Chương 1: Chia Ly

Chương 1 :chia ly

Bên trong 1 khu căn cứ nơi này rải rác khắp nơi đều là những cỗ máy đang nằm rải rác trên sàn ,xung quanh còn có thể thấy 1 vài thi thể của con người vs những vết máu tươi văng trên tường và san nhà.Giữa đại sảnh có 1 bóng người đang ngồi dựa vào 1 thiết bị gắn kết vs toàn bộ toà nhà ,nhìn thật kĩ sẽ thấy bên trong chiếc áo choàng trên ngực của người đó đang đẫm 1 màu đỏ như máu, hắn cúi xuống nhìn vết thương của mình rồi ngửa mặt lên trời nói:

Này shizuka,doraemon,suneo,jaian ,cuối cùng thì mình cũng thành công phá hủy được máy chủ rồi đấy các cậu có thấy tự hào về mình ko ,ở trên đấy các cậu thế nào rồi ..., đợi mình nhé chắc chỉ chốc nữa thôi mình sẽ gặp lại nhau thôi rồi chúng ta sẽ lại gặp nhau và trò chuyện vs nhau trên thiên đường nhé các cậu thật là,dám bỏ đi trước rồi để lại 1 mình mình trên thế giới này mình sẽ lên đấy hỏi tội các cậu đấy liệu mà chuẩn bị đi : Nói rồi hắn nở 1 nụ cười nhẹ nhàng ,ẩn sau nụ cười đó là

những đau khổ và sự cô độc mà hắn đã gánh trên đôi vai này giờ đây hắn sẽ ko phải chịu sự cô độc này nữa vì hắn sẽ đi gặp lại những người bạn và gia đình của mình đối với hắn đó chính là 1 sự giải thoát .

“Nobita cậu có nghe thấy gì ko trả lời mình đi mình là tabo đây”: 1 âm thanh truyền từ chiếc tai nghe của nobita

“ tabo đấy ah chiến tranh kết thúc rồi chúng ta đã chiến thắng thật là vui quá phải ko”: Nobita trả lời

“Phải chúng ta đã chiến thắng tất cả đều nhờ có cậu “

“Ukmm..., ư hự”:Nobita định trả lời tabo nhưng vết thương ở ngực đã làm cho cậu đau đớn mà rên lên thành tiếng

“Nôbita đừng cố gắng động đậy tớ sẽ xuống giúp cậu cậu bị thương rồi” Tabo rất sốt ruột cho Nobita gì cậu ấy đã cứu cậu rất nhiều lần trên chiến trường nên nobita là ân nhân cứu mạng của cậu.

Đang chuẩn bị tìm người đi giúp đỡ thì tabo đã nghe tiếng của Nobita nói vọng lại:”ko cần đâu tabo khi nãy cửa ra vào đã bị đánh sập ko còn đường nào có thể xuống đây được nữa đâu”:

Tabo sắc mặt tái xanh khi nghe tin nhưng chưa kịp hoàn hồn nobita đã nói tiếp:

“Ko sao đâu tabo ạ tớ rất vui vì đã được gặp cậu nhưng h đây tớ sẽ được trở về bên cạnh họ nên tớ ko có gì hối tiếc cả hiện tại tớ đang rất hạnh phúc vì vậy cậu ko cần quá đau lòng vì tớ đâu hãy hứa với tớ là cậu sẽ sống thật vui vẻ, lấy 1 cô vợ đẹp và hiền hậu, sinh con đẻ cái và sống hạnh phúc cho tới khi nhắm mắt xuôi tay được chứ ,như vậy tớ mới có thể yên tâm về cậu đây là ước nguyện cuối cùng của tớ cậu sẽ hứa vs tớ chứ?”

Khi nghe những lời như vậy con tim của tabo như vỡ tan thành từng mảnh ,mỗi lời nói của Nobita cứ găm sâu vào lồng ngực của cậu vậy nước mắt chực tuôn trào nhưng cậu lại cố nén dòng nước mắt như lũ đang tuôn trào và cất lên tiếng nói:

“Tớ hứa vs cậu Nobita ạ tớ nhất định sẽ sống thật tốt ,thật tốt “:

“Ừ chính là như vậy đó đó là điều mà tớ muốn nghe h tớ yên tâm rồi ,tạm biệt nhé tabo Hẹn gặp lại 😊”

“Tạm...tạm biệt Nobita chúc cậu thật hạnh phúc !!!“

Nén lại bi thương ,cậu trong lòng đã hạ quyết tâm là sẽ sống cho ước mơ của cả mình và người đồng đội đáng quý kia nữa, cậu sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nhưng, nước mắt của cậu bây h vẫn còn uot dam hai ben, những giọt lệ ko tự chủ được mà tràn ra thấm ướt đẫm 1 vùng đất...

Bên dưới lòng đất tối tăm lạnh lẽo Nobita dần dần nhắm đôi mắt lại hắn bây giờ cảm thấy rất buồn ngủ, trong khi nhắm mắt hắn nhìn thấy 1 vùng trắng xoá ,ở xa xa hắn thấy cha mẹ đang đứng đố mỉm cười nhìn hắn với đôi mắt đầy yêu thương những người bạn đang mỉm cười vẫy tay chào hắn ,hắn bước tới nơi ánh sáng đó ánh sáng ấm ấp như xoa dịu đi những đau đớn đắng cay mà hắn chịu đựng rồi hắn được ôm ấp trong vòng tay của gia đình ,hắn như được trở về vs hình hài khi hắn 9 tuổi , hắn chìm trong sự ấm áp và nói :”Cha, mẹ con rất nhớ mọi ngừoi”:

Mẹ nhìn hắn cười nói:” Mọi người cũng rất nhớ con..., nhưng bây giờ con vẫn có việc phải làm nên chúng ta không thể dẫn con đi cùng được vì vậy con phải trở về thôi”:

Nobita chưa hết kinh ngạc thì bỗng nhiên trong hư không kia vang lên tiếng gọi như thể gọi từ phía bên kia vậy tiếng gọi như có như không :”Nobita Nobita” Sau đó hắn như thể bị 1 bàn tay vô hình lôi đi ,hắn đưa tay với càng dài thì khoảng cách càng xa rồi khi hình ảnh gia đình hắn biến mất tất cả chìm vào trong bóng đêm.