Chương 9: Yến Tiệc

Lâm gia là một gia tộc danh giá và quyền thế.

Một gia tộc mà bất kỳ ai nhìn vào cũng phải cúi đầu kính nể. Là gia tộc lớn, vô cùng lớn.

Lâm Nhất hiện tại là gia chủ của Lâm gia, đồng nghĩa với việc hắn là người có quyền lực tối cao nhất trong gia tộc lớn mạnh nhất. Là người mà cả thế giới này phải để hắn vào mắt.

Kinh tế toàn bộ đều nằm trong tay hắn. Tất cả. Tất cả đều nằm trong tay Lâm Nhất.

Ấy vậy mà, chỉ duy nhất có một người không ý thức được điều đó...

Hôm nay gia tộc nhà họ Lâm tổ chức yến tiệc lớn, tất cả người thân họ hàng có chỗ đứng hay không có chỗ đứng trong gia tộc đều có mặt.

Hôm nay là ngày sinh nhật của cháu họ Lâm Nhất.

Hắn rất yêu thương y nên cũng khó tránh khỏi phải xuất hiện. Mà thông thường hầu hết tất cả yến tiệc gia tộc, Lâm Nhất đều không hề tự mình đến, nhưng riêng sinh nhật của tiểu bảo bối này hắn một lần cũng không quên.

Cháu họ này của hắn tên là Khánh Đoan, một bé gái có khí chất mạnh mẽ từ khi còn nhỏ, cũng thập phần sắc bén lanh lợi nên rất được lòng Lâm Nhất. Đặc biệt cái miệng nhỏ của y rất ngọt.

Hai ngày trước yến tiệc, Lâm Nhất có hỏi cậu muốn đến không. Dù sao Khánh Đoan cũng quen cậu, thậm chí cô bé còn rất quý cậu.

Dương Hy gần đây mù mịt bởi đề thi, cũng có chút muốn đi chơi. Chẳng qua... Ngày đó cậu còn phải đến lớp bổ túc...

"Em xin nghỉ ngày đó vậy." Dương Hy tươi cười nói.

Lâm Nhất thở phào một hơi nhẹ, nếu cậu không muốn đi, chỉ một mình đi cũng rất nhàm chán.

Đến ngày, Lâm Nhất đột nhiên biến thành bảo mẫu của Dương Hy, thay cậu chọn y phục, thay cậu sửa sang chỉnh tề. Dương Hy bị quay như chong chóng cũng sắp khóc đến nơi.

"Được rồi." Lâm Nhất nhìn lại thành quả lao động cả một buổi sáng của mình thì có chút đắc ý.

Dương Hy thấy hắn như vậy vui vẻ cũng rất lấy lòng khen hắn thật có mắt nhìn.

Tiệc sinh nhật này là tiệc sinh nhật đặc biệt nhất, bởi lẽ... Phu nhân Lâm cũng có mặt. Bà dáng vẻ thướt tha yêu kiều mà quyền quý, xinh đẹp đến người ta mê muội.

Cả ba người cùng đi trên một xế hộp đắt tiền, cùng sóng bước trên thảm đỏ trong ánh nhìn kinh ngạc của mọi người xung quanh.

"Đó là thiếu gia Dương gia đó sao?"

"Thật sự là hắn!? Hắn làm sao xuất hiện cùng Lâm gia chủ?"

"Hắn ngồi chung một ghế với y?? Mới mấy tháng trước chỉ là một tên nhóc trong gia đình phá sản. Bây giờ một bước lên mây như vậy sao??"

"..." Rất nhiều lời nói sau lưng cậu, đa phần đều không có ý tốt. Mà Lâm Nhất cùng Diệp Kiều đều ghi nhớ tất cả, từng người, từng người một.

Khánh Đoan vui vẻ chạy đến miệng gọi hai tiếng "Cửu cửu, ngoại tổ mẫu." Rồi mới nhìn Dương Hy gọi nhỏ một tiếng "Cửu nương."

Dương Hy triệt để đỏ bừng mặt mũi.

Thái độ của Khánh Đoan càng làm dân chúng xung quanh thêm bất ngờ. Phải nói, Khánh Đoan từ nhỏ đã thừa kế tính cách của Lâm Nhất, y rất ghét thân mật với người ngoài, ngoại trừ tiền bối trong Lâm gia còn mang gương mặt tươi cười thì hầu như không một tên nào bên ngoài lọt vào ánh mắt của y chứ đừng nói có thể khiến cho y coi trọng.

Có rất nhiều người vì tưởng thân mật với y liền một bước lên trời đã bị Lâm Nhất đạp một cước mạnh, đá xuống vũng lầy. Cả đời không ngồi dậy được.

Vậy mà, Dương Hy chỉ lần đầu gặp mặt đã khiến y hết thảy xem trọng mà trêu đùa.

Nhìn màn này, thái độ của vài người ngay lập tức thay đổi, lời nói mang ý xấu vừa rồi cũng biến mất như gió thoảng mây bay, không chút nào dấu vết.

Dương Hy cùng mẹ con Lâm gia tiến đến ghế chủ vị. Vì yến tiệc lần này có chút đặc biệt nên có đến ba chiếc ghế đặt chính giữa. Mà ghế ngồi giữa hai ghế còn lại lại đặc biệt hơn do đó là vị trí của Lâm gia gia chủ. Đẹp hơn, không khác nào vị trí của Hoàng đế cả.

Nếu là bình thường, Lâm Nhất sẽ vô tâm vô phế, thản nhiên tiến đến và an vị chỗ ngồi của mình rồi bày ra gương mặt chán nản thế sự thì lần này hắn không ngồi xuống, như đợi ai đó đến, chính bản thân hướng mắt nhìn về phía Dương Hy rồi tay nắm tay kéo cậu ngồi xuống.

Tất cả mọi người xung quanh đều trơ mắt nhìn màn này, trong lòng càng thêm kinh hãi thằng nhóc họ Dương kia.

Một họ hàng xa của Lâm gia tiến lên nở một nụ cười giả dối khuyên ngăn: "Gia chủ, chuyện này có vẻ không tốt lắm đâu."

Ánh mắt Lâm Nhất liếc gã khiến gã lập tức cứng người im lặng, lại nói trước khi Lâm Nhất mở miệng, Khánh Đoan đã nhảy vào không nể mặt nói: "Có gì không tốt!? Hôm nay là tiệc sinh nhật của ta, chỗ ngồi này là ta chuẩn bị cho cửu cửu. Cửu cửu muốn dành chỗ cho ai là quyền của hắn, còn đợi người như ngươi đánh giá hay sao!?"

Lời này thốt ra, như đã ngầm khẳng định vị thế của Dương Hy trong Lâm gia, gương mặt mọi người xung quanh dần khó khăn bày ra nụ cười gượng gạo che giấu sự kinh hách trong lòng.

Người kia cũng vì vậy mà nhanh chóng thoái lui, không ai dám lên tiếng về vị trí trong bữa tiệc nữa.

Suốt buổi, những người muốn nói chuyện với Lâm Nhất có rất nhiều nhưng họ rốt cuộc cũng không thể làm gì, chỉ đành cắn răng chờ đợi. Lâm Nhất từ đầu đến cuối đều là bộ dáng chú tâm đến người thương, thỉnh thoảng nếu Khánh Đoan đến sẽ tiếp chuyện vài câu rồi vẫn như cũ quan tâm Dương Hy.

Mà Diệp Kiều so với con trai cũng chẳng khá hơn, nếu bà không tỏ ra ưu nhã, cao sang thì sẽ là quan tâm đến Dương Hy cùng Lâm Nhất bảo bối. Cả hai người đều như bận rộn không để ý bất kỳ ai có ý định muốn bắt chuyện, một người cũng không!

Dương Hy hiện tại... Rất là thương tâm...

Bị Diệp Kiều và Lâm Nhất xem như bảo bối mà quan tâm trước mặt mọi người như vậy, cậu có chút nuốt không trôi.

Miễn cưỡng, phóng lao thì phải theo lao.

Lâm Nhất luôn để ý cậu, cũng không ép cậu phải đến bữa tiệc hay phải ngồi lỳ ở đây. Chỉ cần cậu muốn, hắn sẽ toàn tâm toàn ý chiều theo cậu.

Dương Hy thấy mấy ánh mắt kia phóng tới mình, lúc đầu có hơi khó chịu nhưng tính cậu dễ thích ứng... Rất nhanh cũng chẳng thèm để ý đến họ nữa.

Đang trong lúc cả nhà ba người vui vẻ, đột nhiên xuất hiện một tên họ hàng... Không xa cũng không gần, trên môi treo một nụ cười lấy lòng đến bắt chuyện...

"Lâm đại ca."