Chương22
Doraemon hiện giờ đang chăm chú nhìn Nobita cắm cúi ghi ghi chép chép, xong xuôi hắn bọc lại mảnh giấy trong một phong thư mà không hề ghi lại tên sau đó hắn gọi điện thoại cho ông Fujika và hẹn gặp ở ngọn đồi sau trường học, rồi hắn dẫn theo cả Doraemon đi theo tới điểm hẹn. Khi tới nơi hắn đã thấy một người đàn ông mặc âu phục đang đứng đó đợi hắn
“Chào cậu bé chúng ta lại gặp nhau rồi”
“Oh chào bác rất vui khi gặp lại bác”
“Vậy hôm nay ân nhân có việc gì cần bác giúp thì cháu cứ nói đi nếu làm được thì bác sẽ giúp hết mình, sau lần cháu giúp ta lấy lại số tiền bị cướp ta vẫn chưa có cơ hội báo đáp cháu”
“Không có gì to tát lắm đâu ạ cháu chỉ cần bác giúp cháu thử nghiệm các phương thuốc có trên tờ dược phương này thôi”
Nhận lấy phong thư ông Fujika liền lập tức mở ra xem, mỗi khi nói đến có một phương thuốc mới thì ông không khỏi hiếu kì, nhìn thấy tờ dược phương ông rất kinh ngạc bởi vì trên đó có ghi tỉ mỉ cách điều chế hơn nữa trên đó có rất nhiều loại thuốc có tác dụng khác nhau, dù ông có dùng cả đời nghiên cứu thì cũng chỉ có thể chế tạo ra phân nửa phương thuốc trên, ấy thế mà một cậu bé mới có chín mười tuổi lại có thể cầm ra một loạt các phương thuốc như thế này điều này thật quá sức tưởng tượng của ông.
Nhìn thấy vẻ mặt bất ổn của ông Fujika, Nobita biết chắc hẳn ông ta rất kinh ngạc vì có được tờ dược phương như vậy cho nên hắn vội nói.
“Bác không cần phải quá kinh ngạc đâu tờ dược phương này do một người quen đưa cho cháu đấy, người ấy nói muốn cống hiến cho nền y học của đất nước nên mới nhờ cháu đưa giùm tờ giấy này cho người của hội nghiên cứu y dược. Người ấy còn nói nếu thử nghiệm thuốc thành công thì hiệp hội có thể thoải mái công bố dược phương này ra bên ngoài mà không cần phải thông báo cho người đó đâu”
Nghe nói vậy sắc mặt của ông Fujika bình tĩnh lại đôi chút, chắc hẳn người nhờ vả Nobita nói là một thầy thuốc tài giỏi và không ham danh lợi nên mới sống ẩn mình như vậy, điều này nghe còn có lý hơn việc một đứa trẻ chín tuổi lại nghiên cứu ra được các phương thuốc như thế này.
Nếu như Nobita mà biết được những suy nghĩ này của ông Fujika thì hắn chắc chắn sẽ cười lạnh, kiếp trước hắn đã làm bao nhiệm vụ đi qua rất rất nhiều vùng đất khác nhau do vậy lượng tri thức của hắn là vô cùng khổng lồ, ngày đó hắn vô tình lạc vào khu rừng mà ở đó có rất nhiều độc vật, thổ dân ở đó ngày nào cũng tiếp xúc với độc vì vậy bọn họ đã nghiên cứu ra rất rất nhiều loại thuốc từ những nguyên liệu có sẵn trong thiên nhiên Nobita đã được những thổ dân đó chỉ bảo tận tình do vậy tri thức về dược học của hắn cũng là nhiều vô kể, những gì mà hắn ghi trên tờ giấy kia cũng chỉ là một ít kiến thức mà thôi tuy nhiên như vậy cũng đủ để hắn thực hiện kế hoạch kiếm tiền của mình.
“Vậy Nobita này tờ dược phương này bác xin nhận, tuy nhiên bác cũng không thể lấy không của cháu được vì vậy bác có một đề nghị là nếu như số thuốc trên dược phương mà bán được thì cháu sẽ được hưởng 50% lợi nhuận đồng ý chứ”
Ông Fujika quả nhiên không hổ danh là một người quản lý khéo léo vì để tránh sau này xảy ra kiện tụng nên ông đưa ra lời đề nghị này để lấy lòng cũng coi như là đó là tiền để trả cho giá trị của tờ dược phương. Nobita hoàn toàn hiểu tâm ý của người đàn ông này nên cũng gật đầu, dù sao việc này đối với hắn là việc tốt không gây ảnh hưởng tới kế hoạch thành lập thế lực của hắn.
Sau khi kí kết hợp đồng thành công hắn chuẩn bị đi về nhà, lúc này Doraemon mới bắt đầu hỏi.
“Này Nobita một tờ dược phương quý giá như vậy sao cậu lại cho không người ta như thế, nếu như đưa tờ dược phương đó ra thì bác Fujika có thể trả cậu một khoản tiền lớn mà?”
Thấy Doraemon tỏ ra nghi hoặc Nobita bình tĩnh giải thích.
“Tuy là tờ dược phương đó quý giá nhưng muốn chế tạo ra những phương thuốc đó thì cậu cần phải có nguyên liệu thì mới có thể chế tạo nó. Mà tất cả những phương thuốc đó mình đều dùng một loại nguyên liệu trọng yếu thì mới có thể làm được nếu như không có nguyên liệu đó thì đó cũng chỉ là mảnh giấy không hơn không kém”
“Ý cậu là nếu như chúng ta có loại nguyên liệu đó thì họ sẽ phải bỏ tiền ta để mua của chúng ta phải không? Nhưng mà chúng ta lấy đâu ra tiền để mua nguyên liệu bây giờ tiền tiêu vặt của cậu thì làm sao mà mua được?”
“Cậu yên tâm đi tớ đã có cách” nói xong hắn kéo tay Doraemon chạy một mạch tới nhà của Himeko.
.........................
“Cái gì cháu muốn nhờ chú mua hộ cháu loại nguyên liệu này sao”
Lúc này Nobita đang nói chuyện với Himeko, đây là lần đầu tiên bố mẹ Himeko gặp người đã cứu con gái họ vì vậy hai người đón tiếp Nobita và Doraemon rất nhiệt tình.
“Đúng vậy đây ạ cháu cũng rất ngại khi phải nhờ vả chú nhưng chú cứ yên tâm cháu sẽ trả được số tiền cháu mượn của chú”
Ông Hideyoshi tuy là một nhà khảo cổ học nhưng ông cũng biết một chút về y học vì vậy thứ Nobita nhờ ông cũng biết một chút, nó là một loại cỏ mọc dại trên các cánh đồng khi đốt lên sẽ có tác dụng xua đuổi các lại côn trùng như ruồi muỗi v.v... Tuy nhiên ngoài tác dụng đó ra thì gần như nó chả còn tác dụng nào nữa hằng năm số lượng bị vứt đi là nhiều với số kể thế mà Nobita lại muốn mua tất cả lại, tuy số lượng của loại cỏ này có rất nhiều nhưng giá thành lại quá là rẻ 1 cân chỉ có 10 yên mua hết tất cả chúng trên toàn bộ đất nước cũng chỉ hết khoảng hơn một trăm ngàn yên, đây là số tiền không phải lớn nhưng ông vẫn khó hiểu Nobita mua thứ đó về làm gì.
“Không không so với việc cháu đã cứu con gái bác thì đây chỉ là một chuyện rất nhỏ nhặt không đáng nói, tuy nhiên bác cần có thời gian khoảng 4 ngày, cháu ko vội chứ”
Tất nhiên Nobita hoàn toàn vui vẻ chấp nhận điều này, nội việc chỉ cần 4 ngày là có thể thu thập số lượng lớn thảo dược là đã quá sự kì vọng của hắn rồi, Nobita đã tính toán kĩ lưỡng thời gian để điều chế, thử nghiệm phương thuốc nhanh nhất cũng phải hơn một tuần, trong thời gian này chỉ cần hắn có đủ tiền thì hoàn toàn có thể thu thập hết tất cả dược liệu trong nước.
“Cảm ơn bác rất nhiều cháu sẽ cố gắng trả lại tiền nhanh nhất có thể. Ngoài ra mong bác hãy giữ kín cuộc giao dịch này của chúng ta, nếu cháu bán được số hàng này thì hai lăm phần trăm lợi nhuận này sẽ là của bác”
“Được thôi nếu có vấn đề gì khó khăn cháu cứ nói với bác nếu có thể giúp được gì”
Trò chuyện với gia đình Himeko hồi lâu Doraemon và Nobita cũng xin phép về nhà, tuy nhà Himeko muốn giữ hai người lại nhưng vẫn phải để hai người họ ra về.
Đi một đoạn đường Doraemon mới lo lắng hỏi nhỏ
“Này Nobita cậu có chắc là cậu sẽ thành công không? nếu như thất bại cậu sẽ nợ nần rất nhiều đó!!!”
Nobita trong lòng thầm vui mừng vì người bạn này lúc nào cũng quan tâm lo lắng cho hắn
“Không sao đâu mình sẽ ổn thôi với lại mình đã có Doraemon bên cạnh rồi cho nên không có gì phải sợ cả”
Nói rồi hắn kéo Doraemon cùng trở về nhà nơi mà hắn và các người bạn của hắn sẽ bắt đầu những cuộc hành trình thú vị.