Chương 13: Đêm ở Kiếm Hồ

Bất giác nàng đã 1 mạch đọc xong hết quyển nhật ký này. Đừng bất ngờ, bốn tháng qua tên Dạ Hoa này đã phát hiện ra một bug cực lớn. Chính là chỉ cần hắn viết một chữ thôi là hắn cũng nhận được phần thưởng. Thế là từ đây, rất nhiều chứ abcd liền xuất hiện trong nhật ký. Cũng may tới tay những độc giả như Trần Lão thì những trang giấy này lại trở thành giấy trắng mà thôi. Bằng không trong mắt họ hắn lại thành thằng điên. Viết nhật ký hàng ngày của bản thân mình không viết cẩn thận viết vào abcd là cái quỷ gì. Thà rằng đừng viết

Lúc cuối thấy bên trong nhắc tới tên của mình, nàng liền hơi bất ngờ. Bên trong viết rằng nàng đêm này buồn chán sẽ ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa. Kết quả liền không biết như nào liền thức tỉnh thiên phú rồi. Mặc dù chưa biết thiên phú như nào nhưng thấy là Phượng Hoàng lửa liền đủ thấy bá khí như nào

Hơn nữa sau đêm nay nàng hư hư thực thực còn gia nhập vào một tổ chức của quân đội đâu, ôm lấy tâm tư không thuần Hoàng Phượng Niên lúc này liền gạt đống giấy tờ qua một bên. Thành thật đi ngủ một giấc.

Nếu đêm nay thật sự xảy ra. Nàng liền là người trong quân đội, mấy kẻ trèn ép nàng liền hoàn toàn là con kiến trước mặt nàng. Còn nếu không, nàng liền xác định kiếp này khó qua

Rất nhanh đêm nay liền tới

Dạ Hoa lúc này đang trong trạng thái tu luyện, buồn bực chính là lúc này xung quanh đáng ra nên yên tĩnh. Lúc này lại hoàn toàn không có dấu hiệu nào dảm bớt, ngược lại lại càng thêm ồn ào

Xung quanh hắn chẳng biết lúc nào liền đầy người đi lại. Dạ Hoa lúc này còn hoài nghi không biết mình có quên nay là ngày lễ gì hay không đây

Đằng xa là 3 ông lão đang ngồi thưởng trà đánh cờ. Bên cạnh là một bé gái đang chăm chú xem đánh cờ, thi thoảng lại nhìn ngó xung quanh. Nhất là khi thấy bên trong hồ có một vệt kim quang đang không ngừng du động lại càng thêm hiếu kỳ

Nàng liền quay sang bên cạnh lão nhân xin

“Gia Gia. Bên trong hồ tựa như có con cá nào đó đang phát sáng bơi nhanh qua đâu. Con có thể tiến gần chơi được không ạ?”

Đêm nay nàng liền bất ngờ được Trần lão đến đón đi chơi, nói rằng đêm nay có thứ rất vui muốn cho nàng đi chơi cùng. Nên nàng liền theo tới đây, nhưng vừa tới nơi ba lão nhân liền kết thành đoàn chơi cờ. Để nàng ngồi bên cạnh, đôi chân nhỏ nhắn gần như đã không chịu khống chế của nàng mà muốn chạy đi chơi

Lấy hết dũng khí xin Trần lão đi chơi. Căn bản vệt kim quang dưới hồ liên tục xuất hiện khiến nàng hoàn toàn không kìm được a

Nghe An Lan nói vậy. Trần lão cũng không do dự mà gật đầu đáp ứng, hắn cũng không có ý giữ nàng. Căn bản tại mải đánh cờ mà quên mất nàng bên cạnh

Hắn cũng đã chú ý tới bên trong hồ thi thoảng có kim quang lóe lên, đoán không nhầm chính là con rắn nhỏ của Dạ Hoa lúc này liền cũng yên tâm cho An Lan đi chơi

Nghe Trần lão đồng ý. An Lan liền ngay lập tức vọt tới bên hồ, bên cạnh nàng luôn luôn có người của quân đội đi qua nên hoàn toàn không lo nàng rơi xuống

Đúng vậy

Tất cả người ở đây đều là người của quân đội chỉ có một số ít không phải phần lớn là người vô gia cư và những người có cho mình quyển nhật ký như là

Người luôn kề kề quyển sách ở cách tam lão không xa Tuyết Khuynh Thành

Một thân đạo bào Tử Nghiên

Một thân quần áo kín mít Đỗ Anh

Cùng với mới tới đây Hoàng Phượng Niên. Nàng không biết là khi tới đây tên nàng cùng mấy người khác liền đã được đưa tới trên bàn của tam lão

Trừ mấy người các nàng, nhưng kẻ khác ở Kiếm Hồ ngày hôm nay mà không phải người của quân đội liền phải có giấy tờ về thân thế của mình

Hoàng Phượng Niên hoàn toàn không nghĩ tới đêm nay tại sao lại nhiều người ở đây như vậy. Công nhận rằng từ lúc bước vào bên trong Kiếm Hồ. Nàng tựa hồ cảm nhận được thân thể nhẹ nhàng đi nhiều lần. Cảm giác nhẹ nhàng thoải mái này rất lâu rồi nàng chưa được trải qua

Hơn nữa bên trong Kiếm Hồ lúc này nàng thấy rất nhiều người đang đi dạo. Trong nhật ký rõ ràng nói đêm nay rất ít người a. Lúc này ôm tâm lý may mắn nàng đã liền ít đi một chút. Ngay lúc này nàng lại thấy bên hồ có một tiểu khả ái đang nghịch nước. Nghĩ nàng nửa đêm ở đây không ai chông coi cũng nguy hiểm nên liền đi tới bên cạnh An Lan mà xem cô nàng này

Nàng hoàn toàn không biết rằng từng bước nàng đi đều có ánh mắt đang nhìn theo nàng. Chỉ cần nàng có hành động gây hại tới An Lan là nàng sẽ bị khống chế ngay

“Bé con đang nghịch gì vậy. Bố mẹ em đâu mà để em ở đây một mình thế này?”

An Lan nghe thấy có người nói chuyện với mình, nàng quay lại sau khi thấy nụ cười của Hoàng Phượng Niên cũng không nghĩ nhiều liền đáp

“Chào cô cô. An Lan hôm nay tới đây chơi với gia gia. Gia gia đang đánh cờ ở đằng kia kìa”

Nói xong nàng chỉ về hướng Trần lão. Hoàng Phượng Niên cũng theo tầm tay của An Lan mà nhìn thấy ba lão giả đang ngồi đánh cờ say sưa.

“Nói cho cô cô một bí mật nhỏ. An Lan liền phát hiện bên trong hồ có một con cá màu vàng óng đang bơi lội đâu. An Lan đang xem nó bơi đây. Những người khác còn chưa biết tới nó”

An Lan lúc này nhỏ giọng làm bộ bí mật nói với Hoàng Phượng Niên

Hoàng Phượng Niên nghe vậy cũng chuyển ánh mắt xuống tới hồ nước. Lúc này đúng là nàng liền thấy một vệt kim quang từ dưới nước lướt qua. Nhưng đây nào là cá a. Đây hoàn toàn là một con rắn toàn thân vàng óng. Lúc này dường như nhận được ánh mắt của Hoàng Phượng Niên nó còn quay đầu sang nhìn nàng một chút sau đó mới tiếp tục bơi lội

Nàng kinh ngạc thốt lên

“Là rắn!”