Chương 6: Kế hoạch của Trần lão

Trần Quân lúc này cảm thấy sâu bên trong mình có một luồng sức mạnh kinh khủng xuất hiện.

Trần Quân lúc này liền vung tay tung ra một đấm. Lúc này từ trung tâm nắm đấm, không gian xung quanh từng chút từng chút chỉ bằng mắt thường liền có thể thấy, đang dần nứt vỡ ra.

Sau đó chỉ thấy oanh một tiếng. Hai cái cây ở nơi cách đấy 4 mét liền ầm ầm nổ vỡ. Trần Quân bất ngờ thu tay lại, sau đó chăm chú nhìn về phía hai tay mình

Lúc này hắn nhìn về phía Trần lão

“Nguyên lão… chuyện này”

“Được rồi. Từ nay ngươi hãy ở đây luyện tập, chăm chú kiểm soát được sức mạnh của bản thân. Để khi chiến đấu tránh ngộ thương chính đồng đội của mình”

Sau đó lão liền dặn dò những nhân viên nghiên cứu ở đây. Sau đó quay người rời khỏi khu rừng cùng trợ lý của mình. Bỏ lại đằng sau là Trần Quân cùng với những người nhân viên nghiên cứu

Ra đến chỗ xe. Lão lấy điện thoại ra và gọi một cuộc điện thoại

“Tập hợp 2 lão già kia lại, cùng một số người đứng đầu quan trọng. Đến nơi của ta có việc đột xuất.”

Sau đó lão liền lên xe và tiến về trụ sở của mình

Bên công viên này

Dạ Hoa đang ngồi tu luyện thì bên trong cảm giác của hắn luôn luôn có hay không một ánh mắt nhìn hắn chằm chằm. Quá bực bội, hắn từ trạng thái tu luyện rời ra, sau đó liền tìm chủ nhân của ánh mắt kia

Hắn liền thấy ở không xa phía bên cạnh hắn đang có một cô gái. Cả người cao ráo, thân mặc một chiếc quần jean màu xanh dương, mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc. Trên tay cầm một quyển sách, nhưng ánh mắt xuyên qua chiếc kính. Cứ thi thoảng lại liếc nhìn hắn một cái.

Dạ Hoa biết người này là ai. Chính là Tuyết Khuynh Thành, chỉ là hắn không hiểu bình thường hay ăn ở bên trong thư viện, ngày hôm nay tại sao lại xuất hiện ở đây. Hơn nữa còn ẩn hiện nhìn trộm hắn. Hắn mặc dù dung mạo cũng không tệ, nhưng cũng không đến mức phải nhìn hắn như vậy đi

Dường như nhận ra ánh mắt của hắn. Tuyết Khuynh Thành liền vội vàng cúi đầu xuống, vùi vào trong sách. Một lúc sau lại ngó lên xem hắn, nhưng thấy hắn vẫn nhìn liền tiếp tục giả vờ đọc sách

Ha

Dạ Hoa thấy vậy nhếch miệng cười lắc đầu. Sau đó tiếp tục bước vào trạng thái tu luyện. Nàng nhìn liền để mặc nàng nhìn, hắn ngược lại chưa có thời gian để tiếp xúc nàng

Tuyết Khuynh Thành thấy Dạ Hoa liền triệt để không nhìn mình mà lại tiếp tục ngồi nhắm mắt, nàng cũng không chắc là nam nhân này có phải chủ nhân của cuốn nhật ký hay không. Vì nàng hôm nay đã đi khắp Kiếm Hồ này, nhưng chỉ có duy nhất Dạ Hoa là ngồi im nhắm mắt như ngồi thiền vậy.

Hơn nữa nàng cũng khá tự tin về nhan sắc của nàng. Vậy mà nam nhân này không nhìn liền thật không nhìn nàng. Tiếp đó nàng liền tiếp tục chăm chú đọc sách của nàng, thi thoảng lại thấy viết viết gì đó ở trong sổ tay của nàng

Vài tiếng sau trời cũng dần tối

Lúc này vẫn đang chăm chú đọc sách Tuyết Khuynh Thành liền có cảm giác như có ai đó chọc chọc vào cánh tay của mình. Bên cạnh liền vang lên âm thanh của người đó

“Này em gái. Em định tiếp tục ngồi đây đọc sách tới mai hả? Không tiếp tục nhìn lén tôi nữa à”

Lúc này nàng quay lại mới rõ rành người này là ai. Chính là Dạ Hoa, hắn lúc này đang định trở về vì trời bắt đầu tối rồi. Mà Tuyết Khuynh Thành vẫn còn tiếp tục ngồi lại chăm chú đọc sách, hắn liền không nhịn được liền tới gần trêu nàng

Tuyết Khuynh Thành phút chốc liền đỏ mặt. Vì lúc này nàng bất ngờ quay lại, nên mặt nàng cùng mặt nam sinh này liền sát gần nhau. Trong nháy mắt nàng liền giật bắn người lên, sau đó vội vàng thu dọn sách vở, vừa thu vừa ấp úng nói

“Có… có chứ… giờ liền về”

Sau đó liền vội vàng rời đi. Nàng từ xưa đã nổi tiếng lạnh nhạt làm gì đã gần nam sinh một khoảng cách ngắn như vậy bao giờ. Hơn nữa nay nhìn trộm người ta lại bị người ta nhìn thấy liền khiến nàng rất là ngại. Nên mới phản ứng như vậy

Thấy nàng vội vã rời đi như vậy. Dạ Hoa cũng không gọi nàng lại, liền quay người trở về trọ của mình

Ngay lúc này

Bên trong một trụ sở, một căn phòng họp lớn. Bên trong ngồi là Trần lão. Hai bên cạnh là hai ông lão nữa, ngồi bên dưới là một vài người khác. Đây chính là những người có tầm ảnh hưởng lớn của Việt Quốc. Trước khi bắt đầu Trần lão liền lấy ra một bản hợp đồng sau đó chuyển tới trước mặt mọi người

“Ký vào đây. Những thứ sau đây ta nói và tiết lộ chính là tuyệt mật của tuyệt mật, nếu nắm chắc trong tay. Chúng ta hoàn toàn có thể từng bước vấn đỉnh!”

Đám người nghe vậy liền không nghi ngờ mà ký xuống. Nhưng vẫn rất hiếu kỳ, bình thường cũng hay họp như này nhưng chưa thấy Trần lão nghiêm trọng như này

Chỉ thấy sau khi đám người ký xong biên bản. Trần lão liền bấm mở video. Trên màn hình liền xuất hiện hình ảnh từ lúc Trần Quân ăn quả thiên phú tới lúc tay hắn liền làm cho không gian xung quanh nứt vỡ.

Mọi người trong phòng trừ Trần lão cùng trợ lý. Tất cả đều không thể nào mà ngưng được sự rung động đang hiện rõ bên trong ánh mắt của họ.

Video kết thúc, màn hình vừa đen. Lúc này liền hiện lên trước mặt từng người là một hình ảnh về một loại quả kỳ lạ. Chính là quả ban nãy Trần Quân đã ăn

Trần lão liền trầm giọng nói

“Trước đây vài ngày. Sau khi đi họp về ta liền đạt được 1 quyển nhật ký. Bên trong liền là viết về sự trùng sinh của một người.”

“Lúc mới đầu cũng tưởng chỉ là sự trêu đùa mà thôi. Cho tới hôm nay, bên trong quyển nhật ký này liền nhắc tới thứ quả thần kỳ này. Chủ nhân của quyển nhật ký gọi đây là quả thiên phú.”

“Quả thiên phú là những loại quả có thể ban cho người ăn những năng lực đặc biệt. Y hệt loại mà Trần Quân vừa mới ăn. Quả của hắn có khả năng tạo ra rung chấn cho không gian thậm chí là chấn vỡ nát không gian.”

Mọi người càng nghe càng cảm thấy khó tin. Nhưng tiếp đó còn khó tin hơn nữa. Chỉ thấy Trần lão bỗng giống như đang cầm thứ gì đó đưa tới trước mặt bọn hắn rồi nói

“Đây chính là quyển nhật ký đó.”

“Đừng nhìn ta như vậy. Ta cũng không biết tại sao nhưng chỉ có mình ta có thể nhìn thấy quyển nhật ký này. Dù cho làm cách nào đi nữa người khác cũng không thể nhìn thấy nó được.”

“À trừ những người cũng sở hữu chúng!”

“Thứ quả thiên phú kia chính là trưa nay ta từ trong nhật ký biết được. Sau đó từ trong tay một vị nội trợ lấy được, hoàn toàn giống y như những gì bên trong nhật ký miêu tả”