Chương 14: Hoàng Phượng Niên

Sau đó liền nhớ tới trong nhật ký cũng có nhắc tới một con tiểu xà màu hoàng kim. Nàng mới đoán trong lòng con rắn này chính là sủng vật của Dạ Hoa nuôi

Đang trong lúc nàng suy nghĩ

Bất ngờ đại địa dưới chân nàng liền ầm ầm dung động, một trận động đất bất ngờ khiến vài người không đứng vững. Xung quanh liền rung lắc dữ dội

Hoàng Phượng Niên vội vàng kéo An Lan vào trong lòng mình rồi ngồi bệt xuống đất. Tam lão cũng ngưng ngờ cố gắng giữ vững thân thể

Những người khác cũng hoảng hốt mà ngồi xuống giữ thăng bằng

Họ không biết rằng trận động đất này chính là xảy ra trên toàn thế giới.

Sau 1-2 phút, rung động biến mất. Thay vào đó là một thứ gì đó từ trong Kiếm Hồ không ngừng trào ra bên ngoài. Nhiều người thậm chí còn nhìn thấy từng dòng từng dòng linh khí trong lòng Kiếm hồ từ bên trong tuôn ra.

Tất cả những người trong quân đội hôm này đều ngay lập tức ngồi xuống nhắm mắt lại bắt đầu thử cố gắng hấp thu những linh khí này

Đến cả Tử Nghiên cùng Tuyết Khuynh Thành hay Đỗ Anh đều là như vậy. Các nàng biết đêm nay sẽ có chuyện gì xảy ra

Sau khoảng 15 phút linh triều. Tất cả thế giới đều nhận ra được sự khác biệt. Không khí bắt đầu có vẻ đậm đà hơn, hít thở đều thấy thoải mái toàn thân

Một vài người may mắn thậm chí đã thức tỉnh. Một vài quả thiên phú liền xuất hiện khắp nơi. Động vật cũng bắt đầu có chút biến hoá kinh người

Kiếm Hồ

Lúc này Dạ Hoa đang ngồi tu luyện. Tham lam hấp thu chỗ linh khí tràn ra này. Tu vi của hắn vậy mà chỉ có tăng từ trúc cơ sơ kỳ lên trúc cơ hậu kỳ. Hoàn toàn không thể lên được đỉnh phong

Ầm ầm

Bỗng nhiên một tiếng vang thật lớn vang lên

Tuyết Khuynh Thành không biết lúc nào liền đang lơ lửng trên không trung. Xung quanh nàng liền mơ hồ bay đầy kiếm ảnh. Thiên địa lúc này cũng dần dần bị những kiếm ảnh này chiếu sáng.

Nguyên bản khuôn mặt trái xoan trắng nõn nàng lúc này lại càng thêm hồng thuận. Trên mi tâm lại có thêm một thanh kiếm nhỏ. Sau đó là tất cả kiếm ảnh liền thuận thế chui vào trong mi tâm của nàng

Tuyết Khuynh Thành lúc này ở bên trong thâm tâm nàng thấy mình đang ở trên một đỉnh núi, xung quanh cắm đầy kiếm. Trên bầu trời là hàng ngàn hàng vạn kiếm tiên đang nhìn nàng, sau đó họ đồng loạt cúi chào nàng một cái. Rồi ý thức của nàng liền quay lại với thân thể

Cảm nhận toàn thân đang tuôn trào sức mạnh, một lòng đang muốn tập kiếm nàng lúc này liền cảm giác bên dưới Kiếm Hồ đang có gì đó kêu gọi

Nàng liền không biết ma xui quỷ khiến thế nào. Liền từng bước từng bước đi tới bên hồ sau đó là nhảy xuống trước ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều người

“Cô nàng này là uống lộn cái gì đây?”

Dạ Hoa cũng không hiểu mà thì thầm. Những người còn lại cũng đang định tiến lên để xuống hồ vớt nàng thì Trần lão liền ra lệnh chờ đợi. Họ liền ở trên bờ chờ

Bên này Tuyết Khuynh Thành đang càng lặn càng khiếp sợ. Nàng không biết được là Kiếm Hồ lại sâu tới như vậy, nàng lặn mãi lặn mãi. Cho tới khi

Bồng

Một tiếng vang lên Tuyết Khuynh Thành giống như là đã va phải một đạo bích chướng gì đó, nàng lấy tay ấn nhẹ thấy nó đàn hồi nàng liền dùng sức ấn vào đó sau đó liền bị hút vào bên trong. Bên trong lúc này là một trụ đất bên trên cắm lấy một thanh kiếm đã hoen rỉ. Nhìn trông như là đã ở đây rất lâu rồi.

Lúc này thân kiếm đang không ngừng phát ra tiếng minh minh vang lên. Như thể nó đang kêu gọi nàng vậy

Tuyết Khuynh Thành thấy vậy. Ma xui quỷ khiến liền cầm vào chuôi kiếm dự định rút nó lên. Lúc này thân kiếm liền ong ong phát ra tiếng kêu, như thể vui sướng mừng rỡ

Sau đó nó liền được Tuyết Khuynh Thành rút ra khỏi mặt đất, tiếp đó lại hoá thành một luồng quang mang chui vào mi tâm của nàng. Tuyết Khuynh Thành liền thấy được tình huống bên trong mi tâm mình. Một thanh kiếm rỉ lúc này chính là đang được kiếm khí xung quanh bao lấy cùng không ngừng gột rửa

Không lâu sau nàng liền nổi lên mặt hồ, vừa lên tới nơi dường như ro mất quá nhiều sức lực liền ngay lập tức ngất đi. Chắc là do kiếm khí trong cơ thể khiến nàng chưa quen hoặc thanh kiếm rỉ kia sức hấp thu quá mạnh dẫn tới nàng kiệt sức

Bên cạnh đó

Tử Nghiên nguyên bản đang ở Kiếm Hồ nàng đột nhiên biến mất khỏi và sau đó bị truyền tống vào đây. Nàng liền thấy trước mắt bản thân liền tới một vùng không gian xa lạ. Xung quanh một mảnh trắng xoá. Bên trong dần dần hiện lên đạo quan của nàng, càng lúc càng gần. Nàng liền thấy rõ ràng bên trong sảnh thờ chính. Hai đạo nhân đang ngồi đánh cờ, nàng chờ mãi chờ mãi. Hai lão nhân cũng đánh cờ xong

Lúc này một vị đạo nhân rời đi, vị đạo nhân còn lại liền cất bàn cờ xuống bên dưới chân tượng Tam Thanh. Sau đó vị đạo nhân quay lại, không thấy mặt mũi đâu. Chỉ thấy hắn ngước lên về hướng Tử Nghiên sau đó gật gật đầu rồi biết mất

Tử Nghiên biết. Đây chính là cơ duyên của nàng

Mở mắt ra nàng thấy mình vẫn đứng im tại nguyên địa. Cảm giác ban nãy cứ y như là nàng vừa biến mất rồi bay về đạo quan của mình vậy.

Hoàng Phượng Niên sau khi cảm nhận được dòng linh khí đang không ngừng tuôn ra từ đáy hồ. Cơ thể nàng đột nhiên từ sâu bên trong nàng bùng lên một luồng nóng bức. Hoàng Phượng Niên dần đổ mồ hôi, nàng không ngừng lau đi từng giọt từng giọt mồ hôi đang lăn tăn rơi từ trán xuống

Lúc này cơ thể nàng như phát sốt vậy, không thể chịu được nữa nàng liền ngay lập tức nhào xuống hồ. Thần kỳ là nước hồ vậy mà có dấu hiệu bị sôi lên rồi bắt đầu bay hơi. Hoàng Phượng Niên quá hoảng hốt vùng vẫy, lúc này nguyên bản cánh tay nàng đang vùng vẫy nhiều lúc còn có thể loé lên tia lửa

Người xung quanh thấy vậy liền ngay lập tức bế An Lan cách ra xa. Trần lão lúc này cũng ra lệnh người của mình phong toả hết xung quanh, quyết không để chuyện này chuyền ra ngoài.

Bên trong hồ vùng vẫy Hoàng Phượng Niên lúc này đã trở thành một người lửa thật sự. Nàng càng vùng vẫy lửa càng cháy dữ dội mặc kệ nước hồ đang không ngừng bốc hơi.

“Không!”

“Minhh!”