Chương 47: Minh Hiếu

What mê sảng cái gì vậy?”

“Không nói nữa, mấy ngày nữa dù chuyện gì sảy ra cũng phải về nhé”

“Sao lại phải về?”

“Hỏi nhiều vậy, có đồ tốt cho ngươi. Cố gắng mà về”

Sau đó hắn liền lập tức cúp máy, sau đó liền ngay lập tức chạy tới gian hàng bày Lôi quả kia. Hắn tuỳ tiện cầm một chút quả cùng loại sau đó liền đến quầy thanh toán rồi đi về phòng của mình. Hắn phải về chuẩn bị đồ đạc để về nhà. Một phần vì về gặp bố mẹ, một phần là vì Diễn Linh Thánh Quả.

Ngay lúc này, Minh Hiếu lại tiếp tục lê thân thể gầy gò của mình lên gác mái, nơi mà hắn đã ở đây khá lâu rồi. Hôm nay không có những trận đòn, nhưng bên cạnh đó là những lời lẽ xúc phạm mà hắn từ lâu nghe đã trai hết đôi tai rồi. Hắn chỉ mong ngày mai tới mau mau một chút, để hắn tiếp tục được đọc quyển nhật ký kia đổi mới

Hắn từ sâu bên trong chiếc thùng đồ của mình lấy ra một chiếc điện thoại đời cũ cùng dây sạc. Chiếc điện thoại này đã rất lâu rồi, hắn nhớ rằng khi đó một người anh em họ của hắn chỉ vì chiếc điện thoại này vỡ màn hình mà ghét bỏ ném đi. Hắn ghi nhớ kỹ càng sau đó liền đợi trời đêm liền mò mẫm xuống lấy về dùng, hắn cũng có một chiếc dây sạc. Dùng rất lâu khiến chiếc điện thoại này giờ chỉ có thể vừa sạc vừa dùng mới có thể lên điện được

Hắn đăng nhập fakebook sau đó chưa kịp làm gì cả một thứ liền đập thẳng vào mắt hắn

“Nếu nhìn thấy ma thì làm sao?”

Hắn rất bất ngờ, rất kinh hỉ cảm xúc của hắn khá hỗn loạn ngay lúc này đây. Hắn rốt cuộc tìm được người giống như mình, hắn dùng đôi tay run rẩy đánh một dòng chữ sau đó chần chừ mãi mới bấm gửi tới cho Dạ Hoa

Đầu bên này Dạ Hoa mới vừa nghỉ ngơi sau khi xoá hết đống tin nhắn chờ vô đụng đi khỏi tài khoản. Đúng lúc này lại có thêm một dòng tin nhắn chờ nữa lại hiện lên thông báo. Hắn đang liền định tiếp tục xoá đi nhưng những dòng chữ đó khiến hắn ngừng lại và bấm vào

“Ngươi. Ngươi cũng nhìn thấy sao người anh em?”

Hơi hơi nhếch miệng cười Dạ Hoa liền ngay lập tức trả lời

“Ngươi cũng thấy chúng?”

Đầu bên kia Minh Hiếu đang rất lo lắng chờ đợi, gửi tin nhắn xong hắn cũng đi lướt qua một số thông tin. Thấy câu nói này đang viral khắp nơi trên mạng, hắn cũng đang âm thầm cầu nguyện cho việc này là thật

Đúng lúc này, Dạ Hoa liền gửi tin nhắn phản hồi. Nhìn những chữ trên tin nhắn, hắn liền rất xúc động. Rốt cuộc, rốt cuộc hắn cũng gặp được người giống hắn

“Đúng vậy, đúng vậy. Ta cũng vậy”

Hắn ngay lập tức gửi đi dòng tin nhắn này

Bên kia ngay lập tức trả lời

“Làm sao ta có thể tin được ngươi đang nói thật hay nói dối?”

“Chuyện này”

Minh Hiếu cũng hơi khó nói, và rồi hắn nhớ tới một chi tiết. Khi đám ma này cố ý động vào đồ vật của thế giới hiện thực sẽ càng lúc càng mờ đi. Đây chính là hắn nhìn được sau khi thấy một con tiểu quỷ cố gắng cầm lên một chiếc xe đồ chơi. Mãi cho tới khi nó hoàn toàn biến mất

“Ma quỷ nếu như cố gắng chạm vào đồ vật hiện thực, liền sẽ bắt đầu mờ đi. Cho tới khi hoàn toàn biến mất”

Dạ Hoa nhìn vậy cũng hơi bất ngờ, vì hắn hoàn toàn không biết việc này. Việc này chỉ có vài người thức tỉnh thiên phú đặc biệt thì mới có thể nhìn thấy và cảm nhận được chúng mà thôi. Hắn làm như vậy cũng phần nào khiến Minh Hiếu buông lỏng cảnh giác

Sau một vài cuộc đối thoại, đầu bên kia Minh Hiếu cũng dần bỏ lỏng cảnh giác bắt đầu hàn huyên với hắn nhiều hơn

“Ngươi tên là gì, ở đâu. Nếu như tiện chúng ta liền gặp mặt, ra rất muốn gặp được một người giống như ta!”

Dạ Hoa ngay lập tức đưa ra mục đích của mình, chỉ cần hắn biết tên cùng địa chỉ. Hắn không tin mình không tìm được ra người này. Đầu dây bên kia Minh Hiếu rõ ràng đã khựng lại chút ít. Tại vì hoàn cảnh của hắn, ăn cơm thừa canh cặn. Một ngày được ra ngoài trời nắng đều tính bằng từng phút chứ đừng nói là đi gặp mặt

“Ta ta. Chuyện này rất khó đối với ta”

“Ta…”

Minh hiếu liền chia sẽ câu chuyện của mình, nhưng phần chính chỉ nói mình không còn bất cứ thân nhân nào cả. Hiện ở với một người họ hàng xa, hơn nữa còn bị phân biệt đối xử nặng lề, thậm chí còn bị đánh đập hành hạ liên tục

“Chuyện này!”

Dạ Hoa sau khi nghe câu chuyện của hắn, hắn trước kia có biết tới việc bạo hành. Nhưng hắn k biết ai bị bạo hành mà lớn lên cả.

“Ngươi hiện tại vẫn còn tốt chứ? Nói cho ta địa chỉ. Ta chắc chắn sẽ cứu được ngươi ra!”

Dạ Hoa chém đinh chặt sắt nói một câu.

Minh Hiếu bên kia, vừa nhìn thấy tin nhắn. Nước mắt hắn liền rưng rưng, suốt gần 20 năm qua, hắn chưa từng được người nào như thế quan tâm qua. Trừ ông bà hắn, tất cả những kẻ còn lại đều là vì tài sản mà hắn sẽ sở hữu khi 19 tuổi mà thôi

“Ta ở Châu Mộc. Địa chỉ là Xã XX đường XX số nhà XXX”

“Cái này…”

Dạ Hoa nhìn thấy Minh Hiếu trả lời. Hắn hoàn toàn không biết nói gì, chỉ biết nói duyên số chính là tuyệt diệu

“Sao vậy?”

“Không sao, nhà ta cũng ở chỗ này”

“Thật sao?”

“Tất nhiên rồi, cách ngươi có vài cây số mà thôi. Đợi ta, cố gắng lên vài ngày nữa ta liền cứu ngươi ra”

Sau đó hắn liền lấy điện thoại của mình ra, bấm một dãy số. Chính là dẫy số của Trần Quân, người lần trước trao cho hắn tiền thưởng mấy tên truy nã cùng lần thụ yêu

“Alo”

Đầu bên kia rất nhanh bắt máy

“Quân huynh. Ta là Dạ Hoa”

Trần Quân lúc này cũng tình cờ đang ngồi cạnh tam lão cùng Tử Nghiên, tất cả đều nghe thấy chuông điện thoại của Trần Quân. Tử Nghiên thì không sao nhưng tam lão mới đầu rất không vui khi hắn để chuông điện thoại còn mở. Rồi khi nghe thấy đầu bên kia là Dạ Hoa liền hoà hoãn hơn rất nhiều

“Có chuyện gì vậy?”

Trần Quân liền mở loa, sau đó đặt điện thoại xuống liền hỏi

Mọi người đều nghe cuộc gọi này

“Chuyện là như này. Một vị huynh đệ của ta bị thân nhân ngược đãi, nhục nhã cùng giam lỏng suốt một thời gian dài không biết Quân huynh có thể giúp ta cứu người bạn này ra có được hay không”

“Coi như sau này Quân huynh mở miệng. Ta chắc chắn sẽ hết sức giúp đỡ”

Vừa nghe. Mọi người liền đoán được Dạ Hoa đã tìm được vị Hoàng Đế kia rồi. Hơn nữa thấy Trần lãi gật đầu. Hắn liền trực tiếp đáp ứng

“Được rồi. Ta sẽ cho người tới giúp đỡ. Không biết có thể gặp mặt ở đâu?”

“Cứ tới Châu Mộc đi rồi cho người đó số của ta. Ta sẽ đó người đó.”

“À không biết có bác sĩ tâm lý không, ta sợ hắn sau thời gian dài bị nhục nhã cùng ngược đãi. Tâm lý sẽ xảy ra gì đó”