Chương 3: Buồn nôn

Tiết Minh Nguyệt xông vào, thở hổn hển, nhìn cả người con gái một lượt, hết khóc lại cười:

- Con gái! Con làm mẹ sợ chết khiếp!

Nếu không phải con gái bà vừa tỉnh lại thì bà đã la cô một trận rồi.

Nhìn thấy người mẹ cô nhung nhớ nhiều năm, Hạ Mộng cũng bật khóc, người ta nói rằng có một gia đình ở tuổi bảy mươi và một người mẹ ở tuổi tám mươi là điều hạnh phúc. Sau khi cha cô Hạ Hồng Văn tai nạn qua đời, chính mẹ cô ngậm đắng nuốt cay nuôi mấy anh em trưởng thành. So với hai anh trai của mình, cô gần gũi với mẹ hơn, người luôn yêu thương cô hết mực, cô thực sự rất nhớ bà ấy.

- Mẹ! Con rất nhớ người, sau này sẽ không làm chuyện gì để mẹ sợ nữa!

Tiết Minh Nguyệt nhìn con gái đang lau lung tung nước mắt:

- Được rồi, tỉnh lại là tốt.

Hạ Mộng tiến lên, vòng tay ôm lấy mẹ, đôi mắt đẫm nước:

- Mẹ.

Tiết Minh Nguyệt sửng sốt, sau đó nhanh chóng ôm lấy con gái, đồng thời nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô như lúc nhỏ, cô giống như đứa bé bị lạc rồi tìm được người nhà.

Hạ Mộng ngửi thấy mùi vị quen thuộc mà đặc biệt chỉ thuộc về mẹ, cô chỉ cảm thấy mẹ đặc biệt xinh đẹp.

- Mẹ, con nhớ mẹ nhiều, yêu mẹ nhiều.

Tiết Minh Nguyệt mỉm cười. Rõ ràng trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ ghét bỏ nói:

- Nhóc con, nói linh tinh gì đâu, nghe ghê không.

- Buồn nôn con cũng nói.

Hạ Mộng cười hì hì càng dùng sức ôm mẹ, đối với người trong nhà chỉ là mấy ngày mà

thôi, nhưng đối với cô lại là chia lìa mấy năm dài đằng đẵng.

Hạ Tiêu ở một bên xem mà thèm, khóe mắt nóng lên.Nhưng anh là một thanh niên hai mươi tuổi, nếu ôm ấp yêu thương thì anh lại không làm được, anh không khỏi buồn cười nói:

- Em gái, anh phát hiện, từ khi em tỉnh lại như thể là một con người khác. Ngã thôi cũng khiến miệng em trở nên ngọt hơn? Hay để hôm nào anh cũng thử một lần?

Hạ Mộng có điểm chột dạ, lại liếc mắt lừ anh trai, bởi vì cô từ nhỏ tuy rằng ở nhà được sủng ái, nhưng rốt cuộc tính tình cũng không có như bây giờ, cô trước đây trầm tính và dè dặt hơn. Cô né tránh ánh mắt trêu ghẹo của anh hai, làm nũng với mẹ:

- Mẹ, mẹ nhìn con trai của mẹ kìa.

Tiết Minh nguyệt trấn an vỗ vỗ bả vai con gái, sau đó hướng về phía Hạ Tiêu mắng:

- Đừng chọc ghẹo em gái con!

- Vâng, vâng.

Hạ Tiêu biết ở vị trí của anh ở trong gia đình, em gái là lão đại, còn anh chỉ là em út. Tiết Minh Nguyệt quay qua nói với anh:

- Bây giờ em gái con ổn rồi, con về nhà lấy thịt ra ngâm cho tan đá, sau đó băm nhuyễn, ngày mai chúng ta sẽ làm bánh bao nhân thịt cho lễ cho giao thừa. Phải đợi anh trai và chị dâu con về, dọn dẹp nhà cửa, hai ngày này cũng không có tâm tình, cũng chưa dọn dẹp gì.

Hạ Mộng ngọt ngào nói:

- Vất vả cho anh, anh hai.

- Ai, không vất vả, ai kêu anh là anh hai chứ.

Hạ Tiêu nói như vậy, nhưng khóe miệng lại nhếch lên cao, rất nhanh rời đi. Tiết Minh Nguyệt lại nói với phía sau:

- Đúng rồi, lão nhị, chạy nhanh qua chỗ anh cả con, để anh cả con yên tâm.

Hạ Tiêu khoanh tay hô to:

- Tuân mệnh mẹ.

Tiết Minh Nguyệt cười mắng:

- Tiểu tử thối, đi mau đi.

Hạ Mộng đang ngồi một bên xem náo nhiệt còn đang cười như tên trộm. Cô thực sự may mắn khi có thể quay về ở bên gia đình. Về sau, cô phải cố gắng để mẹ và mọi người sống một cuộc sống hạnh phúc, không phải lo lắng.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai mẹ con cô. Tiết Minh Nguyệt nhìn chằm chằm Hạ Mông như thể bao nhiêu cũng không đủ, ánh mắt dịu dàng ôn nhu như nước. Mặc dù trong lòng cô rất vui nhưng cô đành chịu, cô không quen lắm, bình thường mẹ cô cũng không phải phong cách này, bà hiền lành cũng có, tức giận đánh chửi cũng có. Lại nói bà hơn ba mươi tuổi không, quả phụ thường nhiều thị phi, mẹ cô lại xinh đẹp, nếu không có chút lợi hại thật không biết chuyện gì có thể xảy ra.

- Anh cả con cũng tới đây sao mẹ?

Nhắc đến con trai cả, Tiết Minh Nguyệt cuối cùng cũng thay đổi vẻ mặt.

- Anh con có thể không đến được sao? Ngay khi anh trai con nhận được tin, ban đêm liền vội vội vàng vàng xin nghỉ đi theo xe đốn gỗ xuống. Cô của con cũng đến xem, nhưng con vẫn chưa tỉnh. Mọi người cũng phải đi làm, năm mới sắp đến họ đều rất bận rộn, vì vậy mẹ nói họ trở về.

Hạ Mộng gật đầu:

- Trở về thì tốt rồi.

Nghĩ đến anh cả, cô liền cảm khái:

- Anh cả cũng vất vả lắm rồi.

Anh cả Hạ Bằng tiếp tục công việc của ba cô, làm công nhân khai thác gỗ khi ba qua đời trong rừng năm hắn 16 tuổi. Mùa đông là lúc công việc khai thác gỗ bận rộn, hắn phải đến đêm 30 mới được nghỉ.

Tiết Minh Nguyệt thở dài:

- Công việc vất vả cũng không biết làm sao. Ai kêu ba con làm cái này, nhà chúng ta không có tiền, muốn làm gì cũng không làm được. May mắn tiền lương cao, nếu không hồi đó mẹ ốm nặng không rời khỏi giường, thì nhà mình sinh hoạt thế nào. Aizz, nghĩ liền thấy thời gian trôi nhanh như nào. Giờ nhoáng cái các con đã trưởng thành đi làm kiếm tiền, nếu bây giờ mà ba con vẫn còn sống thì tốt.

Hạ Mộng không muốn mẹ nghĩ đến những chuyện buồn đó:

- Mẹ, lúc anh hai nói Văn Văn sợ đến phát khóc, con bị tai nạn mẹ có nói gì người ta không?

Tiết Minh Nguyệt nổi giận, mắt mở to mắng:

- Con đang nói cái gì đó? Con trượt băng rồi tự ngã. Chúng ta sao có thể mắng nó làm gì! Là con bé cứ luôn miệng nói rằng con bé không tốt, lại còn khóc không ngừng. Mẹ thì nóng lòng vì con hôn mê không tỉnh nghe nó khóc mà muốn nổi giận, càng thêm khó chịu.

Hạ Mộng vuốt khuôn mặt phờ phạc vì lo lắng của mẹ, rồi nghiêm túc nói:

- Mẹ, con hứa với mẹ sau này sẽ bình an khỏe mạnh, mẹ sẽ không phải lo lắng vì con nữa.

Tiết Minh Nguyệt nắm lấy tay cô cười nói:

- Được rồi, chuyện này không thể trách con. Đó là sự cố, cũng có những người đang trượt băng ở sông lớn bị ngã, kết quả là chấn động não, nhưng người ta không hôn mê vào bệnh viện như con.

Hạ Mộng thầm nghĩ chính mình không chỉ có ngã vào bệnh viện, còn xuyên đến tương lai lăn lộn mấy năm. Chỉ là cô không thể hình dung được chuyện gì đang xảy ra lúc này, bất quá, cô không thèm nghĩ tới, có thể trở về với gia đình là điều hạnh phúc nhất.

Hai mẹ con trò chuyện một hồi, Hạ Mộng thấy Tiết Minh Nguyệt ngáp mấy cái, vội vàng nói bà lên giường bệnh trống chợp mắt một lát. Sắp trừ tịch, bệnh viện ít bệnh nhân, phòng cô ở chỉ có mình cô.

Tiết Minh Nguyệt đã thực sự mệt mỏi, con gái hôn mê, bà không có tâm tình ăn uống nghỉ ngơi, bây giờ cô đã tỉnh lại, bà như buông lỏng sự căng thẳng, cả người bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi. Ngay sau đó Hạ Mộng liền nghe được tiếng thở nhỏ của mẹ, cô không khỏi mỉm cười, trở về thật tốt, dần dần mí mắt nặng nặng, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Cô không biết đã ngủ bao lâu, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cô đột nhiên có cảm giác bị nhìn chằm chằm không thể giải thích được, mở to mắt, cô liền thấy một cô gái trẻ thắt hai bím, đang đứng bên giường bệnh, cúi xuống nhìn cô. Hạ Mộng giật mình.

- Ui trời, cậu đến lúc nào vậy?

Người này không ai khác là Tần Văn Văn. Tần Văn Văn hiển nhiên không ngờ Hạ Mộng lại đột nhiên mở mắt ra. Cô ta sững sờ vài giây, sau đó vui mừng nói:

- Tớ vừa mới đến! Hạ Mộng cậu tỉnh rồi! Cảm ơn trời đất! Cậu không biết, mấy ngày qua tớ thật khó chịu, nếu không phải tớ tìm cậu ra ngoài chơi, phỏng chừng cậu sẽ không bị ngã phải đến bệnh viện! Đều là tại tớ.

Vừa nói, nước mắt từng hạt từng hạt rơi như mưa. Cô ta vốn đã xinh đẹp khi khóc lại có vẻ rất đáng thương. Hạ Mộng trước đây chưa từng cảm thấy như vậy. Đã mấy năm không gặp, Hạ Mộng đã trải qua quá nhiều chuyện, nhìn thấy Tần Văn Văn vừa quen vừa lạ. Cô kìm nén cảm giác kỳ quái trong lòng rồi nhẹ nhàng nói:

- Được rồi, đừng khóc nữa. Làm sao có thể trách cậu được, lúc đó cậu cũng không phải cố ý, bây giờ tớ đã không sao rồi. Xin lỗi, ngày đó đã làm cậu sợ.