Chương 5: Siêu phàm giả đầu tiên

Cầm trên tay quả thiên phú. Trần lão liền không giữ nổi bình tĩnh mà khiến cánh tay run lẩy bẩy. Lúc này trong đầu lão đang cấp tốc vận chuyển, một lúc sau lão cất quả thiên phú đi. Rồi nhìn về phía An Lan thị nói rằng

“Lần này tới đây ta muốn nhận An Lan làm cháu gái của mình. Ta xưa nay không có con cháu, lần trước vô tình thấy An Lan khiến ta rất thích con bé. Hơn nữa sau khi ta biết hoàn cảnh của con bé ta hoàn toàn chắc chắn hơn về quyết định của mình. Ngươi nghĩ làm sao?”

Từng câu nói oanh oanh nổ tung trong đầu óc của An Lan thị. Nàng còn đang rất rối bời, không biết làm sao nói với An Lan đây. Nàng hoàn toàn không biết được mai này tâm linh bé nhỏ của An Lan sẽ gặp đả kích lớn tới nhường nào khi con bé biết sự thật. Đang trong lúc tối tăm nhất, lại có một bàn tay mang theo vô vàn quang mang đưa tới trước mặt nàng nói rằng muốn thu nuôi con gái của nàng. Nhưng nàng hoàn toàn vẫn chưa rõ đối phương là ai

“Chuyện này…”

Thấy nàng ấp úng. Lão Trần biết nàng đang vướng bận điều gì

“Ngươi yên tâm. Ta chính là đầu não của toàn bộ đất nước này hiện tại, ở trong bóng tối ta chính là chúa tể của đất nước này. An Lan liền hoàn toàn có thể tự do tươi vui lớn lên, ngươi cũng không phải lo lắng sau này thế nào. Ta sẽ an bài việc làm cho người. An bài trường học cho An lan”

“Hoặc ngươi có thể không cần đi làm, tập chung hoàn toàn cho việc chăm lo An Lan là được!”

Nghe tới đây. An Lan thị cũng không do dự nữa mà trực tiếp gật đầu đáp ứng.

Thấy vậy Trần Lão cười hiền hoà nói

“Ta Họ Trần sau này cứ gọi ta Trần lão là được rồi. Không cần quá câu lệ. Sau này ta chính là ông ngoại của con bé, cha nuôi của ngươi.”

“Vâng ạ!”

Nghe vậy lão Trần đứng lên và bước ra khỏi xe, khi thấy bóng dáng nhỏ bé kia đang tươi cười cùng nữ quân nhân chơi đùa hắn liền hiền hoà cười. Lúc này An Lan thị đi đầu nói

“An Lan! Đây là ông ngoại của con. Cha của con hắn có việc liền phải đi làm xa, nên sau này chúng ta phải chuyển tới ở cùng ông ngoại. Con có thích không?”

Lúc này đang chơi đùa cùng An Lan, nữ quân nhân hơi bất ngờ. Nhưng nàng cũng không hỏi nhiều. Chỉ thấy An Lan lúc này bất ngờ hỏi

“Thật ạ?”

“Đúng vậy!”

Đạt được lời chắc chắn từ mẹ. An Lan vui mừng nhảy cẫng lên chạy tới. Bên miệng còn liên tục nói

“An Lan cũng có ông ngoại. An Lan cũng có ông ngoại rồi!”

Nàng hoàn toàn không quan tâm bố nàng đi đâu, bởi vì từ khi có nhận thức thì trong ký ức của nàng hoàn toàn là những lần đánh đòn mắng chửi mà cha nàng dành tặng cho nàng cùng mẹ.

Nàng cũng thấy bạn học của mình khi thì bố mẹ đón. Khi thì được ông bà đón, tận trong thâm tâm nàng cũng muốn có ông bà. Chẳng qua là khi nhìn thấy mẹ cùng với khuôn mặt dữ tợn của cha làm nàng không dám hỏi, cũng không dám đòi

Lúc này nàng đã sà vào lòng Trần lão cười khúc khích

Một màn này vừa hay bị Dạ Hoa ở một bên nghe và nhìn thấy

Hắn lúc này mồm hoàn toàn có thể nhét một quả trứng. Hắn còn đang nghĩ nên ra tay thế nào thì đột nhiên hắn nhìn thấy xe của Trần lão tới. Sau đó là một màn “ gia đình gặp mặt “ đầy ấm áp này

Biết được An Lan an toàn. Hơn nữa quả thiên phú khả năng cao đã rơi vào tay quân đội. Lúc này Dạ Hoa liền thẳng thắn rời đi. Hắn cũng vừa mới từ Kiếm Hồ tới đây, nếu như An Lan đã an toàn thì hắn hoàn toàn có thể trở về tiếp tục tu luyện. Chỉ có một điều thắc mắc là tại sao Trần lão lại ở đây mà thôi

Lúc này An Lan cùng mẹ nàng đã lên xe và theo lão Trần về một căn nhà khá rộng ở ngoại ô. Sau khi sắp xếp hết cho hai mẹ con lão đang định rời đi thì bất ngờ nghe An Lan nói

“Ủa mẹ. Sao trong cặp của An Lan lại có một cuốn nhật ký thế này?”

An Lan mặt đầy hiếu kỳ từ trong cặp lấy ra một quyển nhật ký, sau đó hỏi An Lan thị. Nhưng lúc này An Lan thị hoàn toàn không nhìn thấy gì cả. Nàng chỉ thấy tay con gái mình đang cầm hư vô lên và nói với nàng mà thôi

Đang lúc nàng không biết trả lời như nào. Trần lão liền dành trước nói

“À là đồ của gia gia. Ban nãy không tiện cầm lên thả cùng vào trong cặp của con, cho ta xin lại được không An Lan?”

“A. Là của gia gia ạ, vậy được rồi gia gia cầm đi”

Trong ánh mắt của những người xung quanh.

Trần lão tiến tới, cầm lấy quyển nhật ký sau đó để cho An Lan lên phòng của nàng cất cặp. Sau đó hắn liền liếc mắt nhìn người xung quanh nói

“Chuyện hôm nay. Không ai nhìn hay nghe thấy gì hết!”

Giọng nói uy nghiêm lạnh nhạt, hoàn toàn khác với khi nói chuyện với An Lan. Mọi người như cảm nhận được một áp lực vô hình vậy

Họ cúi đầu chắc chắn nói

“Vâng!”

Sau đó Trần lão liền thu hồi anh mắt bước ra, những người khác cũng liền đi theo. Bỏ lại An Lan thị cũng một vài người giúp việc

Trên xe

Trần lão gọi điện thoại ra lệnh ngay lập tức tổ chức một trận đấu đặc biệt để tìm ra người mạnh nhất trong số những quân nhân của mình. Lão muốn có người sở hữu sức mạnh của quả thiên phú

Đến chiều

Một nam quân nhân theo chân binh sĩ đi vào trong một khu rừng. Vừa đi họ vừa nói chuyện

“Không biết lần này cấp trên có việc gì mà phải chọn lựa người như vậy nhỉ?”

Nam quân nhân kia không hiểu hỏi hai binh sĩ dẫn đường. Nhưng hai người kia cũng không biết lý do chỉ đành bảo

“Chuyện này chúng ta hoàn toàn không rõ, chỉ biết chuyện này rất quan trọng. Liên quan tới tương lai sau này. Nên không thể có sai sót được!”

Lúc này một binh sĩ khác tiếp lời

“Nguyên lão còn phái thêm hai tiểu đoàn làm thành hai vòng bảo hộ nữa kìa. Lần này đừng nói người, con muỗi con ruồi chắc cũng không qua được.”

Đi một lúc 3 người liền tới chỗ của lão Trần. Đạt được mục đích xong hai quân nhân kia liền rời đi lúc này bên trong vòng chỉ có một số ít nhà khoa học cùng trợ lý và nam quân nhân kia

Để qua được vòng sàng lọc. Nhân phẩm cùng lý lịch đều phải sạch sẽ, sau đó mới được thi đấu để chọn người mạnh nhất.

“Trần Quân. Ngươi có nguyện làm người đi đầu của quân đội chúng ta. Thành công bước vào con đường siêu phàm hay không?”

Trần Quân chính là tên của vị quân nhân kia, lúc này nghe được Trần lão nhắc tới siêu phàm hắn hoàn toàn không hiểu gì. Nhưng vẫn chắc chắn trả lời

“Nguyện đời đời mở đường, bảo hộ Việt Quốc. Thề chết không từ!”

“Tốt!”

Trần lão lấy ra quả thiên phú sau đó nói

“Thứ này là quả thiên phú. Cho phép người sử dụng nắm giữ sức mạnh rung chấn. Ngươi hãy ăn đi rồi cho ta kết quả.”

Nhìn thấy trong tay Trần Lão xuất hiện một quả kì lạ, sau đó là lời nói đầy rung động của lão. Trần Quân hoàn toàn không do dự mà cầm quả thiên phú lên và cho vào mồm cắn. Từng miếng từng miếng thịt quả rơi vào bụng

Một đoàn năng lượng kỳ lạ tràn ngập cơ thể của hắn.