“Đồng. Ý. Với. Ta. Chỉ. Có. Bóng. Tối. Mới. Có. Thể. Giúp. Ngươi. Trả. Lại. Hết. Đau. Khổ. Này”
“Nhân. Gian. Không. Có. Ai. Cần. Ngươi. Cả. Chỉ. Có. Ta. Bóng. Tối. Vĩnh. Hằng. Này. Sẽ. Mãi. Theo. Bước. Chân. Ngươi!”
Vừa nói nó vừa vươn tay ra, thanh âm mang theo từ tính mê người. Đánh thẳng vào tâm lý đang từng chút từng chút vặn vẹo của Minh Hiếu. Hắn hận. Hắn hận thế gian này sao lại đối xử với hắn như vậy
Bóng tối lúc này từ bên trong cơ thể hắn tuôn trào ra bên ngoài, phút chốc liền đã hoàn toàn lấp kín căn phòng. Chỉ còn hắn đang nằm úp trên sàn nhà cùng bộ giáp đen kia đang vươn tay ra mà thôi
Hắn đưa tay lên, ánh mắt của bộ giáp kia liền có chút thay đổi, một chút hả hê từ ánh mắt nó hiện ra
Nhưng đúng lúc này một thanh âm liền phá vỡ vùng không gian tối đen này
“Nói cái gì đây? Ai bảo không còn ai cần tới cậu ta nữa vậy?”
“Là ngươi ép cậu ta vào bước đường này đúng không?”
Không gian đen kịt xung quang liền giống như tấm gương, từng miếng từng miếng mà nứt toác rơi xuống
Trả lại căn phòng như dáng vẻ ban đầu của nó, chỉ là lúc này bên trong trừ Minh Hiếu ra còn có thêm hai người là Dạ Hoa cùng Bắc Cung Vô Song
Chuyện là hai người khi tới đây, vừa tới nơi sau khi nói chuyện một lúc hỏi dò về Minh Hiếu. Nhưng đôi vợ chồng kia hoàn toàn không có chút thành ý nào gọi là hợp tác cả. Đúng lúc này Dạ Hoa cùng Bắc Cung Vô Song liền cảm nhận được một luồng khí lạnh sống lưng phóng tới. Dạ Hoa nhanh chóng phóng lên nhà
“Mau mau sơ tán tất cả mọi người xung quanh”
Bắc Cung Vô Song dặn dò người bên cạnh một câu sau đó cũng ngay lập tức chạy theo sau, nàng lúc này cũng thành công bước vào con đường tu luyện mặc dù lúc này cũng chỉ mới luyện khí tầng 5 mà thôi
Một mạch leo lên tới gác mái, đứng trước cửa phòng Dạ Hoa liền nghe được giọng nói kỳ lạ từ bên trong vọng ra. Chỉ là lúc này cửa đã không thể dùng sức mà đẩy ra được nữa
“Tránh ra”
Hắn bảo một câu, sau đó trên mi tâm của hắn liền sáng lên hình một cây trường thương. Chân Hồn Thương liền được hắn gọi ra
“Ầm”
Một thương liền đâm thủng cánh cửa sau đó vọt vào bên trong, không gian đen kịt bên trong cũng từng mảng từng mảng mà rơi xuống để lộ ra bên trong
Nhìn nằm trên mặt đất Minh Hiếu đang vươn tay lên, gần như sắp chạm vào tay của bộ giáp đen kịt kia rồi. Dạ Hoa ánh mắt liền lạnh, hắn chợt hiểu. Thứ này chính là tác nhân chính tạo lên sự điên cuồng của Hoàng Đế Bóng Tối trong tương lai
“Là Ngươi!”
Rất tức giận Dạ Hoa lúc này xông tới một đạp thẳng vào bóng đen kia
Ầm tầng gác mái của căn nhà kia phút chốc liền nổ tung, sau đó một bóng đen liền kèm theo đó mà bắn ra ngoài rồi đập thẳng xuống nền đường
Hắn biết tất cả mọi người khi triệt triệt để để điên là khi hắn nhận một tác động nào đó từ ngoại lực, hoặc một sự kiên nào đó đặc biệt sảy ra
Nhưng Minh Hiếu gần 20 năm nay, cha mẹ bỏ đi ông bà thay nhau rời đi thế gian. Họ hàng của hắn cũng liên tiếp kỳ lạ chết đi. Tất cả đều không phải là do một đứa trẻ có thể gây ra, theo lời kể của Minh Hiếu, tất cả những chuyện đó hắn đều chịu được. Không có lý do gì khiến hắn tự nhiên bùng nổ cả. Tất cả đều do bộ giáp này
Tất cả sát lục trong tương lai đều tại kẻ này
“Ngươi Đáng Chết!”
Đứng từ trên gác mái, Dạ Hoa một mặt sát ý nhìn xuống. Hắn tay phải cầm chắc Chân Hồn Thương
“Chăm sóc cậu ta kỹ vào”
“Chân Hồn Thương thể thứ hai.”
“Thiên Hoa!”
Chân Hồn Thương liền theo giọng nói của hắn mà hoá thành từng đạo ánh sáng, sau đó liền phân tách ra rơi xuống mặt đất. Bỗng chốc một bông hoa liền từ dưới sàn nhà trồi lên, sau đó cấp tốc nở rộ.
“Giọt Sinh Mệnh!”
Các cánh hoa liền ngay lập tức chụm vào, sau đó nhắm thẳng ngay thân thể Minh Hiếu. Một luồng sinh mệnh chi lực dồi dào tràn ra khắp phòng. Sau đó liền có một thứ dịch lỏng từ Thiên Hoa rơi ra, rồi rơi thằng vào người Minh Hiếu
Hình thái thứ hai này chính là sau khi Chân Hồn Thương hấp thu thụ yêu biến hoá mà thành, thừa hưởng khả năng trị thương siêu đẳng của thụ yêu với từng giọt sinh mệnh, nhưng lúc này tối đa chỉ có một giọt một ngày mà thôi
Cấp tốc. Những vết thương trên người hắn liền bằng mắt thường thấy được mà khép lại, sau đó là những vết bầm tím cũng dần dần biến mất
Khuôn mặt cùng cơ thể gầy trơ xương của Minh Hiếu cấp tốc liền biến mất không thấy, thay vào đó liền là da thịt hồng hào xuất hiện, tuy không nói khá cường tráng nhưng vẫn gọi là có da có thịt
Những vết thương ám tật do xương gãy không được điều trị đều biến mất, lúc này nằm trên mặt đất Minh Hiếu dần đứng lên. Ánh mắt hoảng hốt nhìn Dạ Hoa sau đó tay chân liên tục dò xét cơ thể mình, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống
Nhìn một mặt rơi lệ Minh Hiếu, Dạ Hoa cũng có chút không đành lòng nhìn. Khi bước vào phòng, thân hình người không ra người quỷ không ra quỷ của Minh Hiếu khiến hắn rất khó nói
Nhân sinh muôn màu, mỗi người đều có tao ngộ riêng của mình. Chỉ là, như này quá khắc nghiệt rồi
“Tốt tồi chứ. Đợi ta làm thịt nốt tên này chúng ta lại ôn chuyện”
Nhìn Minh Hiếu, Dạ Hoa hơi cười cười nói với hắn, sau đó hắn bước thêm một bước. Từ trên gác mái rơi thẳng xuống đất sau đón Chân Hồn Thương cũng cấp tốc biến hoá trở lại thành hình cây thương.Với tu vi kết đan như hắn, độ cao này hoàn toàn là không có vấn đề
Hắn đã nhìn ra. Bộ giáp đen kia hoàn toàn chẳng có một chút tu vi gì, hoàn toàn dựa vào khả năng khiến cho nhân loại bình thường không nhìn thấy hắn ra. Hoàn toàn không có chút uy hiếp gì cả
“Chuột nhắt như ngươi. Chắc chưa từng thấy ánh sáng thật sự đâu nhỉ?”
Cả người Dạ Hoa kèm theo câu nói này liền biến đổi, tròng đen bên trong mắt hắn liền hiện lên một vầng sáng nhàn nhạt, sau đó tóc hắn cũng dần dần biến thành màu trắng muốt. Sau lưng hiện lên từng vầng hào quang nhàn nhạt
“Chết!”
Hắn đưa tay ra. Một đạo quang mang liền bắn thẳng từ lòng bàn tay ra ngoài ngắm thẳng tới bộ giáp đen kia
Thứ quang mang kia quá nhanh, khiến cho bộ giáp đen kia hoàn toàn không có khả năng tránh né. Thân thể nó liền bị quang mang kia bao bọc, bên trong còn kèm theo tiếng thét gào chói tai
Aaaaa
Nhưng đúng lúc này, một đạo bóng tối bất ngờ từ chính giữa đoàn quang mang kia loé lên, phút chốc chặn đứng dòng quang mang của Dạ Hoa
Bên trong thứ bóng tối kia, một thanh hắc kiếm liền xuất hiện. Toàn thân nó đen tuyền cũng những hoa văn kì lạ trên lưỡi kiếm. Giữa chuôi kiếm liền là một viên ngọc toàn thân đỏ như máu
Vút. Một tiếng, nó liền dễ dàng tránh thoát khỏi công kích của Dạ Hoa sau đó bắn về phía Minh Hiếu, nhưng tốc độ của Dạ Hoa ở dạng ánh sáng này cũng không chậm, thoát một cái liền đã tới bên cạnh. Nhưng sự bất ngờ vẫn khiến hắc kiếm nhanh hơn một bước
Trước khi Dạ Hoa kịp nắm vào chuôi kiếm, nó đã hoàn toàn chui tuột vào bên trong cơ thể Minh Hiếu rồi