu thập nhiều thông tin nhất thôi vì sao bởi vì tv h này đang bị bố mẹ chiếm mất để xem phim muốn chiếm để xem với bố mẹ ư? Nếu vậy thì phải chuẩn bị tinh thần nghe bố mẹ hát ca dao bên tai đi vs lại báo và thông tin chỉ cho biết tình hình đất nước trong ngày thôi chưa đâu có mấy chương trình nói chi tiết về lịch sử hình thành thế giới đâu thế nên tốt nhất cứ tìm sách mà đọc là tốt nhất tuy hơi mất tg nhưng đó là biện pháp tốt nhất hiện h, xem xong Đống sách hắn có cảm giác hơi mệt mỏi nên hắn quyết định đi ngủ tuy nhiên khi chuẩn bị rải chăn đi ngủ thì hắn nghe mẹ hắn nhắc:
“Nobita nhớ làm hết bài tập về nhà trước khi đi ngủ đấy”
Lúc này hắn mới nhớ ra cả ngày hôm nay hắn ngồi đọc sách vs luyện tập, đào đâu ra thời gian mà làm bài tập chứ nghĩ đến việc làm bài mà hắn cảm thấy có chút mộng bức ,mình đường đường là kẻ đã sống hơn 400 năm vậy mà bây giờ lại phải ngồi làm bài của lũ trẻ con 9 tuổi ư tuy vậy hắn vẫn là ngoan ngoãn ngồi làm bài, nhìn đống bài tập trên bàn mà Nobita có chút chột dạ bình thường ở trên lớp học cũng không nhiều nhưng bài tập về nhà lại rất nhiều để hắn suýt chút nữa phải lớn tiếng,cuối cùng hắn chỉ có thể thở dài thân thở:
“Aizz trẻ con sinh ra ở đâu cũng đều khổ cả a~~~”
Sáng sớm hôm sau Nobita dậy từ rất sớm bởi hắn biết nếu hắn tu luyện trong khoảng thời gian này thì hắn thu đc lợi ích không nhỏ ,tiếp tục luyện tập với phương pháp của mình hắn cảm thấy cơ thể trở nên cực kì sảng khoái tinh thần dường như trở nên mình mẫn hơn nhiều đó chính là lợi ích khi tu luyện khí.Kết thúc việc luyện tập buổi sáng hắn ăn sáng và chuẩn bị cặp sách để đến trường trên đường đến trường buổi sáng rất sạch sẽ và thoáng đãng hắn bước đi chậm rãi để hưởng thụ không khí trong lành vào buổi sáng, bỗng nhiên từ đâu nhảy ra 1 con cho hoang lông màu đen hắn chả có gì là lấy làm lạ đối với con chó này ,nó chính là con chó hay rượt theo Nobita tới tấp khi gặp nó,tuy nhiên hắn đã ko là Nobita của ngày xưa nữa nên hắn ko sợ nhưng con chó này cứ đứng trước mặt như thể thách thức hắn nên hắn liền quăng cho con chó hoang một ánh mắt sắc bén làm nó cuống lên quay đầu bỏ chạy,động vật nào cũng vậy đều có giác quan vô cùng nhạy bén khi Nobita nhìn nó nó liền cảm thấy đang đối mặt với một thứ cực kì nguy hiểm nên dĩ nhiên là sẽ bỏ chạy rồi ,thực ra thì Nobita chả làm gì hết chỉ đơn thuần lấy ra sát khí mà kiếp trước tu luyện được khi ở trong rừng làm nhiệm vụ thôi đối mặt vs nhiều loại dã thú trải qua nhiều nguy hiểm mà hắn lĩnh hội đc sát khí tuy nhiên chỉ áp dụng đối với sinh vật sống còn đối với những tên robot vô cảm thì chả có lấy tí đất dụng võ.Đi tiếp 1 đoạn đường thì có tiếng gọi:
“Nobita,nobita chờ mình với”:
Đó là tiếng của một cô gái mà hắn sẽ chẳng thể nào quên được cô gái bằng tuổi với hắn khuôn mặt tròn trĩnh tóc được buộc hai bên mắt to tròn mi dài trông rất đáng yêu tuy còn nhỏ nhưng cô được thừa hưởng nét đẹp của cả bố lẫn mẹ hứa hẹn khi lớn lên sẽ trở thành 1 đại mĩ nhân.
“Ko ngờ hôm nay cậu lại đi học sớm đấy Nobita cậu làm tớ ngạc nhiên đấy”:
“...”
Những hồi ức như thủy triều ùa về trong tâm trí Nobita ,hình ảnh của một cô gái mỏng manh yếu đuối ko ngần ngại lao ra chiến trường mang theo hắn bị thương lui về sau căn cứ, khi gia đình hắn bị sát hại cũng chính cô bé ấy giúp hắn đứng dậy, cho đến cuối cùng vì cứu hắn mà hi sinh thân mình trước khi nhắm mắt vẫn cố gắng vì hắn mà mỉm cười và hi vọng hắn cố gắng sống sót,có lẽ đó là người mà hắn nợ nhiều nhất ở kiếp trước,nếu như kiếp trước ko thể trả thì kiếp này hắn sẽ bằng mọi cách trả lại những ân tình đó.
“Nobita ơi cậu làm sao vậy sao ko trả lời tớ vậy”
Trở lại từ những kí ức hắn chỉ có thể trả lời một cách ngắn gọn:
“Ko sao mình chỉ hơi lo lắng vì bài kiểm tra hôm nay thôi ahahaha thôi mình cùng đi học nào”:
“Uk đi học thôi”
Đường đến trường đi bộ thường mất 20 phút nhưng hôm nay shizuka cảm thấy thời gian trôi hơi lâu một chút có lẽ là cô đi với Nobita nên có lẽ hơi lâu 1 chút nhưng buổi sáng hôm nay cô thấy Nobita rất khác lạ nhưng thật khó để nói khác ở điểm nào chỉ là cảm thấy cậu ta hơi khác thôi. Đồng hồ điểm 8 h ,như mọi ngày thầy giáo bước vào lớp lôi quyển sổ điểm danh ra và bắt đầu điểm danh như mọi ngày khi điểm danh đến tên của Nobita ông lại cảm thấy buồn phiền chắc hôm nay tên học trò này lại đến muộn nhưng ông vẫn phải đọc điểm danh vì đây là trách nhiệm của ông:
“NOBITA”
“CÓ”
“...”
“...”
Bây giờ ông mới bắt đầu ngẩng mặt lên nhìn :”trời đất hôm nay trời chuẩn bị bão sao,tên học sinh ngốc nghếch kia ấy vậy mà hôm nay đi học sớm” đó là tất cả những gì ông đang nghĩ cùng với vẻ mặt đầy mộng bức nhưng ngay lập tức ông lấy lại bình tĩnh ,mặt dù rất hoang mang nhưng trước mặt học sinh ông vẫn phải giữ hình tượng của một thầy giáo ,ko thể để thất thố trước mặt học sinh được.Về phần Nobita hắn hiện giờ đầu đang đầy hắc tuyến với ánh mắt của người sống rất lâu ,hắn sao ko nhìn ra thầy giáo của mình thất thố chứ nhưng biết làm sao bây giờ hắn cũng chỉ có thể hậm hực về tiền thân của mình ngày trước vì là một học sinh cá biệt trong lớp bây giờ bỗng nhiên thay đổi ai chẳng ngạc nhiên chứ? Cứ như vậy hắn mang một tâm trạng ko mấy thoải mái mà bắt đầu vào học.