Chương 9: Gặp Gỡ Janet.

………….. 2 ngày sau khi được cứu sống, cô bé nô lệ tỉnh lại.

“ Đây là đâu, mình đã chết rồi ư...” Lim dim mở mắt nhìn thấy trần nhà, cô bé thầm nghĩ. Sau đó cô gắng gượng dậy khỏi giường.

“ Đau quá !Lẽ nào mình chưa chết...”

Nhìn cảnh vật xung quanh, vừa bước xuống cô liền cảm giác đau vì vết thương ở chân chưa lành lại. Thấy vậy cô bé thầm nghĩ..

Đi được vài bước, cô bé liền ngã xuống. Bàn chân cô chảy máu do vết thương chưa lành, nhịn đau cô bé đứng dậy tiến về phía cánh cửa.

“ Nơi này là…” Cô bé vừa mở cửa liền nhìn thấy những hàng ghê dài nối tiếp nhau, cùng với những bức tranh thiên thần. Cô bé khẽ nói.

“ Vịchhhhhh….! Vịchhhh” - ( tiếng sắt bị kéo lê trên sàn) Chưa nói hết câu cô bé liền ngã xuống, lần này cô không thể đứng dậy. Vì không có chìa khóa lên chiếc vòng sắt nô lệ vẫn ở chân cô bé. Cô bé bò đến giữa nhà thờ.

“ Kẽoooo” - Âm thanh mở cửa vang lên.. “ Con tỉnh lại rồi hả, đừng di chuyển mạnh. Nếu không vết thương rách ra đó.” Một thanh âm nhu hòa vang lên, sau đó một nàng sơ tiến đến cô bé. Nàng sơ này ngồi quỳ 2 gối xuống nhìn nàng.

“ Là sơ cứu con ?” Cô bé nhìn nàng sơ ngồi quỳ trước mặt mình hỏi.

“ Đúng, là ta cứu con.” Nhìn cô bé nàng sơ liền nói.

“ Tại sao…Tại sao sơ lại cứu con. Con không có gì để cho sơ cả…Con không có gì hết….Không còn gì cả….tại sao sơ lại cứu con. Con chỉ là một kẻ nô lệ thấp kém mà thôi. !!” Cô bé nô lệ vừa nói vừa khóc nhìn nàng sơ. Nước mắt chảy xuống gò mà cô bé sau đó rơi xuống sàn nhà.

“ Vậy tại sao con lại chạy trốn ?” Thấy cô bé hỏi mình, nàng sơ ôn nhu nói.

“ Con không biết… Từ tận sâu đáy lòng, có thứ gì đó thôi thúc con chạy, phải trốn khỏi bọn chúng...” Cô bé nhìn nàng sơ nói với một giọng nói bé nhỏ.

“ Con vẫn còn lý do để sống, phải không ?” Nàng sơ nghe xong cô bé nói, nàng nhìn cô bé hỏi.

“ C-Con không biết…Nhưng…con chưa muốn chết” Cô bé nhìn nàng sơ trả lời.

“ Vậy hãy lập khế ước với ta đi. Ta sẽ ban cho con sức mạnh để có thể sống tiếp…Đổi lại, một ngày nào đó con phải thực hiện cho được một mong ước của ta nhé?” Nàng sơ nhìn cô bé nói, vừa nói trên trán nàng hiện ra đồ án màu đỏ hình phi điểu. p/s: ( Mấy thím xem Code Geass, thấy cái đồ án trên trán C.C là biết.)

“ Vâng, xin sơ hãy ban cho con sức mạnh. Con muốn sống tiếp, con muốn mọi người yêu quý mình.” ( Dễ hiểu một chút, nô lệ bị đối xử bạc đãi, không được nhận sự hạnh phúc cho nên mong muốn của cô bé là bình thường.)

“ Hãy ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt ta.” Thấy cô bé đáp ứng, nàng sơ nhìn cô bé nói sau đó giờ lên tay phải sờ trán của cô bé.

Ngay lúc nàng sơ bỏ tay xuống, mắt trái của cô bé đổi thành màu đỏ ở giữa có hình phi điểu.

………………… Lúc này tại một tòa thành trì, người đi đường tấp lập, có kẻ thì giao bán nô lệ, kẻ thì đang bê vật nặng, thỉnh thoảng có một nhóm trẻ con đứng ở ngõ ngách nhìn dòng người qua lại. Vừa tiến vào thành, Mạc Vân nhìn xung quanh tựa như một tên nhà quê lên tỉnh. Thỉnh thoảng thì ồ lên một tiếng cùng thở dài.

Đi qua một con hẻm, thấy một cô bé khoảng 8 tuổi mặc quần áo rách rưới ngồi co rúm một góc nhìn người qua đường. Mạc Vân nhìn cô bé sau đó tiến lại gần.

Cô bé này mái tóc màu đen dài, trên người có vài vết bầm tím. Đôi mắt màu pha lê xanh, khuôn mặt trái thon gọn không thô kệch, hai gò má của cô bám đất.

]

Thấy Mạc Vân lại gần, cô bé ngửa đầu lên nhìn nàng. Trong đôi mắt cô bé giống như kẻ vô hồn.

“ Em tên gì ?” Nhìn thấy cô bé Mạc Vân hỏi.

“ Ọt~~~~~~” Tiếng bụng đói vang của cô bé vang lên. Tựa hồ cảm thấy mình mất lịch sự, cô bé đỏ mặt cúi đầu xuống.

Thấy vậy Mạc Vân liền tới bên đường mua một chiếc bánh mì loại ngon nhất sau đó quay trở lại.

“ Ăn đi, đừng ngại. Chị cho !” Nhìn cô bé Mạc Vân mỉm cười đưa bánh mì cho cô bé, thấy cô bé ngại ngùng không dám cầm, nàng liền nói.

“ C-C-Cảm ơn chị…” Tiếp nhận bánh mì sau đó cô bé nhìn mạc vân, hai hàng nước mắt chảy ra, cô bé nói với mạc vân.

Thấy cô bé cảm ơn mình, Mạc Vân gật đầu mỉm cười nhìn cô bé.

“ Ăn từ từ kẻo nghẹn. Nước đây !” Thấy cô bé ăn bánh mì bị nghẹn, nàng liền ân cần nói. Vừa nói nàng vừa đưa cho cô bé một túi nước.

“ Ực ực” - Tiếng uống nước. Uống nước sau đó cô bé liền tiếp túc ăn ngấu nghiến chiếc bánh mì. Ăn xong, cô bé vuốt vuốt cái bụng của mình sau đó đưa túi nước cho Mạc Vân.

“ Cha mẹ của đâu.” Mạc Vân nhìn cô bé hỏi.

“………..” Đáp lại sự câu hỏi của Mạc Vân bằng sự im lặng của cô bé, sau đó cô bé liền òa khóc.

“ Xin lỗi, chị không cố ý.!” Nhìn cô bé như vậy, Mạc Vân liền đoán rằng cha mẹ cô bé gặp chuyện không may. Mạc Vân liền lập tức xin lỗi nói.

“ K-Không…Chị không phải xin lỗi…chị không có lỗi.” Cô bé thấy Mạc Vân nói xin lỗi mình, sợ Mạc Vân thương tổn nàng lập tức nói.

“ Em có muốn theo chị không ? theo chị em không phải sống như này nữa.” Mạc Vân mỉm cười ôn nhu nói với cô bé.

“ C-Cảm ơn chị…Nhưng…nhưng chú em sẽ đánh chị...” Cô bé nghe xong Mạc Vân nói, do dự chốc lát sau đó nàng liền nói.

“ Chú ? Vậy tại sao em lại ở đây ?” Nghe cô bé trả lời, Mạc Vân cảm thấy có gì không đúng. Nàng lập tức hỏi cô bé.

“ Chú em đêm 2 ngày bắt…bắt em phục vụ cho mấy tên quý tộc vì vậy…vì vậy em chạy khỏi nhà. Nhưng vừa chạy em bị 2 gã đàn ông bắt lại, sau đó chúng bắt em quay lại…..Sau-sau đó chúng hành hạ em nếu em không phục vụ mấy người quý tộc…em bị bọn hắn ép…ép phục vụ sau đó chúng nhốt em trong phòng...Em đợi chúng ngủ say rồi leo cửa sổ.” Cô bé thút thít, lắp bắp run rẩy nói với Mạc Vân. Trong giọng nói còn kèm theo sự sợ hãi, đủ để tưởng tượng rằng đêm kia nàng thống khổ ra sao.

Nghe xong cô bé nói, Mạc Vân khuôn mặt nàng lạnh lại, ánh mắt sát nhân, bởi vì nàng hiểu ở đây phục vụ là gì. Không những Mạc Vân mà Shauna nhóm người sau lưng nàng cũng xạm mặt lại, dù sao các nàng cũng là quý tộc, điều này làm cho các nàng thấy sỉ nhục.

“ Đi theo chị đi. Chú...không! Tên rác rưởi đó sẽ không dám làm gì chị cùng em nữa.” Mạc Vân khẽ ôm cô bé sau đó khẽ vuốt tóc nàng nói, vừa nói đến chú cô bé Mạc Vân lập tức đổi giọng, trong giọng nói ẩn chứa sát khí.

“ V-vâng..” Cô bé thấy Mạc Vân yêu quý vuốt ve nàng liền khóc thút thít ôm thật chặt Mạc Vân, cô bé giống như sợ nàng sẽ biến mất vậy. Cô bé run rẩy trong hạnh phúc đáp ứng Mạc Vân.

“ Em tên là Janet.” Cô bé ngẩng đầu nhìn Mạc Vân mỉm cưới nói.

“ Tên em thật đẹp. Chị tên Lưu Mạc Vân, em gọi chị Mạc Vân là được.” Mạc Vân mỉm cười nói với cô bé.

“ Vâng….” Cô bé nhìn Mạc Vân gật đầu đáp.

“ Shauna, chúng ta còn bao lâu nữa mới đến ?” Mạc Vân quay lại hỏi Shauna nhóm người.

“ Nhà chúng tôi ở giữa thủ đổ vì vậy có lẽ đi 7 phút là đến đi.” Shauna thấy Mạc Vân hỏi mình, nàng liền lập tức giải thích nói.

“ Ừmmm, Đi thôi.” - “Janet em ngồi lên lưng chị đi, đừng nghĩ nhiều chị không sao cả.” Mạc Vân nhìn Shauna sau đó gật đầu nói. Thấy Janet hiện giờ còn suy yếu, Mạc Vân liền bảo cô bé lên lưng nàng nhưng thấy cô bé tựa hồ sợ mình mệt, nàng liền mỉm cười nói với cô bé.

5 người mạc quần áo thường dân cùng với cõng một cô bé quân áo rách rưới, lập tức liền gây lên sự chú ý xung quanh. Tuy nhiên làm người ta chú ý lại là dung mạo của các nàng, dung mạo của các nàng đều là trắng trẻo như các tiểu thư quý tộc.

“ Ngươi đi điều tra một chút bọn họ. Đăc biệt là cô gái tóc bạc kia, làm tốt ta thưởng cho người 10 đồng tiền vàng. ” Một gã trai trẻ mặc quần áo xa hoa đi xe ngưa, thấy Mạc Vân nhóm người liền dừng xe lại nói với một tên thuộc hạ đằng trước.

Phân phó thuộc hạ xong, hắn liền nhìn Mạc Vân nhóm người định đi tới, đặc biệt là Mạc Vân với mái tóc bạc và dung mạo không phải phàm nhân có được, hắn nhìn Mạc Vân giờ phút này tim đập thình thịch, bởi vì hắn nhìn nàng sau lập tức yêu nàng. “ Janet !!! A-haha-kakaka. Thì ra mày ở đây, lần này xem mày còn trốn được không. Ồ…..Thật đẹp.” Đúng lúc tên thanh niên quý tộc này định tới gần Mạc Vân nhóm người thì một thanh âm vang lên, hắn quay đầu nhìn thấy một gã đàn ông cầm một chai rượu đi về phía Mạc Vân.

“ Mạ-Mạc Vân chị chạy mau đi…Đó là chú của em” Thấy gã đàn ông này, vẫn không người chú ý Janet ở trên lưng Mạc Vân nói.

“ Hohh.. Thì ra là hắn…Ta còn đang tính tìm hắn đây.” Mạc Vân nghe xong Janet nói thì lập tức lạnh lùng cười lạnh nói. Nghe Mạc Vân nói xong Janet trong lòng nghi hoặc Mạc Vân tại sao phải tìm chú mình. Sau đó Mạc Vân để Janet xuống đường khinh thường nhìn chú của Janet.

“ Uồi ! uồi ! uồi ! Chúng mày nhìn tao bằng ánh mắt đấy hả !! Hả !! Chúng mày đã phạm tội lớn rồi đó, hiện giờ cả 5 đứa mày cùng Janet theo tao ngay !!! Đừng chống cự, tao sẽ đ………..” “ Uỳnh !!!” Hắn còn chưa nói hết lời đột nhiên bị Mạc Vân cho một cước ngã xa mấy vào một xe rơm. Cả xe rơm liền sụp đổ, bụi đất bốc lên.

Thấy bụi đất bốc lên, Mạc Vân cười lạnh sau đó chạy tới gã. Lợi dụng bụi vẫn chưa tiêu tán cùng rơm đang bay tứ tung để che mắt người ngoài, nàng chớp lấy cơ hội liền giờ tay đánh một chưởng vào bụng gã.

Lập tức một đồ án hình con bướm màu tím hiện lên loáng cái rồi biến mất. Đánh xong nàng nhìn cũng không nhìn gã rồi đi tới Shauna nhóm người.

“ Đi thôi !” Mạc Vân nhìn Shauna nhóm người nói, sau đó nàng liền cõng Janet rồi đi. Trước khi đi nàng còn bồi thường cho chủ nhân chiếc xe rơm một túi tiền.

Tên thiếu niên quý tộc tóc vàng lúc này mới từ sự việc trước đó tỉnh lại, sau đó nhìn Mạc Vân ánh mắt càng thêm say đắm, cũng phải thôi bởi vì nãy nàng biểu hiện quá ngầu mà.

Hắn lúc này lại đang định tiến lên thì đột nhiên quay đầu lại thấy một đám lính tiến về phía bên này đi tới. Nghĩ gì đó hắn đột nhiên hiểu ra, dù sao lúc trước Mạc Vân làm ra động tĩnh hơi lớn một chút.

Thấy đám lính hướng bên này đi tới, hắn tại chỗ suy tư một chút sau đó mỉm cười. Hắn lúc này quyết định đứng im.

“ Đứng lại cho ta !” Vừa đi được vài bước thì lập tức một tiếng hét sau lưng làm các nàng dừng lại, quay đầu lại liền thấy một nhóm lính 8 người hướng các nàng bao vây.

……………………………….. p/s: Một lần viết một chương cùng viết kịch bản nháp ra giấy mát 6 tiếng, tác phẩm của em không phải mì ăn liền cho nên em phải tả tình tiết, yên tâm đi em sẽ xây dựng cốt truyện hợp lý và tình tiết.

Các anh các chị đọc xong làm ơn nhấn nút “Cảm ơn” ở bên trái cuối chuyện nha. Em xin chân thành cảm ơn anh chị nhiều.

Hết chương 9.