17 năm sau…….
Trong một căn phòng nhỏ, một gã thanh niên nằm trên giường với các dụng cụ chữa bệnh. Người thanh niên này là Lưu Mạc Vân. Lúc này khuôn mặt hắn trắng bệch giống như người chết.
“ Có lẽ mình sắp chết a, cuộc sống này đúng là địa ngục trần gian…”. Vừa nghĩ đến cảnh mình bị chú bắt ăn rẻ lau năm 15 tuổi và cuộc sống bị hành hạ như thời trung cổ của mình ở nhà chú, trong đôi mắt hắn liền hiện ra cừu hận sâu đậm.
“ Mà thôi, hắn ta cũng phải trả giá cho hành động của mình rồi. Đáng tiếc hắn không bị tử hình..” Vừa nghĩ hắn vừa thở dài, lại nghĩ đến mình bị nhiễm Virus Zika. Hắn liền mặt mày ủ rũ xuống, bởi vì hắn biết hắn sắp chết.
Nghĩ đến “chết”, Lưu Mạc Vân liền nhớ về cha mẹ, em gái của mình. Cha mẹ hắn bị xe ô tô đi nhanh trên đường va phải, chết không toàn thây dưới bánh xe ô tô. Em gái hắn bị ung thư chết năm 12 tuổi. Nghĩ đến cha mẹ, em gái mình hắn liền đau lòng.
“ Giá như mình chết thay được cho cha me và em…..” Lưu Mạc Vân lẩm bẩm.
Đúng lúc này, cửa phòng liền mở. Các bác sĩ và y tá đi vào, nhìn thấy Lưu Mạc Vân mỗi người đều trầm mặc một lúc. Thấy các bác sĩ và y tá trầm mặc hắn liền hiểu chuyện gì xảy ra, hắn liền gật đầu nhẹ với bác sĩ. “ Xin lỗi cháu Vân, Bác rất lấy làm tiếc khi phải nói điều này, cháu….không còn sống được bao lâu nữa” Bác sĩ thấy Lưu Mạc Vân gật đầu với mình liền nói với một giọng nói đầy thương cảm.
“ Cháu không sao…cảm ơn Bác sĩ và các cô chú y tá trong thời gian qua chiếu cố cháu…Thực ra…Cháu cũng biết mình không sống được bao lâu nữa...” Với một giọng nói khàn khàn nhẹ có vẻ không quan tâm, Lưu Mạc Vân nói với bác sĩ và các y tá. Mặc dù biết mình sắp chết nhưng Lưu Mạc Vân vẫn không quan tâm vì hắn đã không còn gì để mất nữa.
Bác sĩ thấy vậy liền trầm mặc thầm nghĩ “Cậu bé tôi nghiệp……Có lẽ chết cũng là một giải thoát ”. Không chỉ bác sĩ nghĩ vậy mà các y tá xung quanh cũng nghĩ Lưu Mạc Vân tội nghiệp. Bởi vì cuộc đời khốn khổ của Lưu Mạc Vân đã từng lên báo, tivi thời sự cả nước không ai mà không biết cả.
“ Bác sĩ này, bác có tin người chết có thể luân hồi qua kiếp khác không… có lẽ cháu có thể gặp lại cha mẹ mình a !?”
Thấy Lưu Mạc Vân hỏi mình như vậy, Bác sĩ liền đáp lại “ Bác tin người chết có thể luân hồi sống lại…..và bác tin cháu sẽ gặp lại cha mẹ của cháu!”.
Bác sĩ vừa nói xong liền có một y tá chạy từ bên ngoài vào phòng nói “ Bác sĩ, có việc gấp....bệnh nhân phòng số 6……..”. Nghe y tá nói xong, bác sĩ liền đứng dậy chào tạm biệt Lưu Mạc Vân rồi ra khỏi phòng. Lưu Mạc Vấn cũng liền chào tạm biệt bác sĩ và các y tá.
Thấy bác sĩ và các y tá đi ra, Lưu Mạc Vân nhìn trần nhà căn phòng khẽ thở dài. Nhìn trần nhà một lúc lâu, khóe mắt của hắn ướt át rồi khẽ lẩm bẩm với một giọng chỉ có hắn nghe được. “ Mọi người, chúng ta sắp gặp lại rồi……”
……………
]
12 Ngày sau. “ Beep, Beep, Beep, Beep” “ Bệnh nhân đã qua đời” Một giọng nói trầm thấp từ bác sĩ vang lên, mọi người xung quanh trầm mặc nhìn thanh niên mặt trắng bệch vừa qua đời trên giường.
Sau khi Lưu Mạc Vân qua đời, các trang báo và trên mạng khắp nơi đưa tin như là “ Lưu Mạc Vân, cậu bé khốn khổ mắc bệnh Zika qua đời “ và vân vân các bình luân blah-blah-blah.
……… 15 phút sau lúc Lưu Mạc Vân chết.
“ Đây là đâu, tối quá, mình đã chết rồi hả?” “ Đúng rồi, mình nhớ lúc đó mình thấy mấy tên mặc đồ cổ quái đầu trâu mặt ngựa bên cạnh mình mà, thiệt là kỳ quái. Mà có lẽ hai tên đó là người âm phủ đi..”. Lưu Mạc Vân nghĩ đến hai tên đầu trâu mặt ngựa mà cảm giác lạnh cả người, mặc dù hắn đã chết rồi…. “ Mà không sao, nhưng mình tại sao lại ở chỗ này nhỉ, rõ ràng lúc đó mình chạm phải một cái vệt đen lao qua trước mặt mình mà…chẳng nhẽ nó là thứ đó đưa mình đến đây. Mà đến đâu thì đến, đằng nào mình cũng chết rồi.”
Vừa nghĩ Lưu Mạc Vân vừa tiến về phía trước, không biết đi trong không gian đen tối này bao lâu nhưng hắn cũng không thấy mỏi, hắn vẫn tiến lên về phía trước.
“ Thiệt là chán chết, xung quanh thì tối ngòm ngòm, đi mãi mà không thấy một tia sáng nào cả. Cứ như là thung lũng ban đêm vậy” Vừa đi Lưu Mạc Vân vừa lẩm bẩm chửi thầm.
“ Có lẽ mình đã đi được khoảng 1000 năm rồi nha” Nghĩ đến trên quãng đường mình đi được thời gian, Lưu Mạc Vân liền ước lượng khoảng chừng thời gian mình đi được. Vừa nghĩ xong Lưu Mạc Vân lại đi tiếp.
Cứ như vậy Lưu Mạc Vân liền cứ đi mãi, đi mãi đến lúc hắn quên hết tất cả. Hắn chỉ còn một ý nghĩ trong đầu, mình phải tiếp tục đi. ………….. Thời gian trôi qua trong bóng tối vô tận. “ Hử, phía kia là…..Ánh sáng” Lưu Mạc Vân kích động, đã rất lâu, rất lâu hắn chưa từng thấy ánh sáng. Bây giờ nhìn thấy anh sáng hắn như kẻ ăn xin đang đói thấy miếng thịt thượng hạng trong khách sạn vậy.
Lưu Mạc Vân tiến lên với một tốc độ không nhanh không chậm, mặc dù hắn muốn đến đó ngay lập tức nhưng hắn muốn nhanh cũng không được. Bởi vì hắn hiện tại trạng thái giống như vong linh, vong linh không phụ thuộc vào thân thể cho nên không có khái niệm nhanh và chậm.
Qua một thời gian dài, Lưu Mạc Vân cuối cùng cũng tiếp cận được nguồn ánh sáng này. Sau khi đi vào nguồn phát ra ánh sáng này, hắn liền nhìn xung quanh xong mắt chữ O mồm chữ A .
Xung quanh khắp nơi đều là nhưng con gấu bông, sàn nhà thì kiểu một ô đen một ô trắng gạch hoa, tường nhà thì màu hồng nhạt treo những bức ảnh có hình hành tinh thỉnh thoảng có sao bay ngang qua giống như phim ảnh vậy, lại nhìn xung quanh một lúc lâu xong. Hắn liền bình tĩnh lại tâm thần, nhưng mà hắn lại xác định được đây là phòng con gái, có lẽ vậy. “ Chức mừng ngươi vượt qua khảo nghiệm của ta, sinh linh bé nhỏ” lúc này một thanh âm vang lên, Lưu Mạc Vân nhìn xung quanh một lần nữa nhưng lại không phát hiện ai, đến lúc quay đầu lại về phía trước thì hắn giật mình xong ngơ ngác.
Phía trước hắn là một khuồn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn với mái tóc màu hồng trải dài xuống tận chân, đôi mắt phương đẹp đẽ, làn da trắng ngà đến nổi da em bé cũng phải ghen tỵ, chiếc miệng trái tim nhỏ nhắn, mũi cao tinh xảo. Trang phục thì là váy dài màu hồng kiểu công chúa. Cô thiếu nữ này cao 1 met 65 chỉ mỗi tội là màn hình phẳng LCD. Có thể nói là mê chết người không đền mạng mặc dù hơi tiếc là sân bay. Cho dù hoa hậu thế giới gặp phải người thiếu nữ trước mặt này cũng phải xin thua.
“ Nè nè, ngơ ngác gì vậy, nhìn mặt nhân gia xong ngây người, chẳng lẽ mặt người ta có gì hả, này !”
Vừa nói thiếu nữ liền quơ quơ tay trước mặt Lưu Mạc Vân, quơ quơ hai, ba lần sau Lưu Mạc Vân mới bắt đầu tỉnh hồn lại nhìn về trước mặt thiếu nữ màn hình phẳng LCD
“ Cô thật đẹp, tôi chưa từng thấy ai xinh đẹp như cô cả, chỉ mỗi tội….” Lưu Mạc Vân đang nói đến đây thì lập tức ngậm miệng lại, bởi vì hắn biết nếu hắn nói câu tiếp theo thì sẽ có án mạng. Thiếu nữ nhìn Lưu Mạc Vân với một ánh mắt sát khí như muốn nói “ Ngươi mà nói câu tiếp theo ta sẽ giết ngươi”.
“ À,à không có gì, ý tôi nói là chỉ mỗi tội cô quá xinh đẹp mà thôi hhaaaha.” Vừa nói Lưu Mạc Vân vừa nuốt nước bọt, trán nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh.
“ Hừm, coi như ngươi biết điều.” Thiếu nữ khoanh tay vẻ mắc đắc ý nói rằng.
“ Mà nãy cô nói khảo hạch là gì vậy, tại sao tôi lại ở đây ?” Lưu Mạc Vân kèm theo nghi hoặc lên tiếng hỏi. Dù sao hắn cũng không hiểu chuyện gì về khảo hạch cả.
“ Khảo hạch là thử thách ý chí của ngươi, ngươi có nhớ ngươi ở trong không gian hắc ám chứ. Đó chính là khảo hạch của ta dành cho ngươi, sau khi ngươi chết, theo tự nhiên thì hai tên tạp ngư âm phủ đó định lôi kéo linh hồn ngươi về địa ngục. Bất quá ta nhàm chán cho lên thấy ngươi tội nghiệp liền cho ngươi một cơ hội hồi sinh cuộc sống mới. Nhưng mà ngươi phải vượt qua khảo hạch của ta mới được, vì lẽ đó lúc ngươi sắp bị bắt đi bởi 2 tên kia thì ta cho ngươi khảo hạch bắt đầu nên ta tạo ra không gian nhằm kéo ngươi vào. Ngươi nhớ lúc vệt đen bay qua ngươi chứ. Đó là không gian loạn lưu khảo hạch mà ta tạo ra. Khi ngươi thấy vệt đen đó chạm vào ngươi thì khảo hạch của ngươi đã bắt đầu rồi. Chỉ là trong lúc khảo hạch ngươi dừng lại không tiến về trước nữa, trong một khoảng thời gian ngắn nhất định thì chắn chắn người sẽ bị không gian pháp tắc xé nát linh hồn. Mà ngươi biết đó, linh hồn bị xé nát thì đồng nghĩa ngươi không vào được luân hồi đâu.” Thiếu nữ trước mặt nhìn Lưu Mạc Vân giải thích. Nghe xong thiếu nữ giải thích Lưu Mạc Vân cảm thấy một điều, đó chính là việc này không thể tưởng tượng nổi là tạo ra không gian ?. Mặc dù biết điều này không tưởng nhưng Lưu Mạc Vân cũng không phản ứng lắm, bởi vì hắn xác định thiếu nữ trước mặt mình có lẽ là Tiên hoặc Thần như trong mấy truyện thần thoại, cổ tích. Với cả làm hắn càng ngạc nhiên hơn là luân hồi có thật theo như thiếu nữ nói, chẳng lẽ cha mẹ, em gái của hắn cũng vào luân hồi, điều nãy làm cho hắn có hi vọng gặp lại gia đình mình. “ Được rồi, ta đã giải thích cho ngươi hiểu rồi chứ, còn vấn đề gì không hiểu không?”
Thiếu nữ nhìn chằm chằm Lưu Mạc Vân hỏi, Lưu Mạc Vân liền lắc đầu ý bảo không có vấn đề. Hơn nữa hắn cũng cảm giác giờ phút này hắn đã không còn là phàm nhân nữa rồi.
Hết chương 2.