Tần Văn Văn khịt mũi, gật đầu thật mạnh:
- Thật sự sợ! Tớ bị ba mẹ mắng, nói tớ là sinh viên không ra dáng sinh viên, còn ham vui, đi đâu không đi, lại đi sông lớn trượt băng, chẳng may xảy ra chuyện gì thì họ biết làm thế nào, ân hận cả đời mất.
Hạ Mộng không khỏi có chút áy náy:
- Khi nào có cơ hội, tớ nhất định sẽ đến thăm chú Tần, dì Tần, đảm bảo chắc chắn họ mắng cậu nữa.
Tần Văn Văn lau khóe mắt cười nhẹ:
- Không cần đâu, cậu tỉnh lại là tốt rồi.
Hai người nói chuyện không nhỏ, khiến Tiết Minh Nguyệt cũng tỉnh. Khóe mắt nhập nhèm buồn ngủ nói:
- Văn Văn đến rồi.
Tần Văn Văn ngượng ngùng cười:
- Dì Tiết, cháu làm ồn đánh thức dì sao?
Tiết Minh Nguyệt vừa ngáp vừa không để ý xua xua tay:
- Không có việc gì, dù sao dì cũng nghỉ đủ rồi. Hai đứa nói chuyện đi, bác tranh thủ đi vệ sinh.
Tần Văn Văn nhìn Tiết Minh Nguyệt rời khỏi phòng, quay đầu nhẹ giọng hỏi:
- Mộng Mộng, bác sĩ nói đầu của cậu không sao chứ? Khi nào thì có thể xuất viện?
Hạ Mộng nhẹ nhàng nói:
- Hẳn là không có gì đáng ngại, hôm nay quan sát nếu không có gì, ngày mai có thể xuất viện.
- Quá tốt rồi, vậy cậu có thể về nhà ăn Tết.
- Đúng vậy, nếu không sẽ phải ăn tết trong bệnh viện.
Tần Văn Văn hỏi:
- Vậy ngày thứ sáu này cậu có đi làm được không?
Hạ Mộng mờ mịt nói:
- Để xem hồi phục thế nào.
Đã nhiều năm trôi qua, rất nhiều ký ức đều đã mơ hồ, nếu cô lại đi làm, chưa chắc mọi việc ở chỗ làm sẽ suôn sẻ. Ngoài ra, cô cũng muốn nghỉ thêm vài ngày nữa để kiếm tiền, bán đồ trong không gian. Dù hiện tại cô và anh hai đều đã đi làm nhưng gia đình vẫn khá khó khăn.
- Cũng đúng, phần đầu rất quan trọng.
Tần Văn Văn thở dài tiếc nuối cho cô:
- Mộng Mộng, cậu đi nhà xưởng làm thật sự là uổng.
Hạ Mộng hồi thần, mỉm cười:
- Tại sao? Tớ không cảm thấy vậy, tuy rằng tớ không thi đậu đại học, nhưng hiện tại cũng không tồi, chờ tớ cố gắng làm thật tốt công việc, biết đâu liền có thể đi lên.
Khi Hạ Mộng nói điều này, khuôn mặt xinh đẹp của cô nở nụ cười tự tin, làm cho toàn bộ lời nói mà Tần Văn Văn chuẩn bị nói đều bị mắc kẹt trong cổ họng mãi không thể phát ra. Lần trước khi cô ta nhắc đến chuyện này, Hạ Mộng vẫn không giấu được sự cô đơn, buồn bã. Hiện tại...
Đây cũng không phải là những gì Tần Văn Văn muốn thấy. Cô ta mím môi, ánh mắt lấp lánh nói:
- n ... công việc trong kho muốn đi lên cũng sẽ không có nhiều vị trí, dù sao cậu cũng không phải là sinh viên đại học! Nếu tớ là cậu, tớ nhất định sẽ lại thi một lần nữa, học đại học mấy năm tồi tốt nghiệp, vị trí cùng tiền lương sẽ khác, tìm việc cũng dễ dàng hơn.
- Đại học quả thật là tốt, nhưng có quá nhiều nhược điểm, chẳng hạn đến lúc tốt nghiệp bị phân đến một địa phương đặc biệt xa không được gần gia đình, vậy thì chỉ có một mình, rất buồn. Còn không bằng buổi sáng tớ đi làm kiếm tiền, lại còn có thể ở gần mẹ và anh.
Hạ Mộng thật tình nói. Tần Văn Văn lại không nghĩ như vậy, cô ta kìm nén dị sắc ẩn ẩn nơi đáy mắt nói:
- Mộng Mộng, chúng ta làm bạn bè lâu như vậy, trước mặt tớ cậu không cần nói trái với suy nghĩ, tớ còn không hiểu cậu sao?
- Vậy thì cậu không hiểu rồi, những gì tớ đang nói là điều mà tớ thật sự mong muốn. Ngay cả khi là sinh viên đại học đã tốt nghiệp, cũng không thể chắc chắn được phân vào các nhà máy. Ai trong chúng ta dù là học đại học hay không học đại học, nếu đóng góp sức mình vào xây dựng đất nước thì đều đáng trân trọng!
Lúc trước Hạ Mộng không biết định hướng phát triển của vài thập kỷ tới, cô có thể thực sự sẽ học lại và thi đại học, nhưng hiện tại cô chỉ muốn có công việc ổn định và có cuộc sống bình yên gần người nhà.
Tần Văn Văn không nhịn được nắm chặt hai tay.
Sau khi Tần Văn Văn rời đi, Tiết Minh Nguyệt liền nói:
- Con gái, mẹ nghe nói điểm của con tốt hơn Văn Văn, nhưng không biết vì sao con bé lại được nhận vào đại học mà con lại không, âu cũng là số mệnh đi, con đừng để trong lòng. Lúc đầu, anh hai của con không thi đậu cấp hai, liền cũng không đi học cấp 3, khuyên nó thì nó không nghe, quyết đi làm công, giờ mẹ vẫn đang nghĩ, có lẽ anh con kiếm được tiền, nhưng anh con như vậy có phải vì gia đình chúng ta không theo con đường học hành hay không?
Hạ Mộng lúc trước cũng đã phải trằn trọc suy nghĩ những điều này. Nhưng cô là người từ tương lai trở về, cô biết mấy năm nữa cả nước sẽ trải qua nhiều biến đổi hơn nữa, huống chi hiện tại với cô quan trọng nhất là được ở gần người thân, cảm giác xa cách đó cô chẳng muốn trải nghiệm thêm lần nào nữa.
Những năm này kết quả thi đại học không được công bố, cũng không thể hỏi thăm, nếu trúng tuyển thì sẽ có giấy báo trúng tuyển, còn nếu không nhận được nó, tức là đã thi trượt, hơn nữa kỳ thi tuyển sinh đại học thật rất nghiêm ngặt, nhìn vào kết quả liền biết.
- Có thể là con chưa ôn tập kỹ, còn mải chơi.
- Ừ, là bài thi quá khó.
Tiết Minh Nguyệt sợ làm con gái khó chịu nên không nói gì thêm, bắt đầu thu dọn đồ đạc mang đến bệnh viện trước đó, chuẩn bị xuất viện.
Hạ Mộng trầm ngâm. Cô luôn cảm thấy vừa rồi Tần Văn Văn có chút gì đó không được bình thường, giống như cố ý nhắc lại thân phận sinh viên đại học, nhưng sau khi nghĩ lại, có vẻ như không phải vậy, cô lắc đầu suy nghĩ, có lẽ xuyên đến tương lai khiến cô trở nên đa nghi, cô thực sự không muốn nghĩ xấu về mọi người, nhưng càng nghĩ đến cô càng cảm thấy có gì đó không thể giải thích được ...
Ở bên kia, Tần Văn Văn vừa trở về nhà liền đá văng giày vải sang một bên như để trút giận. Mẹ Tần đang nấu nướng trong bếp, nghe thấy động tĩnh liền ngoảnh ra thì nhìn thấy cảnh tượng này, cau mày hỏi:
- Con gái, sao vậy?
Tần Văn Văn mang dép lê bước tới, vẻ mặt trịnh trọng nói:
- Hạ Mộng tỉnh rồi.
- Tiểu Mộng tỉnh lại là tốt rồi! Con thật sự muốn con bé có chuyện gì sao mà phàn nàn?
Tần Văn Văn nhíu mày:
- Không phải. Con chỉ cảm thấy sau khi tỉnh lại ánh mắt của Hạ Mộng rất khác, ánh mắt của cô ta dường như đã thay đổi.
Sự thay đổi đó khiến cô ta lo lắng đến rối trí. Mẹ Tần xua tay tỏ vẻ không có gì:
- Con đừng nói lung tung nữa. Ước chừng Tiểu Mộng hôn mê, vừa tỉnh lại cũng không thể nhanh chóng phục hồi ngay được, cho dù người có sức khỏe tốt đi chăng nữa bị va chạm mạnh vậy, nếu không cẩn thận sẽ thành người ngốc.
Tần Văn Văn kiên quyết lắc đầu:
- Không phải, ánh mắt của cô ta không có mơ hồ, mà là có chút sắc bén.
Vẻ mặt của mẹ Tần cũng thay đổi khi nghe con gái nói:
- Cái này…
Tần Văn Văn tiếp tục nói:
- Con biết rõ hơn ai hết, cô ta muốn trở thành sinh viên đại học mà không được nên càng ngày càng ghen tị với con. Nhưng hôm nay con cố tình nói về đại học, nếu là trước đây, ánh mắt của cô ta chắc chắn là buồn, nhưng lần này không giống, cô ta dường như không quan tâm chút nào, con nói rất nhiều về những điều tốt đẹp của sinh viên đại học, Hạ Mộng cũng không phản ứng gì.
Mẹ Tần không nhịn được hung hăng đánh vào cánh tay Tần Văn Văn:
- Con điên rồi! Con không biết chuyện đang xảy ra là tại ai sao, con còn dám ở trước mặt cô ta nói như vậy ...
Tần Văn Văn xoa xoa chỗ đau kêu lên:
- Con không điên!
- Vậy thì nói cho mẹ nghe, con đang nghĩ cái gì? Con bé đã vào nhà máy làm việc rồi, con còn trêu chọc nó làm gì?
Mẹ Tần thật sự không hiểu tại sao con gái bà ta lại làm như vậy, nếu là ba ta thì sẽ nhất định tránh xa cô ra, vì sợ có một ngày có người phát hiện ra sự thật đó.
- Con chỉ không muốn nhìn thấy cô ta …
Tần Văn Văn rũ mắt không nói lời nào, sau đó ngẩng đầu lên, sắc mặt nhanh chóng biến thành vẻ mặt không kiên nhẫn:
- Nói cho mẹ, thì mẹ cũng không hiểu, chờ ba trở về con nói chuyện với ba!
Mẹ Tần tức giận, vô thức cao giọng nói:
- Con nhóc đáng chết, coi thường mẹ mày rồi chứ gì? Nếu không có cậu của mày, mày tưởng rằng mày có thể đánh gục Hạ Mộng…
Tần Văn Văn gắt gao ngắt lời cô:
- Mẹ !!!
Mẹ Tần cũng biết đã lỡ lời, bà ta liền dỗ dành:
- Lỗi của mẹ. Nhưng Văn Văn, sau này con nên tránh xa Hạ Mộng, cố gắng tránh càng xa càng tốt. Bằng không lỡ ngày nào đó bị phát hiện thì phải làm sao!
Tần Văn Văn sắc mặt ảm đạm, nghe câu được câu không …
Sáng hôm sau, Hạ Mộng được xuất viện. Anh hai Hạ Tiêu chở cô trên chiếc xe đạp duy nhất trong nhà, trên tay lái có treo túi đồ và chậu rửa mặt, đồ linh tinh. Tối hôm qua có tuyết rơi rất dày, rất nhiều đoạn đều phải xuống dưới đẩy xe qua, vì vậy mà hai người phải mất nhiều thời gian hơn bình thường để đến được con đường gần nhà. Hạ Mộng nhìn hai bên đường, căn nhà gỗ, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trong không khí, trong lòng tràn đầy cảm xúc mong nhớ cùng hạnh phúc.
Xa cách mấy năm, cuối cùng cô đã trở lại!