Lão nhân vừa nghe, biểu tình có chút táo bạo: “Họ cảnh? Cha ngươi tên gọi là gì? Mẹ ngươi đâu? Trong nhà còn có ai?”
Cảnh Vân Chiêu càng thêm cảm thấy kỳ quái.
“Ngượng ngùng a lão nhân gia, ta là cô nhi, trong nhà chỉ có một mình ta.” Cảnh Vân Chiêu trả lời.
Diệp Cầm đã chết, nàng cũng đã thoát ly Kiều gia, cha mẹ ruột không biết nơi nào, lại càng không biết sống hay chết, nói là cô nhi cũng không sai.
Vừa dứt lời liền thấy mày lão nhân nhíu lại một khối, duỗi tay đem Cảnh Vân Chiêu túm trở về sân: “Vậy ngươi là người ở đây? Có nhận biết một nữ nhân họ Từ? Đại khái chừng bốn mươi tuổi?”
Cảnh Vân Chiêu càng có chút ngốc, gật gật đầu lại lắc lắc đầu, biểu tình có chút thạch hóa.
Lão nhân nhìn nàng chằm chằm. lại nhìn nhìn, sắc mặt thất vọng càng thêm rõ ràng.
“Nhìn kỹ lại đúng là có chút không giống, tuổi quá trẻ, đỉnh mày lại sắc bén, ánh mắt cũng không đủ nhu hòa, nhìn qua có chút anh khí!”
Lão nhân nói một câu nghe không thể hiểu được, lại thở dâu một hơi, bộ dáng lung lay như sắp ngã. Trung niên nam nhân đứng bên cạnh vội vàng tiến lên nâng đỡ một phen, lão nhân vẫy vẫy tay:
“Lão phu họ Từ, vừa rồi có chút thất lễ, hy vọng tiểu nha đầu người đừng để ý!”
“Không có gì, lão gia gia.” Xem bộ dáng này của hắn, Cảnh Vân Chiêu cũng có chút không đành lòng trách cứ.
Lão họ Từ này nhìn qua rất là mệt mỏi, quay đầu hướng trong phòng đi đến, bất quá mới đi vài bước, liền quay đầu nhìn nàng, nói: “Ngươi còn có thứ gì muốn bán sao?”
Cảnh Vân Chiêu gật gật đầu, có, lại còn có rất nhiều.
“Ngày mai vào lúc này hãy trở lại đây!” Lão nhân trực tiếp nói, nói xong cũng không hề quản nàng.
Cảnh Vân Chiêu chỉ cảm thấy thực không thể hiểu được, trong lòng đột nhiên cảm thấy, trách không được vừa rồi người ở tiệm thuốc trung y nói ông là một lão quái nhân. Liền cái hình tượng này, toàn bộ Ninh Hương huyện sợ tìm cũng không tìm thấy một người như vậy.
Bất quá ông cũng chỉ là một ông lão, cũng không lo sợ ông sẽ đối với nàng làm cái gì, năng lực tự vệ vẫn có.
….
Cảnh Vân Chiêu trực tiếp trở về nơi ở, thời điểm về tới, Tô Sở đã có chút sốt ruột, mà một bên sô pha còn có một tiểu nam sinh đang ngồi, bộ dáng sạch sẽ trắng nõn. Lớn lên cũng mười phần soái khí, hẳn chính là vị Cảm Cẩn Thàn kia.
“Chị họ, lá gan của ngươi so với chúng ta lớn hơn, này hơn nửa đêm còn dám ở bên ngoài, ngươi cũng không sợ gặp người xấu sao?” Vừa thấy nàng người, Tô Sở tức khắc nhẹ nhàng thở ra.
“Ta có một số việc phải làm, ngại quá, làm các ngươi lo lắng!” Cảnh Vân Chiêu trước giờ có thói quen bị người ta bỏ qua không để ý, cho nên cũng không nhớ tới trong nhà còn có người chờ mình, nếu không cũng sẽ nói trước một tiếng.
Cam Cẩn Thần liếc nàng một cái, không hé răng, trực tiếp đứng lên đi về phòng, nửa câu cũng không nói.
Ý tứ ánh mắt kia Cảnh Vân Chiêu vừa thấy liền hiểu, hiển nhiên chính là có chút khinh bỉ cùng hoài nghi.
Rốt cuộc Cam lão gia tử thu chính mình làm cháu gái, tôn tử này của hắn trong lòng ít nhiều cũng sẽ có chút không thoải mái đi, huống chi thanh danh của nàng còn kém như vậy.
“Anh họ tính tình có chút quái, đừng để ý hắn!” Tô Sở nhưng thật ra hoạt bát, hưỡng về bóng dáng Cam Cẩn Thần lè lưỡi.
Nhớ tới lời dặn dò của lão quái nhân kia, Cảnh Vân Chiêu dứt khoát cùng Tô Sở giải thích một chút, miễn cho ngày hôm sau nàng ta lại tiếp tục lo lắng. Chỉ là việc bán dược liệu rốt cuộc cũng có chút cổ quái, tự nhiên là không kể tới.
“Đúng rồi Sở Sở, ngày hôm qua nghe ngươi nói ông ngoại của ngươi nói kiểm tra… cái đó là sao?” Cảnh Vân Chiêu đột nhiên nhớ tới chuyện này, liền mở miệng hỏi.
Trên mặt Tổ Sở hiện lên một chút khổ, tức khắc gân cổ lên nói: “Còn không phải sao? Ta cùng anh họ từ nhỏ đã bị ông ngoại lập sẵn mục tiêu, rằng về sau phải học y. Cho dù tây y cũng được. Cho nên từ nhỏ tới nay, mỗi tháng đều yêu cầu kiểm tra chúng ta, đề mục kia… quả thực làm người giận sôi! Không đúng…. chị họ, ngươi làm sao biết được ông ngoại yêu cầu chuyện này… chẳng lẽ… ông ngoại cũng bắt ngươi… làm ngươi cũng tham gia kiểm tra?”
Tức khắc, Tô Sở ngốc.