……………………
Ánh trăng lên cao, mây thưa thớt, thỉnh thoảng có từng trận gió làm đung đưa những ngọn cây.
Trung Hoa đường phố về đêm nhộn nhịp như ban ngày, ở giữa một dòng người Mạc Vân trông khá nổi bật.
Mạc Vân hiện tại mặc một bộ quần áo đen dài, hắn đeo kính đen kết hợp với mái tóc bạc làm sức hấp dẫn của hắn tăng cao.
“ Này, mày nhìn cô gái kia xem. Đẹp vãi~” Lúc này một đám thanh niên đang đi túm tụm lại với nhau, tên đi đầu nhìn Mạc Vân nói với đám bên cạnh.
“ Đẹp thiệt, cao 1m65 chuẩn, đôi môi trái tim, vòng 2 và vòng 3 khá tốt, thon gọn. Nhưng mà vòng 1 thì đáng tiếc…” Một tên gầy gò có râu cằm nhìn Mạc Vân đánh giá.
“ Đáng tiếc cái gì mà đáng tiếc. Vòng 1 bé thì sao chứ, người ta nói ngực phẳng sẽ không thay đổi theo thời gian, sẽ mãi mãi trường tồn. Tựa như tình yêu say đắm vậy, còn ngực lớn thì rồi cũng lép xuống sau đó thành mớ thịt thừa.” Bỗng nhiên tên đeo kính trông có vẻ tri thức trong nhóm lên tiếng, hắn vừa nói vừa ra vẻ thơ ca.
Tuy nhiên những gì nhóm này binh luận Mạc Vân cũng nghe thấy, hắn cũng không để ý, nhưng hắn nghe người bàn tán ngực hắn cũng hơi hậm hực trong lòng. Dù sao cơ thể hắn chỉ thay đổi cái con bươm bướm thành vòi voi mà thôi.
Nhưng dù sao hiện tại Mạc Vân đang tìm đường tới phủ đệ của tên” Đại hoạn quan Triệu Cao”, thấy mấy người này có vẻ hiểu biết hắn liền tiến tới.
“ Ồ, cô ta hướng tao đi tới.” Trong đám 1 tên nhuộm tóc vàng khẽ nói.
“ Hả !? Nếu thật là vậy tao liền đâm đầu vào thùng rác nha.” Tên gầy gò có râu cằm lập tức phản bác tên tóc vàng.
Mạc Vân đi đến liền hỏi mấy người xem có ai biết phủ đệ tên Triệu Cao không. Lập tức mấy người tranh nhau trả lời, theo thông tin của mấy người này, Mạc Vân biết nơi ở tên Triêu Cao ở đâu…
“ Xin hỏi tiểu thư cô có thể cho tôi biết tên không !?” Tên cầm đầu nhóm nhìn hổ báo nhưng có vẻ là tên nhát gái, hắn vừa nói vừa đỏ mặt nhìn Mạc Vân.
“ Xin lỗi anh bạn, tôi là nam. Tên tôi là Mạc Vân.” Vừa nói Mạc Vân vừa tháo kinh ra mỉm cười nhìn mấy người.
Nhìn thấy khuôn mặt thiên thần của Mạc Vân cùng lời nói của hắn, đám ngươi lập tức ngơ ngác.
Không chỉ bọn hắn mà người xung quanh cũng vậy, ai cũng kinh ngạc nhìn Mạc Vân.
“ K-Không thể nào !!” “ Trời ơi ! Tại sao lại có người xinh đẹp như vậy…” “ Xong ! Đẹp như vậy chắc chắn sẽ bị trục xuất cho coi…” “ Tao nghĩ cô ấy cố ý nói mình là nam để từ chối người kia đấy.” Lập tức đám người trước mặt hắn cùng người xung quanh sôi nổi nghị luận.
Mạc Vân thấy thế nhíu mày, dù sao nàng à nhầm hắn cũng không muốn gây lên phiền phức.
“ Tạm biệt, cảm ơn mấy vị đã chỉ đường.” Mạc Vân lịch sự cảm ơn mấy người kia sau đó vội vàng rời đi.
“ Tại sao !! Tại sao nàng lại là nam chứ…Ta không cam lòng…Ta hận ngươi ông trời, ngươi là đồ độc ác !” Thấy Mạc Vân rời đi gã cầm đầu nhóm người kia lập tức khóc lóc như trẻ con. Hắn ngửa đầu nhìn trời chửi bới.
Mấy người xung quanh thấy vậy ai cũng thông cảm cho hắn, dù sao hắn cũng quá đáng thương. Còn mấy tên kia thì an ủi hắn sau đó cùng hắn rời đi.
“ Mình nghĩ giờ không thể tin phụ nữ nữa rồi.” Một người xung quanh khẽ lẩm bẩm. Nhưng hắn vừa nói lập tức bị vèo tai kêu đau. “ Ngươi nói cái gì !? Ý ngươi là chê ta hả ? Tối hôm nay cho ngươi nhịn cơm. Về nhà mau lên.” Một người phụ nữ tức giận nhìn hắn nói.
…………………
Lúc này Mạc Vân đã rời đi đến một khu phố, phía trước hắn là một tòa phủ đệ, bên cửa cố 2 tên mặc đồ đen canh cửa.
“ Cuối cùng cũng tìm ra…” Mạc Vân trong lòng mừng rỡ đi tới trước tòa phủ đệ.
“ Đứng lại ! Ngươi không thể đ---” 2 tên canh cổng thấy Mạc Vân tiến về phía mình lập tức đứng ra ngăn cản. Nhưng mà chưa nói hết câu, 2 tên này nhìn thấy mắt Mạc Vân sau đó ngất đi.
Không để ý 2 người Mạc Vân mở cửa đi vào.
“ Có kẻ xâm nhập !! Có kẻ xâm nhập” Một tên đang ngồi vắt chân lên bàn nhìn Camera lập tức hét lớn vào chiếc Mic bên cạnh.
Tất cả phủ đệ lính gác cùng binh sĩ lập tức lao ra, lúc đầu mới chỉ sáng vài chỗ lập tức cả tòa phủ đệ sáng trưng.
Lính gác cùng binh sĩ lập tức bao vây hắn, tên thì cầm súng tên cầm đao, kiếm…
“ Xem ra tên Triệu Cao cũng chuẩn bị kĩ càng nhưng tình huống này đây…” Mạc Vân thầm nghĩ, mặc kệ lính gác cùng binh sĩ xung quanh hấn tiếp tục tiến về phía trước.
“ Dừng lại ! Ngươi rốt cuộc là ai, ngươi tới đây làm gì. Kẻ nào phái ngươi tới !?” Một tên ăn mặc trang phục khác với đám binh sĩ cùng lính gác, hắn nhìn Mạc Vân quát.
“ Các ngươi làm ơn ngủ một lúc vậy.” Mạc Vân không nhiều lời, lập tức sử dụng Sharingan lên đám người xung quanh.
Tất cả binh sĩ, lính gác lập tức nhao nhao ngã xuống, chỉ còn lại tên ăn mặc trang phục khác binh sĩ, lính gác kia.
“ N-ngươi vừa làm gì bọn họ…” Nhìn xung quanh thuộc hạ vừa ngã xuống ngất đi một loạt, tên này hoảng sợ nói.
“ Đừng lo, ta không giết bọn hắn. Hôm nay ta tới là tìm Triệu Cao có việc nhờ, ngươi mau dẫn ta đi gặp hắn.” Mạc Vân nhìn tên này nói.
Tên này gật đầu sau đó dẫn Mạc Vân đi tìm Triệu Cao, hiện tại hắn biết cho dù hắn không dẫn Mạc Vân đí vậy thì Mạc Vân cũng tìm được Triệu Cao, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi…
Trên đường đi tới phòng của Triệu Cao, Mạc Vân không nhiều lời liền sử dụng ảo thuật làm cho bọn họ ngất đi.
“ Là phòng này ?” Mạc Vân quay đầu nhìn tên kia hỏi.
“ Vâng…” Tên mặc trang phục không giống lính gác, binh sĩ hoảng sợ nói.
Từ nãy đến giờ hắn chưa từng chứng kiến Mạc Vân xuất thủ, chỉ thấy ánh mắt của Mạc Vân chuyển đỏ có 3 móc câu sau đó binh sĩ, lính gác lập tức ngất đi. Điều này làm cho hắn thâm tâm sợ hãi.
“ Ngươi có thể đi, nếu ngươi nghe lén vậy thì đừng trách ta.” Nhìn tên này Mạc Vân uy hiếp nói sau đó bước vào căn phòng.
Thấy Mạc Vân bước vào căn phòng tên kia lập tức chạy trối chết ra xa…
p/s: Triệu Cao là tên dịch của Zhao Hao. Cái thằng hoạn quan mập ú ý. Bây giờ mình để nguyên gốc cho nó hay.
]
…………………
Trong phòng của Triệu Cao, Mạc Vân ngồi vắt 2 chân.
“ K-Không biết tại hạ có thể ---” Zhao Hao lắp bắp nói.
“ Ta cần người làm cho ta một cái thân phận chứng mình, nhớ kĩ là không có một dấu vết sai sót…” Không đợi hắn nói hết lời Mạc Vân lạnh nhạt nói.
“ Ngươi ngạc nhiên lắm !? Ta không phải tới giết ngươi, nhưng mà nếu ngươi làm việc không tốt…” Mạc Vân thấy Zhao Hao kinh ngạc hắn liền lạnh nhạt nói, nói gần hết hắn bỗng nhiên dừng lại híp mắt chỉ tay về phía sân.
“ Bòng chíu !!”
“ Phùm~~~!! Ầm ầm ầm!!.” Một luồng sáng tím giống như Kame-hame-ha bắn về phía sân, tiếng nổ vang lên cùng mặt đất rung động.
Zhao Hao nhìn phía sân mặt trắng bệch, hắn đứng lặng người nhìn cái sân thành cái hố sâu 30 met.
“ Đừng ngay người, lập tức đi làm việc đi.” Mạc Vân nhìn tên Zhao Hao bình thản nói.
“ Vâng !” Zhaohao lập tức tỉnh lính, hắn quỳ xuống nói.
“ Tốt lắm, ngươi giờ chuẩn bị cho ta một nơi ở.” Mạc Vân phân phó tên Zhao Hao.
Lập tức Zhao Hao cho người dẫn Mạc Vân đi ở căn biệt thự tốt nhất mà hắn biết, sau đó đợi Mạc Vân rời đi hắn tìm một cái ghế ngồi.
Sau đó hắn phân phó thuộc hạ đi làm thân phận chứng minh cho Mạc Vân. Trước khi phân phó, hắn còn dặn đi dặn lại đám thuộc hạ phải cho một thân phận cao nhất, hoàn mĩ không có khuyết điểm.
Nhìn lại cái sân bị đánh thành cái hố lớn, Zhao Hao cả người run bần bật, hắn ra lệnh đám thuộc hạ ngày hôm nay sự tình không truyền ra, kẻ nào truyền ra cả nhà hắn sẽ bị chết theo.
………………………
Sáng ngày hôm sau, Mạc Vân thức dậy sớm đi tới chỗ tên Zhao Hao.
Vừa đến của lính gác nhìn thấy Mạc Vân liền vội vàng tránh mở cửa mời vào.
Zhaohao nhận được tin tức Mạc Vân tới liền hấp tấp chạy ra với thân thể béo ục ịch, chạy được vài bước mồ hôi đã từ trên trán hắn chảy xuống.
Lúc này hai mắt hắn thâm quầng, cả đêm qua hắn không ngủ được. Có lẽ là lo lắng Mạc Vân không vừa lòng thân phận chứng minh mà giết hắn, hắn thỉnh thoảng lại dặn đi dặn lại thuộc hạ…
“ Làm xong ?” Mạc Vân mỉm cười nhìn hắn nói.
Hiện tại hắn cười chắc chắn ai cũng mê mẩn, nhưng mà tên Zhao Hao này từ chuyện tối hôm qua, hiện giờ thấy Mạc Vân cười trong lòng hắn kinh hoàng.
Zhao Hao lập tức lịnh nịnh hót nói: “ V-Vâng, đã làm xong, vì ngài phục vụ là hạnh---”
“ Thân phận chứng minh đâu ?” Nhưng Zhao Hao chưa nói hết, Mặc Viên lạnh nhạt cắt lời.
“ Đ-Đây thưa ngài…” Zhao Hao nhìn Mạc Vân như vậy, vội vàng cầm thân phận chứng minh đưa cho Mạc Vân, hắn lắp bắp nói.
Nhìn thân phận chứng minh Mạc Vân hơi kinh ngạc, hắn thận phận vậy mà lại là Anh họ của Thiên Tử.
Thấy thân phận chứng minh của mình không có khuyết điểm gì, Mạc Vân liền cất vào không gian giới chỉ.
Nhìn thấy thân phận chứng minh đột nhiên biến mất, Zhao Hao trợn mắt há mồm. Nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiểu.
“ Ngươi làm tốt lắm, đây là phần thưởng của ngươi.” Mạc Vân nhìn tên Zhao Hao nói, lập tức trên tay hắn 1 đốm tinh linh màu lục đậm ( Mộc ) bay vào người Zhao Hao.
“ Thật dễ chịu…” Cảm nhận được cơ thể mình bỗng nhiên sảng khoái, Zhao Hao không nhịn được khẽ nói.
“ Được rồi ta đi đây…Sự tồn tại của ta chớ tiết lộ ra ngoài.” Mạc Vân lúc rời đi không quên uy hiếp Zhao Hao rồi mới đi.
…………………
Tháng 8 năm 2016, Mạc Vân gia nhập Học viện Ashford.
Mạc Vân cùng lớp với Milly, Shirley, Lelouch, Rivalz ( Tên vui tính tóc xanh), Nina mấy người. Hiện giờ Suzaku vẫn chưa tới đây học.
“ Xin chào mọi người ! Đoán xem nào ! Chúng ta có 1 học sinh gia nhập lớp học đấy !” Lúc này ở trong lớp học, giáo viên đang nhìn tất cả học sinh trong lớp hưng phấn nói.
“ Học sinh mới…” “ Không lẽ là cô gái tóc bạc tao thấy sáng này, tuyệt thật, lớp chúng ta thêm một hoa khôi !!” Đám học sinh lập tức bàn tàn sổi nổi.
“ Hmm, hi vọng không phải con gái.” Trong lớp học Shirley nhìn Lelouch đỏ mặt thầm nghĩ.
“ Được rồi, em có thể vào!” Giáo viên nhìn về phía cửa vui vẻ nói.
Cửa lớp mở ra, Mạc Vân đi vào, tất cả mọi người trong lớp cả trai lẫn gái đều thất thần sau đó tỉnh lại.
“ K-Không thể nào !!” Shirley nhìn thấy dung mạo Mạc Vân lập tức trong lòng tan nát, nàng hiện tại chỉ hi vọng Lelouch không thích Mạc Vân thôi.
“ Woa !! Woh” - Đám con trai ồ lên.
Đám con gái thấy vậy lập tức ghen ghét nhìn Mạc Vân, làm cho hắn cảm giác lạnh sống lưng.
“ Tên tớ là Lưu Mạc Vân…” - Mạc Vân nhìn mọi người trong lớp mỉm cười nói.
“ Mình là nam, rất hân hạnh được làm quen với các bạn. Mong được giúp đỡ” Thấy đám con trai hai mắt say mê nhìn hắn, hắn lập tức nói tiếp.
Nghe xong Mạc Vân nói đám con trai lập tức im lặng, Lelouch thậm chí có chút kinh ngạc.
“ K-không thể nào !!!” Rivalz lập tức hai tay ôm đầu hét lên một cách không thể tin nổi. Sau đó là một lũ con trai cúi mặt đập bàn.
“ Là con trai !! Kyaaa~~~” “ Banzai~ !” “ Anh ta là của tôi ! Các người không được tranh. !” Đám con gái thì khỏi nói, hét ầm lên tranh Mạc Vân.
“ May qua, cậu ta là nam…” Shirley lấy tay che ngực, trong lòng thở dài may mắn.
“ Hihi, Shirley sao vậy, vừa nãy sợ mất người yêu hả…~~” Milly ghé vào tai Shirley thì thầm bằng một giọng kiểu “ ta biết”.
“ ……” Shirley đỏ mặt đang định phản bác nhưng nhìn Lelouch thì lập tưc im lặng, hai tay lúng túng ôm lại với nhau giữa hai chân.
“ Ehem ! Mọi người trật tự, về hết chỗ ngồi mau.~” Thấy lớp học loạn thành cái chợ, giáo viên lập tức ho khan nhẹ nhàng nói.
Nghe giáo viên nói, mọi người lập tức trật tự lại ai về chỗ người lấy.
“ Được rồi, cảm ơn lời giới thiệu của em ! Từ giờ em sẽ ngồi ở kia nhé~” Nhìn mọi người trở lại như cũ xong, giáo viên mỉm cười nói với Mạc Vân, chỗ ngồi của hắn là ở cuối cùng lớp góc bên trái, ngồi trước hắn là Lelouch.
Lúc đi qua bàn Lelouch, Mạc Vân trên miệng nở nụ cười nhạt rất nhanh rồi biến mất.
Mặc dù vậy nhưng Lelouch vẫn phát hiện ra, nhưng hắn cũng không để ý nhiều.
“ Vậy bây giờ bắt đầu vào tiết học thôi nào !” Giáo viên nhìn mọi người nói, bây giờ tiết học của cả lớp chính là tiết lịch sử…
“ Hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu “ Kẻ Thù Của Chúa”, một kẻ thù của Britannia chúng ta thời Trung Cổ.” Giáo viên nhìn mọi người mỉm cười nói, sau đó sử dụng chiếc vi tính của mình chiếu lên tường.
( Lớp học của Đế quốc Britannia không có bảng, tất cả đều sử dụng kỹ thuật số.)
Giáo viên bắt đầu giới thiệu về Đế quốc Britannia thời trung cổ, sau đó là Giáo hội và liên quan đến quý tộc bla-bla-bla…
Sau đó bắt đầu nói đến việc Mạc Vân xuất hiện…
Lập tức trên màn hình xuất hiện một hình vẽ bằng màu giống y hệt Mạc Vân, thậm chí có cả hình ảnh bức tượng của hắn.
“ Đây là dung mạo “ Kẻ Thù Của Chúa” do một nhà quý tộc tên beep vẽ lại, bức tượng kia chính là được dựng bởi tín đồ của “ Kẻ Thù Của Chúa”…Theo người xưa ghi chép “ Kẻ Thù Của Chúa” dùng sức một người tàn sát hơn 4 vạn người Britannia…” Giáo viên nhìn mọi người dưới lớp giảng, thỉnh thoảng lại nói với một giọng không thể tin được.
“ Đây là một số nơi còn sót lại dấu vết của những trận chiến, và một số tranh vẽ do người Britannia cùng Giáo hội còn sống dưới tay nàng.” Giáo viên nói đến đây trên tường hình chiếu thay đổi, lập tức xuất hiện hàng loạt các bức người chết thành thịt vụn, máu chảy như sông, ở giữa bức tranh tất cả đều là hình ảnh một người mặc giáp sắt tóc bạc.
“ Và đây là bức tranh trận chiến cuối cùng của “ Kẻ Thù Của Chúa” với Đế quốc Britannia chúng ta và giáo hội. Bức tranh này đã đoạt giải nhiều năm, là một bức tranh nổi tiếng.” Theo giọng nói của giáo viên thì trên màn ảnh lập tức thay đổi tiếp, một bức tranh được phóng to ra.
Trên bức tranh này ở giữa chính là Mạc Vân được vẽ chi tiết, trên tay nàng xuất hiện từng ánh sáng màu tím hình đầu lâu, nền trời màu đỏ thỉnh thoảng có mặt của ác quỷ, xung quanh Mạc Vân khói bụi cùng người bị ánh áng tím kia bắn chết…
Mọi người nhìn bức tranh kia ai cũng nhập tâm vào trận chiến trong tranh, người thì mặt sợ hãi, người thì mặt lo lắng, người thì mặt nhăn nhó….
Sau đó giảng một lúc sau tiết học kết thúc.
Giáo viên rời đi khỏi lớp, các học sinh lập tức nhìn về phía Mạc Vân ánh mắt quái dị. Có mấy học sinh nữ thì lại hai mắt mê mẩn nhìn hắn…
“ Thật giống…” Lelouch liếc nhìn Mạc Vân thầm nghĩ.
“ Này ! Mạc Vân, cậu có phải “Kẻ Thù Của Chúa” không vậy ?” Rivalz vui vẻ nhìn Mạc Vân hỏi, dù sao trong sách nói Mạc Vân là nữ chứ không phải nam, Rivalz chỉ là hỏi gợi chuyện nói mà thôi.
“ Đúng vậy, mình chính là “Kẻ Thù Của Chúa”, cậu có ý kiến gì không ?” Mạc Vân mỉm cười nhìn Rivalz nói.
“ Ha-ha-ha~! Cậu thật giỏi đùa mà~” Rivalz nghe Mạc Vân nói xong tựa như biết trước một dạng, lập tức cười nói.
Dù sao hắn cũng không tin có người sống được hơn 500 năm, hơn nữa “ Kẻ Thù Của Chúa” là nữ chứ không phải nam.
Mấy người trong lớp nghe Rivalz nói cũng cười lên.
“ Có lẽ vậy đi…” Mạc Vân cũng hòa đồng với mọi người vui vẻ nói.
Sau đó mấy người trong lớp nói chuyện vui vẻ, Mạc Vân liếc mắt nhìn một chút Kallen rồi rời mắt đi.
Milly yêu cầu Mạc Vân vào Hội học sinh nhưng mà hắn từ chối, sau đó Milly liền nổi giận tìm cách bắt nạt hắn suốt cả buổi, quá phiền phức Mạc Vân liền đáp ứng.
Hết ngày Mạc Vân về đến nam sinh ký túc xá sau đó gọi Meromero mình muốn quay thưởng.
“ Hohh !? Quay thưởng ? Quay thưởng gì cơ ?” Meromero nhìn Mạc Vân với vẻ mặt “ ta không biết gì” ngây thơ nói.
Mạc Vân nhìn Meromero tức giận nói: “ Ngươi đừng giả vờ ! Ta hiện t---”
“ Được rồi, ngươi không phải nói. Quay thì quay~” Meromero lập tức cắt lời Mạc Vân nói với vẻ “ ngươi là đồ phiên phức” nhìn hắn.
“ Ting ! Ting ! Ting ! Ting !” (x4) Lập tức trong đầu Mạc Vân có thanh âm vang lên 4 lần liền tiếp.
“ Chúc mừng ngươi, ngươi nhận được: Thiên Sứ Huyết Mạch x1, Thần Hỏa x1, Sharingan x1, Thẻ siêu năng lực ngẫu nhiên x1.” Meromero thanh âm vang lên.
“ Thiên Sứ Huyết Mạch: Là huyết mạch cao quý, người mang huyết mạch này sẽ tu luyện quang minh lực lượng cực nhanh. Độ dung hợp huyết mạch có thể biến hình tùy theo cấp độ.
Cấp Độ: 2 cánh thiên sứ (10%), 4 cánh thiên sứ (15%), 6 cánh thiên sứ ( 30%), 8 cánh thiên sứ ( 50%), 10 cánh thiên sứ (70%), 12 cánh thiên sứ (90%), 14 cánh thiên sứ (100%).”
“ Thần Hỏa: Là loại lửa đặc biệt của người đạt đến Thần Luân sẽ sinh ra trong cơ thể, loại lửa này dùng để luyện đan, luyện thân thể mọi lúc.
Chú ý: Do không phải Thần Hỏa của mình sinh ra nên không thể điều khiển, chỉ có tác dụng luyện thể một đoạn thời gian rồi biến mất.”
“ Sharingan: Cái này mình không cần giải thích.”
“ Thẻ siêu năng lực ngẫu nhiên: Bóp nát tầm thẻ sẽ nhận được một siêu năng lực.”
Mạc Vân lập tức nhìn thông tin vật phẩm mình nhận được.
……………………………
Hết chương 18.